CHƯƠNG 1: Nha Nha đụng Hồ Ly (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: LẠC ANH PHÂN PHI

"Nguyệt công tử, chàng đã trúng Xuân Ý Điệp Song Phi của nô gia, cứ ngoan ngoãn thuận theo ý của nô gia, có phải hay hơn không?" Đôi môi đỏ chót tỉ tê dùng lời lẽ dụ dỗ mê hoặc.

Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua đôi gò bồng vốn là niềm hãnh diện của mình, Điệp Luyến Hoa si dại nhìn chàng trai thanh liệt, tao nhã như ngọc trước mặt. Vừa nói ả ta vừa chầm chậm bước tới thân hình kiêu ngạo của hắn vốn hoàn toàn mất đi lực phản kháng, thân thể ả trần trụi, đôi nhũ hoa dựng đứng, khu rừng rậm dưới hạ thể như ẩn hiện dưới bóng cây rực rỡ sắc màu càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ.

"Ưm......" Đôi tay ngọc ngà vuốt ve thân hình, đôi mắt hút hồn dán chặt vào phần nam tính đang căng cứng vì tác dụng của thuốc dưới lớp quần của bạch y nam tử. Từ lần đầu gặp chàng, ả ta luôn mơ tưởng tới cảnh tượng mình bị chiếm hữu cực lực: "Lại đây đi...Nô gia muốn chàng...Ưm...Mau đi mà..." Ngón tay búp măng từ từ hướng về thân thể cường tráng của hắn, toan chạm vào thì bị đối phương túm chặt.

"Tại sao chàng vẫn cử động được?" Đôi mắt to trợn tròn kinh ngạc, đôi môi đỏ hồng nay run lên vì sợ. Ả biết tuy hắn có bề ngoài vô cùng chính nhân quân tử nhưng thật ra lại mang trong mình rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn, thâm độc khiến người khác hồn xiêu phách lạc, rụng rời chân tay vì hoảng sợ.

"Điệp Luyến Hoa, đáng lẽ ngươi không nên chọc tức ta!" Đôi mắt phượng ngọc bích xanh như nước hồ lóe lên tia hàn quang lạnh như băng như sương những lại đầy ắp trào phúng. "Nếu thèm muốn đàn ông như vậy, trước khi chết ta sẽ cho ngươi toại nguyện, thế nào?" Giọng nói trầm khàn đầy từ tính luôn khiến người khác mê đắm si dại nhưng lời thốt ra lại lãnh tàn băng khốc cực độ, bất giác khiến người ta run lẩy bẩy. 

Theo sau cái phất tay, mười vị sứ giả áo xanh mang theo mười tên ăn mày quần áo rách rưới bẩn thỉu, tướng mạo xấu như quỷ, ngay ngắn đứng thành hàng trước mặt Điệp Luyến Hoa.

"Môn chủ, độc của người.....?" Nhìn vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì của chủ nhân, sứ giả áo xanh đứng đầu hàng nhẹ giọng quan tâm.

"Không sao, chỗ này giao lại cho các ngươi." Việc đã đến nước này thì không thể chậm trễ, giờ chàng ta bắt buộc phải tới một nơi.

"Không, các người tránh ra!" Những kẻ tơ tưởng ả ta không phải con quan quyền quý thì cũng là danh hiệp tiếng tăm trên giang hồ, người luôn kiêu ngạo như ả ta sao có thể để lũ hạ nhân thấp hèn này đụng chạm đây.

"Lũ tiện nhân các người, mau dừng tay lại cho ta."

Thân thể quyến rũ vốn đã trần trụi của ả giống như món ngon bày ra trước mắt lũ đàn ông háo sắc, làm sao có thể bắt chúng bỏ lỡ cho được? Thân hình yêu kiều bị từng đôi tay thô lỗ mặc sức nắn bóp giày vò, đôi môi hồng thắm non nớt bị nhét một cây «gậy thịt» to cứng. "Ưm...ưm...ưm..." Đau đớn ở «ko huyệt» và «tiểu cúc môn» dưới hạ thể như muốn xé nát người ả ra vậy, từng đợt công kích hung hãn khiến miệng không thể thốt nên lời càng làm ả ta rơi vào địa ngục. Trong đôi mắt ngày càng đờ dại là bóng áo trắng ngày càng mờ nhạt......

Sứ giả áo xanh lạnh lùng nhìn cảnh trước mặt, không thèm để ý tới tiếng rên rỉ đau khổ của ả ta cùng với tiếng thở dốc hổn hển của mười tên ăn mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro