Chapter 2: Nguyên nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Nguyên nhân


Diệp luôn cảm thấy mình có giác quan thứ sáu, xung quanh cô có quá nhiều chuyện xấu xảy ra mỗi lần mắt phải thân yêu lại nháy, thế nên, dù không muốn, cô cũng không có lý do gì phủ nhận điều này. Tỉ dụ, lúc Diệp học lớp 3, khi đó đường đến trường còn chưa đổ nhựa như bây giờ, hai bên đường đều những bãi đất bỏ hoang xanh um cỏ. Sáng sáng, chiều chiều, cô dì chú bác thay phiên dắt trâu đi gặm, mà trâu thì đâu phải loại động vật đẹp đẽ gì, đã vậy còn có sẵn cơ chế vừa nuốt vào vừa xả ra vô cùng "công suất", nên cỏ xanh càng thêm xanh, con đường đất đỏ lại đen nâu một màu. Vào cái hôm xui xẻo định mệnh, cái hôm mà Diệp phát hiện ra "năng lực siêu nhiên" giác quan thứ sáu ấy, Diệp ngủ dậy muộn. Để giữ vững danh hiệu "học sinh ngoan đi học đúng giờ", cô nàng rút hết sức bình sinh của đời mình lao nhanh về phía trường học, lại không hề để ý đến lúc xông ra cửa, bụng cô chợt nhộn nhạo, vang tiếng "ọt" "ọt" bất bình thường. Nếu là ngày khác, Diệp sẽ để ý sự khác thường này, bởi vì Diệp lúc bé không bao giờ ăn sáng, đúng hơn là vì muốn trữ tiền, cô đã rèn cho cái bụng nhỏ của mình không biết khái niệm "ăn sáng" là gì, nên việc nói bụng rõ ràng như thế, mãnh liệt như thế, đã báo trước có điều gì đó không bình thường sắp xảy ra. Sau đó, Diệp gặp chuyện, đó là kí ức đen tối mà cả đời Diệp không bao giờ muốn nhắc lại, cũng chính là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cô không muốn yêu Lãm. Ngày hôm đó, mây đen gió thổi, Diệp vấp phải đá ngã dập mặt xuống đất ngay trên quãng đường "vắt" ngang qua "thiên đường của bầy trâu" nọ, hậu quả không nghiêm trọng, chỉ là mặt mũi đầy "đất đen" khô cùng hai bàn tay đầy "sản phẩm mới chưa qua xử lí" mà thôi. Xui xẻo thay hôm đó Lãm bị ốm, phải ở nhà, đúng lúc bắt gặp, chạm mặt, và cười nhẹ.


Dẫn chứng hùng hồn thứ hai chính là cái ngày "hào hùng" và ngu dại hôm đó. Sau khi lết tấm thân tàn đi hết 50km bằng xe đạp cả đi cả về, Diệp "như một người anh hùng" "vinh quang" ngã bệnh, nằm thoi thóp trên giường. Cô dùng đôi mắt to tròn đầy tội nghiệp nhìn đôi tay đang bóc vỏ quýt của Lãm, vờ than thở lời trăng trối cuối cùng:


"Aizzz, biết thế hôm qua nghe lời cậu cho xong, khỏi phải sức mất tật mang."


"..." Lãm im lặng không nói gì, chỉ chăm chú bóc vỏ cho mấy quả quýt còn lại trong bao.


"Này, cậu biết không, lúc đầu đường còn bằng phẳng nhé, đoạn đường sau càng đi càng giống đường nước, lúc lên dốc lúc xuống dóc, bọn tui mệt muốn chết, phải cả đi cả lấy thức ăn ra nhai nạp năng lượng. Khi đến nơi thì đồ ăn hết tiêu rồi còn đâu, phải tạt vào quán ăn bên đường, mắc chết đi được." Diệp không thèm quan tâm Lãm có đáp lời hay không, cô đã quá quen thuộc với cái tính tít lời của cậu bạn hàng xóm, nên phản xạ theo ngày thường, đã nói phải nói dai nói dài "Đúng nha! Ở trên đó là suối nước nóng, bọn tui đến rồi mới nhớ, chết tiệt, thế là có tắm táp gì được đâu, đã thế còn bị cắt điện, quạt không có, phải mồ hôi nhễ nhại ngồi dưới gốc cây đánh bài!" Diệp bấu chặt tấm chăn mỏng, trong đôi mắt chợt hiện lên vô vàn oán hận. Sau khi đạp lên chốn khỉ ho cò gáy đó, cô mới nghe phong phanh rằng nhà của tên bí thư ở đấy, ba nó làm lâm nghiệp, năm nào cũng "ở lì" đấy không chịu về. Thằng bí thư chết tiệt đó muốn xin nhiều tiền thì tuần nào cũng phải lái xe máy đến "nịnh hót" ba nó, cơ mà tuần này hình như xe máy nhà nó bị hỏng, nó muốn lên thì phải đi bằng xe đạp. Nhưng đường xá xa xôi quá mình ta làm "liệt sĩ", nó không muốn, muốn cả lớp chết chum cho đoàn kết, thế là rủ luôn bọn ngu ngu dại dại bọn cô đi theo cho vui. Kết quả hại cả đám người không ra người, ma không ra ma, đã thế còn bị mấy đứa lớp bên cười nhạo là "đám heo công nghiệp"!


"Ế! Quýt của tui đâu?" Đang thả hồn thầm oán hận thằng bí thư ăn ở độc ác, Diệp chợt ngửi thấy quýt. Cô "lôi" hồn mình về, cái mũi phối hợp ngửi ngửi một chút, rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Lãm, bật thốt lên.


"Mẹ tôi chỉ mua cam cho cậu, quýt là của tôi." Lãm lạnh nhạt nói rồi đứng dậy khỏi ghế, xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng.


Đúng lúc đó, Diệp nhanh nhẹn bắt lấy cố tay hắn, bất mãn ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy đôi mắt đen tĩnh lặng như nước của Lãm khẽ chớp, cũng từ từ nhìn đáp lại. Giây phút hai đôi mắt gặp nhau, Diệp có cảm giác khó thở, trái tim bình thản như bị ai đó bóp lấy, thắt lại, rồi cuồng loạn đập mạnh như đang cố gắng giẫy giụa khỏi sự kìm kẹp ấy. Không cần đưa tay sờ vành tai mình, Diệp cũng biết nó đang đỏ lên, nóng bừng một cách đáng sợ.


Đã bao lâu rồi, cái cảm giác vốn dĩ đã bị sự quen thuộc vùi lấp, bị thời gian mài mòn lại xuất hiện. Thoáng chốc, Diệp kích động đến mức muốn luồn tay mình vào những ngón tay thon dài của người đó, để cảm nhận sự ấm nóng từ làn da màu mật ong khỏe mạnh ấy, cũng để hưởng thụ sự bao bọc hạnh phúc của thứ tình cảm mà cô luôn tìm kiếm.


Tuy nhiên, Diệp có thể trông mong được gì từ Lãm, kẻ luôn tàn nhẫn chôn đi những rung động của cô đối với hắn khi nó vừa mới chớm nở không biết bao nhiêu lần.


Lãm lấy tay còn lại, gỡ "móng vuốt" của Diệp ra khỏi cổ tay mình, đồng thời đặt cái bao ni lông chứa đầy vỏ quýt vào bàn tay cô, khẽ nhíu mày nói, đồng thời, khuôn mặt luôn trầm lặng không mấy biểu tình của hắn từ từ biến hóa, "nhào" ra vẻ mặt rõ ràng chứa đầy bất đắc dĩ. "Đây! Ngửi cũng thơm lắm, cảm ơn!"


"Làm gì?" Diệp có chút ngu ra, lúc nhìn cái bao ni lông, lúc lại nhìn Lãm.


"Tiếc thì giữ lại cũng được, tôi không ngại cậu thể hiện tình cảm của mình đối với tôi mãnh liệt như thế." Nói xong, Lãm khẽ liếc nhìn chiếc hộp cac-tông trong góc phòng trong chốc lát, không chút do dự mở cửa phòng đi ra ngoài, để lại Diệp với cái mặt rõ ngu, ánh mắt mờ mịt đầy khó hiểu nhìn bao ni lông.


Bần thần một lúc, Diệp cũng đưa mắt nhìn cái thùng cac-tông to tướng trong góc phòng rồi hung dữ vứt phịch cái bao vào thùng rác. Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương đau nhói, cô vô lực ngã xuống giường, lấy chăn trùm lêm mặt, che khuất đôi gò má ửng hồng.


Lý do tiếp theo Diệp không thể yêu Lãm, chính là vì hắn không xấu xa, không ác độc. Diệp tự nhận mình không phải đứa M, ít ra cô không bao giờ muốn mình bị phải bội trong tình yêu, bị đánh đập, hay bị các màn máu chó của phim Hàn tra tấn, nhưng không hiểu sao, cô luôn bị mấy tên đẹp trai lại xấu tính thu hút. Họ càng xấu xa bao nhiêu, Diệp càng thấy mình đắm đuối bấy nhiêu. Dù cho có thay đổi bao nhiêu đối tượng, thì cấp độ xấu của chúng nó càng tăng chứ không bao giờ giảm.


Như lúc nãy vậy, khuôn mặt đẹp trai bình tĩnh ân ẩn chút gì đó lạnh lùng, tàn nhẫn lại như bị đè nén của Lãm phút chốc "dội" mạnh vào tâm khảm của Diệp, dẫu rằng cô từng vô tình thấy khuôn mặt đó bao nhiêu lần, cũng rung động không biết bấy nhiêu lần, nhưng khoảng khắc ấy vẫn không ngăn được trái tim và linh hồn cô đắm đuối. Giá mà Lãm luôn thế, giá mà hắn cứ giữ mãi hình tượng đó thì tốt rồi, cô có thể thích hắn, yêu trộm hắn, mà không cần phải vất vả tìm kiếm đâu xa, cũng không bị tự phỉ nhổ mình đa tâm mỗi lần thay đối tượng.


Tuy nhiên, "giá" thì cũng chỉ là "giá", trong ký ức của Diệp, Lãm luôn tốt, hắn tốt theo cách trầm lặng không đòi hỏi, tốt đến mức tất cả những lần ngắn ngủi xuất hiện kia cộng lại cũng không át nổi, cũng không khiến Diệp quay đi yêu hắn.


Về phần cái hộp cac-tông trong góc phòng kia là đồ của tên Lãm ranh ma kia nhờ cất hộ. Từ mười năm trước đến giờ, đã chất thành một đóng to như thế.


"Này! Cất hộ đi." Cậu bé Lãm của mười năm trước dễ thương hơn bây giờ nhiều, ít ra, hắn còn cho Diệp đồ ăn trước khi nhờ một điều gì đó.


"Tại sao?" Cô bé Diệp của mười năm trước thì không thay đổi nhiều, chỉ là nhẹ dạ, cả tin, non nớt hơn bây giờ thôi.


"Em tôi phá." Cậu bé Lãm chìa cái hộp cac-tông nhỏ cho cô bé Diệp, bình tĩnh nói. "Cất xong tôi đưa cậu đi ăn kem đầu ngõ"


"Được rồi" Cô bé Diệp cười rộ lên, tự tin khoe ra hai lúm đồng tiền hơi nông mà mình luôn tự hào, hớn hở mở cửa phòng "Cất vào trong góc nhé!"


"Ờm!" Cậu bé Lãm đặt chiếc hộp nhỏ ngay ngắn vào vị trị rồi quay đầu nhìn cô bé Diệp, ngoắt ngoắt "Lại đây!"


"Muốn nhờ gì nữa à?" Cô bé Diệp tỏ ra mình là một cô bạn hàng xóm tốt bụng.


"Phải ngoan, không được phá đồ của anh." Cậu bé Lãm lắc đầu, khẽ nở nụ cười nhợt nhạt rồi đưa tay xoa đầu nhỏ của cô bé Diệp, nhỏ giọng căn dặn "Biết không?"


"Èo!" Cô bé Diệp bĩu môi, khó chịu đẩy tay của cậu bé Lãm, khuôn mặt nhỏ tràn đầy khinh thường nhìn thân thể nho nhỏ trước mặt "Lùn hơn người ta mà không biết ngượng. Thôi đi mua kem cho chị đi, chị thèm rồi đó."


Nói xong, cô bé Diệp không thể chờ đợi được nữa mà chạy xuống nhà, để lại cậu bé Lãm cúi đầu đứng đực trong phòng, khuôn mặt đã có đường nét của một hotboy chìm dần vào bóng tối trong căn phòng đóng kín cửa sổ, có vẻ tăm tối không rõ.


Còn Diệp, cô đã được dạy một bài học để đời, cũng chính là chân lý sống còn của cô trong tương lai vào ngày hôm đó. "Muốn nhờ thì phải trả thù lao trước, không thì khỏi bàn."


Đúng vậy, sau khi bị chê bai, Lãm không chút xấu hổ khuất nợ, mặc Diệp đứng đợi trước cửa hàng bán kem hơn 30 phút, còn mình thì về nhà, tắm rửa, học bài. Hai chiếc kem óc quế trơ trọi trong tủ lạnh cuối cùng vào bụng cậu em trai nhỏ hơn 2 tuổi của Lãm, và hầu như ngoài hắn ra, không ai biết sự hiện diện của chúng, cho đến tận bây giờ.


À, kể từ hôm Lãm đến thăm Diệp, cô không còn thấy bữa sáng thân yêu của mình nữa...sắp gần một tuần rồi đấy...


Cảm ơn mọi người đã đón đọc ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro