Chương 7: Hụt Lần Ba...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Naomi, cô có đang nghe tôi nói không vậy?" Tôi chớp mắt và nhìn lên Declan. Tôi lắc đầu. "Không, xin lỗi Declan, tôi không gì cả."

Anh nhìn tôi rồi quay lại nhìn văn phòng. "Có chuyện gì? Trong văn phòng đang thế nào? Hai thằng ngốc kia sẽ bị gì chứ?"

"Tôi-Tôi không biết," tôi nói. "Tôi chỉ có thể đoán mò. Lần trước có thằng kia dám nhai kẹo cao su ngay trước mặt bà hiệu trưởng Barnes và bà ta đình chỉ học nó suốt một tháng."

"Đùa đấy à? Một tháng á?"

"Chính xác," tôi rầu rĩ, "Một tháng."

Declan cau mày và dựa vào tường. Cậu thở dài, gãi gãi cổ, và nhìn lại tôi. "Này Naomi, sao cô lại sầu thảm thế chứ?"

Tôi lắc đầu, nhìn xuống đất. "Tôi lo. Cậu không như thế sao?"

Cậu ấy khịt mũi. "Tại sao phải vậy chứ?"

Tôi nhìn cậu ta chằm chằm. "Họ có thể bị đình chỉ, hoặc tệ hơn là bị trục xuất đấy."

Declan nhướn mày cười. "Oh, tôi sợ quá luôn đấy kia, hai thằng đó sẽ không được đi học trong một tháng. Cô nghĩ  bọn nó quan tâm à? Một tuần không đến trường thì chẳng khác gì trao thưởng cho hai thằng ngu đó đâu. Thôi nào Naomi , cô dư sức mà hiểu chứ."

"Nhưng ..." Giọng tôi chùn xuống.

Nhưng thằng Raymond đã đúng. Hụt lần một và hụt lần hai. Vừa tựu trường mà hai trong số ba tên trong số họ đã bị lôi cổ vào phòng hiệu trưởng. Bây giờ tôi chỉ còn được mỗi một người bảo vệ. Khi Declan biến mất, ý tôi là nếu Declan đã biến mất, tòa tháp này coi như xong. Đó sẽ là hụt lần ba. Sau đó, thằng khốn Raymond sẽ đến an ủi tôi. Bạn để ý thấy sự mỉa mai trong câu nói đó chứ?

Nhưng sau đó tôi lại cảm thấy mình thật ích kỷ. Tôi quá lo sợ cho bản thân mình mà quên mất... cố lên nào Naomi, mày làm được mà...bb-bba... Lần nữa nào... bbbaan... Chỉ là một từ đơn giản thôi mà... b-ba-ba-bánh, không, không phải, bát... ba-bà, không phải, không sao, một lần cuối nào... bạn bè ba- ba-. đấy, tôi nói ra rồi nhé. Ba Chàng Lính Ngự Lâm là.... bạn bè của tôi. Chà, khó khăn hơn tôi tưởng. Ngay cả với sự đảm bảo của Declan, tôi vẫn lo lắng cho họ.

"Nhưng cái gì?" Một khoảng lặng nhỏ trước khi cậu ấy hiểu ra mọi chuyện. "Cô đang sợ ."

Vì một lý do nào đó mà tôi đỏ mặt tia tía tai. "Ừ, ừ tôi-"

"Bây giờ cô biết là không cần lo về họ thì cô lại chuyển về lo lắng cho bản thân mình," Cậu ta nói tỉnh bơ, nhưng tất cả đều đúng.

" Ư- Ừ." Cậu ấy im lặng một lúc. Tôi nhìn xuống đất, xấu hổ. Có lẽ cậu nghĩ tôi là một con người ích kỷ. Đột nhiên Declan phá lên cười.

"Có gì mà buồn cười vậy?" Tôi hỏi.

"Cô nghĩ rằng một mình tôi không bảo vệ được cô à?" Cậu ta hỏi đầy thách thức.

"Cái gì? Tôi chưa bao giờ nói-"

"Tôi không cần hai thằng ngốc đó giúp", cậu nói với tôi, khoanh tay lại như một đứa trẻ bướng bỉnh. "Một mình tôi là đủ"

"Không phải, chỉ là -"

"Chưa kể tôi còn có các cục cưng-." Declan bắt đầu phô diễn sức mạnh của mình như vận động viên thể hình. Con bé kia đi ngang qua bị xúc động quá mà chảy cả nước dãi, đám còn lại thì chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Gì chứ? Đâu phải lỗi của tôi khi Declan được khoe cơ bắp đâu.

"Được rồi, cậu có lý, nhưng-"

"Naomi, nghe này," Cậu ấy nói, nắm lấy vai tôi để mặt đối mặt. "Muốn tôi bị lôi lên văn phòng sẽ hơi bị khó. Tôi hứa với cô, tôi sẽ đeo bám cô như keo suốt cả ngày cho đến khi hai đứa kia trở lại. Rồi bọn nó sẽ mua pizza vì tội ngu, ok? "

"Tôi chỉ nghe được keo và pizza," tôi nó, đùa thôi nhưng đủ khiến cậu mỉm cười.

"Đại khái là vậy, giờ thì vào lớp."

"Nhưng thời kháo biểu bọn mình khác mà," Tôi nhắc.

Cậu ta cười toe toét với đôi mắt nâu óng ánh. "Cô nghĩ tôi quan tâm à? Đã bảo là đeo bám cả ngày đấy, Lorraine. Đi thôi."

Declan nắm lấy tay tôi và kéo tôi vào phòng. Cậu đi nhanh chóng nhưng rất khó khăn vì tôi chậm. "Thôi nào, cô không muốn bị trễ chứ?"

Cậu ấy nói chí phải, vì vậy tôi bắt đầu chạy. Lần này không ai dám ngáng chân hay ném đồ vào người tôi. Ai dám làm thế khi Declan ở đây. Thay vì phải luồn lách qua các đám đông chỉ để đến lớp kế tiếp với những vết thâm tím và tổn thương cảm xúc, cả bọn trên hành lang dát ra như Biển Đỏ.

Declan đã mở cửa cho tôi, đó là lần đầu tiên. Theo nghĩa đen luôn, đó là lần đầu tiên. Không ai mở cửa cho tôi bao giờ. Chắc họ sẽ sập cửa vào mặt tôi, nhưng sẽ không bao giờ mở nó. Tôi vừa bước vào vừa mỉm cười, nhưng ngay lập tức câm bặt khi thấy những gì đang đợi tôi.

"Ôi, tao còn đinh ninh nó vắng mặt hôm nay."

"Thì đấy, có thấy nó trên xe buýt đâu. Cả bọn chờ mãi."

"Chờ với bóng nước ấy."

Cả lớp cười phá lên. Tôi lờ đi, quen rồi. Nhưng đột nhiên tiếng cười dừng lại và tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi chớp mắt, họ đang nhìn- à mà thôi, đừng bận tâm.

"D-Declan?"

"Cậu ấy làm gì ở đây?"

"Cậu ta học lớp mình à? Từ khi nào thế?"

"Muốn gặp cậu ấy sau giờ học quá.."

Declan người chỉ đảo mắt nhìn rồi bỏ qua chúng. Chắc cậu cũng như tôi, chai cả rồi.

Tôi bắt đầu đi về phía bàn của tôi, ngay giữa lớp học. Bạn tự hỏi, tại sao lại chọn bàn ở giữa lớp học? Bạn muốn chết à? Tại sao bạn không ngồi phía sau, ngồi ở phía trước giống như cái tên con ngố của bạn, bạn là ai? Vâng, đó là một câu hỏi hay. Tôi sẽ trả lời nó như thế này.

Thứ tự ABC.

Nó sẽ là nguyên nhân gây ra cái chết sớm của tôi một ngày nào đó.

Vì vậy, tôi đi về phía bàn của mình. Và tôi thực sự đã đi khá xa, một kỷ lục mới. Cho đến khi đứa nào đó quyết định ngáng chân ra làm tôi bị vấp. Tôi có thể đã chổng mông trên mặt sàn Declan không ra tay một lần nữa. Cậu ấy nắm lấy cổ áo tôi và dựng tôi lên. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi, quai hàm rơi rớt không nói nên lời.

"Mày có nhìn thấy không?"

"Tao nghĩ cậu ta vừa giúp nó."

"Làm ơn nói tôi nghe là cậy ấy chỉ muốn bóp cổ nó thôi."

"Bọn này nghiêm túc chứ?" Declan hỏi tôi.

Tôi nhún vai. "Ngạc nhiên chưa?"

Tôi tiếp tục đi về chỗ. Trên bàn đầy hình vẽ xúc phạm. Lần trước còn có đứa đổ keo lên ghế. Tôi bị mắc kẹt mất một lúc lâu, bị chọc mãi đến khi người gác cổng giúp kéo tôi ra. Chiếc quần jean hôm ấy làm tôi tiếc đứt ruột. Nhưng cũng may là hôm nay không có keo.

Declan nhìn quanh phòng. Sau đó cậu nhìn thằng Noah ngồi ở bàn bên cạnh tôi.

"Biến".

Nó gật đầu, vô tình té luôn khỏi ghế. Sau đó nó tự động đi về phía cuối lớp. Declan bình tĩnh ngồi xuống ghế và ngáp.

"Lớp này là gì?" Cậu ấy hỏi tôi.

"Cô Davis, lịch sử," ai đó trả lời ngay lập tức, hình như tên nó là Aiden, như thể đây là một câu hỏi kiểm tra.

Declan quay sang. "Tao đã không nói chuyện với mày."

"Xin lỗi," nó nói yếu ớt.

"Để tôi hỏi lại," cậu đối mặt tôi. "Lớp này là gì?"

Tôi không thể ngăn mình cười khúc khích. "Cô Davis, lịch sử," tôi trả lời.

"Tôi nói y chang đấy!" Thằng đấy thốt lên.

Declan và tôi quay sang và nhìn chằm chằm. Nó đỏ mặt quay đi.

"Này Lynch, tại sao lại đi với con Nghệch chứ?"

Tôi quay lại và thấy một số thằng khác, tên Michael hay Mitchel gì đó. Ai cũng bắt nạt tôi. Ngay cả mấy đứa trường khác cũng thế. Vâng, tôi nổi tiếng lắm.

"Xin lỗi?" Tôi hỏi. "Tôi có tên."

"Xin lỗi?" Declan hỏi. "Cô ấy tên."

"Được rồi, sao cũng được. Tại sao lại là Naomi Ngờ Nghệch?"

"Liên quan gì tới mày?" Declan gầm gừ.

"Chỉ là tò mò thôi, anh bạn."

Mắt Declan nheo lại nhìn Michael / Mitchel như aan8 tươi nuốt sống. "Tao không phải anh bạn của mày."

Michael / Mitchel gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục. "Nhưng tại sao lại vào lớp này chứ?"

Cậu quay sang tôi. "Thằng này lắm chuyện nhỉ?"

"Đúng thật."

"Mọi người ở trường này đều vậy à?"

Tôi nhún vai. "Ngạc nhiên chưa?"

"Này, tại sao lại qua qua nói chuyện với nó? Tôi đang nói mà," Michael / Mitchel, người rõ ràng không biết chết là gì, nói.

Declan đột ngột đứng lên từ bàn của mình. Mọi người ngước lên nhìn cậu, mắt mở to và im phăng phắc.

"Tao nói với Naomi đây là vì tao đã nói chuyện với cô ấy trước. Tao không nói với mày là vì bạn đang làm tao bực. Tao không nói chuyện với những người thô lỗ với tao và bạn bè của tao. Rõ chưa? "

Michael / Mitchel gật đầu, hiểu rõ.

"Bây giờ thì câm mồm và để tao nói chuyện với Naomi. Mày vừa làm gián đoạn cuộc trò chuyện đấy. Giờ thì xin lỗi cô ấy đi"

Tôi phải ngăn chặn điều này lại trước khi nó vượt tầm kiềm soát mới xong. "Declan, không-"

"Xin. Lỗi. Cô. Ấy"

"X-Xin lỗi Ngh- ý tôi là, N-Naomi."

Đây là lần đầu tiên. "Ừ, cảm ơn, tôi đoán vậy."

"Bãi đậu xe. Sau giờ học," Declan nói trước khi ngồi xuống.

"Ừ, chắc chắn, tất nhiên," nó nói một cách yếu ớt.

"Có chuyện gì với điều đó không?" Tôi hỏi Declan. "Bãi đậu xe? Sau khi học? Cậu làm thế hoài à?"

Declan cười toe toét và chỉ nhún vai. "Ngạc nhiên chưa?."

Cánh cửa mở ra và có người bước vào phòng. Và điều đó làm tôi ngạc nhiên cùng với tất cả mọi người khác, ngoại trừ Declan , đó không phải là cô Davis.

"Tôi là Thầy Norman," ông nói với một khuôn mặt trống rỗng kiểu Bennett. "Tôi sẽ là giáo viên dạy thay cho cô Davis, người hiện đang không có mặt ở đây."

Thông thường, khi có giáo viên dạy thay, tất cả mọi người sẽ không nghe lời. Họ sẽ nhai kẹo cao su, chửi rủa, nghe nhạc, sử dụng điện thoạ. Nhưng vì thấy có Declan, họ vẫn cố gắng xử lý những gì vừa xảy ra và nghe thầy Norman đây. Vì vậy, ông nên cảm ơn Declan ngay bây giờ.

"Tôi điểm danh," thầy nói, cầm bảng tên.

"Mason Adams, Chloe Archer, Allison Bailey, Cameron Burner ..."

Ông tiếp tục kêu tên từng người một,cứ thế mà hét "Có mặt". Cô Davis có sơ đồ chỗ ngồi theo thứ tự ABC. Mọi người đều được sắp xếp theo chữ cái đầu của họ mình. Tôi quay sang Declan, và từ cái nhìn trên khuôn mặt của tôi, cậu ấy cũng đang nghĩ điều tương tự. Thầy gọi tên tôi..

"Naomi Lorraine?"

"Có mặt," tôi kêu lên.

"Noah Lucas?"

Noah, những đứa trẻ ngồi cạnh tôi và Declan đá ra ngoài, chuẩn bị nói anh đã ở đây, nhưng Declan đánh bại anh ta với nó.

"Ở đây," Declan nói bình tĩnh, mặc một cái nhìn có lẽ thậm chí chán trống trên khuôn mặt của mình.

"Được rồi ..." Thầy Norman nói, đánh dấu điểm danh.

"Linus Martin, Sarah Mitchell, Caleb Morgan, Jodie Norman ..."

Tôi nhìn cậu ấy. "Noah à ..."

Declan nhìn tôi và mỉm cười. "Sao vậy Naomi?"

"Hôm nay nhìn bạn hơi khác," tôi nói. "Mái tóc mới?"

Cậu ấy vuốt mái tóc của mình. "Ừ, mình muốn thử một cái gì đó mới. Cám ơn bạn vì đã chú ý."

"Không có gì," Tôi nói chân thành.

"Cô biết đó, vận may là một yếu tố quan trọng." Declan nói. "Tôi không nghĩ rằng tất cả các giáo viên của bạn sẽ vắng mặt ngày hôm nay. Và tôi chắc rằng họ biết mặt cả các học sinh của mình."

Tôi cau mày. "Ừ đúng vậy." Tôi dừng lại một lát và nói. "Tôi không muốn cậu gặp rắc rối. Nhưng tôi cũng không muốn cậu bỏ rơi tôi. Cậu đi một giây thôi là thằng Raymond hiện hình ngay."

Declan dựa lưng vào ghế. "Đúng, tôi cũng không thể đứng bên ngoài lớp học. Gã lao công ngu ngốc đó sẽ bắt tôi" cậu ấy nói, ám chỉ đến Bobby, lao công, người quá là nghiêm túc với công việc của mình.

"Phải đấy, trừ khi cậu tìm ra cách để thay đổi lịch học của mình để giống với tôi," tôi nói. "Nhưng cậu không có kỹ năng máy tính của Jordan và thậm chí ngay cả nếu biết phải làm gì, họ sẽ ... bắt ... bạn ..."

Tôi nhìn cậu ta. "Tại sao lại cười?" Sau đó, tôi hiểu ra mọi chuyện. "Không, không, không. Cậu sẽ không làm điều đó. Bạn sẽ bị bắt, và tôi sẽ bị giết. Đừng có-"

"Ôi Naomi," cậu ấy nói, cười khúc khích với chính mình. "Ai nói là tôi sẽ bị bắt đâu?"

-

"Mình sẽ bị bắt mất," tôi lẩm bẩm với chính mình.

"Mình sẽ không để bị bắt," Declan nói.

"Đúng, mình sẽ bị bắt. Bạn sẽ bị đuổi học. Điều này sẽ được đưa vào học bạ vĩnh viễn và-"

Declan nắm lấy vai tôi để tôi nhìn thẳng vào mắt cậu. "Naomi, mình sẽ không để bị bắt."

Tôi nắm tay cả hai chúng tôi.

"Năm dollars" tôi nói.

Cậu ta mỉm cười và bắt tay tôi. "Cá luôn."

Declan ngó nghiêng các góc của hành lang. Tôi thở dài và vuốt mái tóc nâu của tôi, mà tôi nhận thấy tôi cần phải chải lại đàng hoàng sau này.

"Bọn mình chết chắc."

Giờ ăn trưa. Chúng tôi đã có đủ may mắn sống sót đến trưa. Bốn lớp tiếp theo của tôi là: Văn học, Toán, và tự chọn của tôi. Giáo viên Văn, cô Dawson, vẫn còn một dư vị rất lớn từ một bữa tiệc cuối tuần qua, vì vậy chỉ cho mọi người làm bài tập ở lớp và không điểm danh. Giáo viên Toán của tôi, thầy Roberts, hoàn toàn sợ hãi Declan. Khi Declan giải thích ngắn gọn lý do tại sao cậu ấy co mặt ở đây, là vì cậu muốn thế, thầy Roberts chấp nhận nó và đánh dấu cậu ấy có mặt cho các lớp học khác của cậu luôn.

Tiết cuối cùng của tôi là tự chọn dịch vụ của tôi. Tôi chọn thế vì không muốn bị vì tôi không phải bị mắc kẹt trong một căn phòng với những đứa ghét tôi. Thà kẹt với một người lớn và từng đuấ học sinh một còn hơn là cả đám. Cô y tá, Cô Matthews, rất tử tế, tôi biết, vì tôi đến đây rất nhiều lần sau khi bị đánh, đặc biệt là Raymond. Mặc dù tôi không nghĩ rằng cô vẫn tin rằng tôi vô tình đập mặt vào cửa sau một vài lần. Đôi khi tôi cố gắng bào chữa rằng là đâm vào cột, chỉ để cho nó mới mẻ chút.

Declan giả vờ rằng mình đau đầu và nằm xuống một trong những chiếc giường. Để né những đứa cùng ca trực với tôi, Declan và tôi ngồi chơi trong phòng riêng. Có đứa muốn mách với cô Matthews về những gì tôi đã làm, nhưng cái lườm độc quyền của Declan đã khiến nó câm mồm. Cô Matthews mắt nhắm mắt mở, bảo rằng tôi chỉ đang an ủi một bệnh nhân đang cô đơn.

Đến giờ trưa, thay vì ra canteen, Declan và tôi lại đi về hướng văn phòng. Nhân viên và giáo viên đều đã đi hết. Và tôi ước gì mình là một trong số họ bây giờ.

"Cho tôi chút niềm tin được không?"

Bụng tôi càu nhàu. "Cậu sẽ chết nếu tôi không có được cái gì đó để ăn," Tôi đe dọa trước khi thêm, "Trừ khi giáo viên bắt mình trước khi tôi có thể làm như vậy."

"Vẫn đang cược chứ?"

"Sao? Muốn rút à?" Tôi thách thức.

"Không, tôi nói cô ấy", cậu vặn lại.

Tôi nhếch mép cười. "Hãy xử lý xong điều này đi. Sau đó, tôi có thể xóa này ra khỏi danh sách việc cần làm trước khi chết của mình."

Anh nhướn mày. "Cô có cái này trong danh sách việc cần làm trước khi chết?"

"Ừ, thay đổi một cái gì đó trong máy tính trường học, ngay bên cạnh được ở trong một phòng tạm giam qua đêm luôn," Tôi nói với cậu ta.

Declan cho ra một tiếng cười. "Tôi mừng vì cô vẫn hài hước."

Anh nhìn quanh góc nữa. Declan quay lưng lại với tôi và gật đầu.

"Chúng ta đi."

Declan đứng lên từ tư thế ngồi xổm của mình, tôi đi theo cậu. Cậu nhìn một lần nữa rồi quay quanh góc và bắt đầu đi bộ xuống hành lang. Tôi chăm chú nhìn qua bức tường và nhìn chúng tôi đi trong một tốc độ bình tĩnh, hơi thở của mình thậm chí không chút gấp gáp. Nó gần như có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên câu đã làm điều này. Tôi không thích điều đó tý nào.

Tôi do dự một giây. Chỉ trong một giây. Tôi là một cô gái tốt. Tôi có một bảng hạnh kiểm hoàn hảo, một hồ sơ sạch sẽ, điểm tốt. Tôi chưa bao giờ mơ ước được làm bất cứ điều gì như thế này trừ khi tôi đang xem chương trình cảnh sát. Tôi hít một hơi thật sâu và bước tiếp ngay sau Declan. Cậu đã ở cửa văn phòng chính. Cậu ấy quay lại và có một cái nhìn trống trên khuôn mặt của mình, như thể cậu cũng không ngạc nhiên nếu tôi không theo phía sau hoặc do dự.

Thận trọng, cậu nắm lấy núm cửa và từ từ quay. Cơ hội 50-50 rằng cửa khóa hay không. Nhưng trong trường hợp này, đó là 50kia bởi vì cánh cửa mở ra với một nhấp nhỏ.

"May là không khóa," Declan thì thầm. "Jordan thường là đứa phá khóa."

"Thường á?" Tôi hỏi.

Cậu ta cười mơ hồ rồi đặt một ngón tay lên môi. Declan từ từ kéo cánh cửa mở. Cánh cửa lung lay. Tôi hé nhìn, cả căn phòng chẳng có ai. Nhưng tôi nghe đâu đó vọng lại tiếng la hét của bà hiểu trưởng Barnes. Tôi nuốt khan, chết rồi, chết chắc rồi.

Tôi đã tính lui lại và bỏ chạy vào quán cà phê nơi bữa trưa đang chờ đợi tôi. Nó có thể có một đám người ghét sự tồn tại của tôi tới mức ném thức ăn vào tôi. Nhưng nó vẫn có thức ăn. Tôi lúng túng cúi xuống người Declan. Nhưng tôi vô tình bị mất thăng bằng. Tôi đè lên Declan, làm cho cậu ta ngã oạch xuống sàn nhà.

"Rầm!"

Đột nhiên tiêng la hét dừng lại. Declan rủa thầm trong bụng, và tranh giành lao vào phòng. Với bản năng sống còn, tôi theo cậu ta bò vào phòng. Cả hai chúng tôi đặt lưng sau chiếc bàn tiếp tân cỡ khủng. Declan nhìn tôi, hoặc là im lặng hoặc sẽ chết. vừa lúc chúng tôi đến đó, cánh cửa đóng sập lại. Một cánh cửa khác mở ra bên trong căn phòng.

Tôi nhìn từ trên quầy và thấy bà Barnes nhìn chăm chú bên ngoài văn phòng. Đôi mắt bà ta nhìn chằm chằm hư không, nhưng đúng là đang nhìn cái gì đó. Tôi giữ lại một tiếng và chìm trở lại mặt đất.

"Xin chào, là ai đó?" Giọng yêu cầu vang trong căn phòng trống.

Đột nhiên cánh cửa cọt kẹt mở ra. Tôi nghe thấy tiếng động riêng biệt của giày cao gót cao quá khổ của bà hiệu trưởng. Những bước chân dừng lại. Tôi không thể thở được, vì vậy chỉ cần ngừng thở. Những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt của tôi. Giày thể thao của tôi vô tình làm một tiếng rít trên sàn gạch từ trọng lượng, tôi đã cố gắng để giữ mình dưới bàn làm việc. Declan bắn cho tôi một ánh nhìn. Barnes quay về hướng chúng tôi. Những bước chân bắt đầu đến gần hơn. Tôi nhắm mắt cầu nguyện cho bất kỳ phù hộ cho tôi, dù đã làm rất tệ suốt bao lâu nay. Làm ơn, làm tốt công việc của mình một lần đi.

"Này cô Barnes, cô chắc chắn nó không phải là sự tưởng tượng của cô chứ?" Tôi nghe tiếng gọi với ra của Jordan từ bên trong văn phòng của hiệu trưởng. "Cô biết đấy, người ta nói là càng già thì ta càng điên."

"Ai nói thế?" Bennett hỏi trong sự hoài nghi.

"Tao, tao nói," Jordan vặn lại.

"Im lặng!"  Hiệu trưởng ra lệnh.

"Dạ thưa chủ nhân-" Jordan bắt đầu, nhưng lại phát ra tiếng gầm gừ, tôi đoán là Bennett đấm vào cánh tay Jordan.

Bà Barnes lườm chúng từ phòng ngoài. "Sau khi cha mẹ các trò đến đây, hai trò sẽ ước mình chưa bao giờ đặt chân vào ngôi trường này."

"Tôi đã ước-" Jordan nói, sau đó lại một âm thanh rên rỉ khác.

Một lần nữa, đôi mắt bà hiệu trưởng quét quanh phòng. Sau đó, cô nhún vai và quay gót đi trở về văn phòng của mình. Cánh cửa đóng sập lại, Declan và tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Bọn mình mém chết," Declan nói.

"Ừ."

"Bọn mình đã có thể bị bắt."

"Ừ."

"Nếu không hai thằng ngu kìa, thì chắc bị thật rồi."

"Ừ."

"Cô làm bọn mình mém bị bắt."

"Yeah- Không, không có nha. Mém, chỉ là mém."

"Thôi nào, làm cho xong chuyện rồi biến ra khỏi đây mau." Declan nói, ngồi dậy.

Tôi theo cậu  bước ra phía sau bàn làm việc. Cậu quay lại với tôi và canh gác. Tôi và đi đến vị trí của mình ở ở quầy lễ tân. Declan đã đi đến một trong các máy tính chính, ngồi  xuống và bật nó lên.

Tôi bắt đầu cảm thấy hơi giống điệp viên như James Bond. Tôi lẻn xung quanh trong một nơi nguy hiểm, bảo mật cao. Có một kẻ thủ ác là kẻ thù. Đối tá và tôi đang xâm nhập vào máy tính chính để ăn cắp lại các tập tin bị đánh cắp mà trong trường hợp này thay đổi lịch học đối tác của tôi.

Tôi bắt chước như mình đang cầm một khẩu súng và bắt đầu bắn những mục tiêu ngẫu nhiên. Cửa. Chết. Thùng rác. Chết. Máy vi tính. Chết. Tờ lịch hình con chó. Chết. Nhưng đột nhiên, một ý nghĩ đến với tôi.

Đầu tôi quay phắc về phía Declan và hỏi. "Cậu biết mật khẩu à?"

"Không." 

Trước khi tôi có thể bắt đầu la hét vào anh, làm lộ mặt thì cậu nói thêm "- nhưng Jordan thì có. Điều đầu tiên nó làm khi tất cả chúng tôi đã đến trường này là hack vào mạng lưới trường học và biết mật khẩu Wi-Fi và những thứ khác là những gì ... "

Tôi bật ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm. "Tốt."

Declan bắt đầu gõ mật khẩu. "Mật khẩu là barnes_rocks314," cậu ấy nói.

"Thật đáng buồn," Tôi nói.

"Cái gì đáng buồn?" Một giọng hỏi phía sau tôi.

"Rằng bà Barnes thật sự đặt mật khẩu là barnes_rocks314. Ý tôi là, thật sao?" Tôi nói, quay xung quanh. "Ai đó?"

Thằng Raymond nghiêng đầu. "Tao không biết. Mày nói tao nghe đi."

"Chết!" Tôi kêu lên, lui lại.

"Gì?" Declan hỏi, nhìn lên. Sau đó, cậu rên rỉ và đảo mắt. "Canh gác giỏi lắm."

"Tôi xin lỗi!" Tôi nói  rồi quay lại với tên khốn Raymond.

Tôi cố gắng cười chân thành nhất. "Chào mừng bạn đến văn phòng chính của Dartwell. Tôi có thể giúp gì cho bạn?" Tôi hỏi nó, chớp chớp đôi mắt.

"Ừ," nó cười khinh bỉ, nghiêng lại gần. "Tôi có thể Hiệu trưởng chứ? Tôi cần phải khai báo hai con người đang xâm nhập vào máy tính của trường đây này."

Tôi ngây thơ bĩu môi. "Tôi xin lỗi. Nhưng cô Barnes hiện không có ở đây. Bạn có thể hẹn lại sau? Nếu không, xin vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp. Beep."

"Không cần," Raymond trả lời. "Tôi sẽ đích thân gặp cô ấy."

Nó nhìn về phía văn phòng của hiệu trưởng. Cái nhìn bối rối trên khuôn mặt của tôi. Nó sẽ làm gì- mắt tôi mở to khi tôi nhận ra những gì nó tính làm. Nhưng trước khi tôi có thể bịt miệng thì nó đã hét lên về phía cửa.

"Hiệu trưởng Barnes!" Ông kêu lên.

Tôi quay lại nhìn Declan, người đã có một cái nhìn ảm đạm trên khuôn mặt của mình. "Tôi đoán tôi nợ cô năm đô."

Cánh cửa mở ra và hiệu trưởng Barnes xông vào phòng. Trước khi bà có thể thốt lên những gì đang xảy ra, bà dừng lại và nhìn ba chúng tôi. Cả ba chúng tôi nhìn chằm chằm lại. Bennett và Jordan nhìn chăm chú ra khỏi văn phòng của hiệu trưởng và nhìn chằm chằm vào bốn người chúng tôi.

"Các trò làm gì ở đây?" Cô yêu cầu. "Các trò đang ăn trưa mới đúng."

"E-Em ở đây làm từ tiết trước," tôi nói, đó là điều đầu tiên trong tâm trí của tôi.

Mọi con mắt đều đang nhìn tôi.

Tôi quyết định tiếp tục. "Cô thấy đấy, em có làm ở đây trong tiết tự học, và tvà em làm chưa xong việc, nên ở lại làm cho nốt ạ."

Barnes nhìn chằm chằm vào tôi trước khi quay lại với hai người kia. "Còn hai trò?"

Thằng Raymond mỉm cười. "Vâng, em đã rất quan tâm bạn học, Lorraine đây, rằng cô ấy bỏ bữa để làm việc. Vì vậy, em quyết định đem cho bạn một chiếc bánh sandwich."

"Sandwich?" Hiệu trưởng hỏi.

"Sandwich?" Tôi hỏi.

Nó gật đầu. "Đúng, sandwich."

Nó mở ba lô nhanh chóng và lôi ra một chiếc bánh sandwich. Đó là một cái nhìn bánh sandwich tươi ngon. Thịt ham và pho mát trên bánh mì Pháp, được bọc trong bọc nhựa. Miệng tôi chóp chép và dạ dày gầm lên ngay khi tôi nhìn thấy nó. Nó đặt bánh trên quầy và mỉm cười với tôi.

Nó tốt ghê nhỉ.

"Còn trò thì sao?" Barnes hỏi, quay sang Declan. "Tôi muốn nghe lý do tại sao trò lại ngồi ở máy tính trường."

Trước khi Declan có thể nói điều gì, tôi ngắt lời. "Vâng, em có rất nhiều việc để làm. Nên em nhờ-"

"Chắc không, Naomi?" Raymond hỏi, cười toe toét đến tận mang tai. "Declan không làm dịch vụ như bạn, tại sao lại ngồi đằng sau máy tính? Theo tôi thấy thì Declan đã lợi dụng bạn để sử dụng máy tính trường."

"Cái gì? Không, không phải vậy!" Tôi nói với bà Hiệu Trưởng.

"Đúng là vậy," Declan nói dứt khoát, đứng lên khỏi ghế. Anh quay sang tôi với một cái nhìn buồn trên khuôn mặt của mình. "Naomi, đó là sự thật. Tôi lợi dụng bạn để có thể truy cập vào máy tính của trường và thay đổi điểm số của mình thành A."

Tôi nhìn anh với đôi mắt mở to. Tại sao anh làm điều này? Đây không phải là một phần của kế hoạch. 

"Cậu ấy đang nói dối!" Tôi nói với cô. "Nó không phải là sự thật!"

"Naomi, không," Declan nói, lắc đầu.

Hiệu trưởng Barnes lườm Declan. Gương mặt cô chuyển sang màu đỏ. Mọi người đều lùi lại vài bước, thậm chí Jordan và Bennett cũng nhích ra khỏi cửa.

"Lynch, vào văn phòng của tôi!" Cô gầm lên.

Declan nhìn tôi cái cuối cùng và bắt đầu đi về phía văn phòng của hiệu trưởng. Jordan và Bennett đã mở cửa cho người cuối cùng của Ba chàng lính ngự lâm. Cả hai đều gật đầu, vỗ nhẹ vào lưng nhau.

"KHÔNG!" Tôi kêu lên. "Không đúng!"

"Lorraine, Myers, đi ăn trưa." Barnes ra lệnh, thậm chí không nhìn vào chúng tôi.

Raymond mỉm cười. "Vâng."

"Không!" Tôi cứ lặp đi lặp lại. "Không không không!"

Declan cười yếu ớt. "Tôi thực sự chỉ nợ cô $ 2.50, vì chỉ có một người trong chúng ta đã bị bắt."

"Không, làm gì không! Không!"

Tôi bắt đầu chạy về phía trụ sở chính. Tôi không biết tại sao. Tôi đã sẵn sàng để cầu xin Barnes. Ai thèm quan tâm về thành tích học tập hoàn hảo của tôi? Ai quan tâm đến bất kỳ điều đó? Tôi không! Tôi sẽ thế chỗ Declan. Tôi không quan tâm. Cậu ta không xứng đáng bị thế này. Đó không phải là lỗi của cậu.

Nhưng tôi cảm thấy cánh tay của Raymond quanh eo tôi. Tôi hét lên và đá, nhưng nó đã thể tôi lên khỏi sàn. Nó bắt đầu đi bộ về phía cửa văn phòng chính. Kéo tôi bằng thắt lưng. Tôi tiếp tục la hét với Declan và chỉ Declan.

"Cậu đã hứa!" Tôi hét. "Anh đã hứa rằng bạn sẽ đeo bám tôi như keo! Cậu hứa mua bánh pizza! Cậu đã hứa với tôi, Lynch! Cậu đã hứa!"

Barnes đang đi trở lại văn phòng của mình. Bà ta phớt lờ tiếng la hét của tôi. Ba người họ tản ra để cô bước vào. Cánh cửa chậm rãi khép. Khuôn mặt của Jordan đã biến mất, sau đó là Bennett. Bây giờ mặt Declan là thứ duy nhất tôi có thể nhìn thấy khi thằng Raymond kéo tôi đi từ văn phòng chính

Cậu đeo bộ mặt ảm đạm. "Tôi xin lôi."

"Không!" Tôi tiếp tục la hét vào anh. "Cậu đã hứa với tôi! Cậu-"

Cánh cửa đóng sập vào mặt tôi. Tôi nghẹt thở rồi lại thở hổn hển. Tôi ngừng đấu tranh, chả còn ích gì. Nhưng đó là sau đó tôi cảm thấy một cái gì đó ướt trên khuôn mặt của tôi. Nước? Muối? Nước mắt? Thật là ngu xuẩn. Tại sao tôi lại khóc? Tôi không có lý do gì để khóc. Nó không giống như tất cả ba người bạn của tôi đang ở văn phòng của hiệu trưởng. Hoặc thậm chí là thằng khốn Raymond Raymond, kẻ thù tồi tệ nhất của tôi. 

Tôi bồn chồn cố thoát khỏi móng vuốt của nó. Móng tay của tôi bấu vào tay nó, nhưng anh lờ đi tất cả. Mặc dù đang gặp khó khăn, nó vẫn dựa rất gần và thì thầm điều gì đó vào tai tôi.

Tôi đã đi khập khiễng trong vòng tay của Raymond. Tôi chết, chết chắc. Vì vậy, Declan đã sai. Cả hai chúng tôi nợ nhau $ 2.50, cậu đã bị bắt và tôi cũng vậy. Bây giờ những lời thằng Raymond thì thầm với tôi lặp đi lặp lại một lần nữa như băng cassette hỏng . Tôi căng thẳng, cánh tay nó vẫn nắm chặt tôi.

"Hụt lần ba," nó thì thầm vào tai tôi. "Mày bị loại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro