Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 2: HỒI ỨC

Trên chiếc giường vẫn còn lưu lại mùi hương của cô gái đôi mươi, tưởng chừng như cô ấy còn nằm đây vừa mới nãy, mà thật ra thì đã ba hôm rồi. Ba hôm, cô ấy không còn ngủ trên chiếc đệm này nữa.

Anh nhớ lắm tiếng hát trong trẻo, vu vơ của cô mỗi khi có được một niềm vui gì đó. Nhớ lắm hơi thở nhẹ nhàng của cô khi đang tựa vào người anh ngủ. Nhớ lắm đôi mắt tinh nghịch kia khi nhìn anh không chớp mắt. Nhớ dáng vẻ đáng yêu của cô khi ngủ gật trên bàn học, khiến anh phải bế cô lên giường rồi tự tay mình đắp chăn cho cô.

Mỗi khi trời trở lạnh, cô đều như một chú mèo nhỏ nép vào lòng anh, an tâm mà ngủ. Những lúc cô giật mình tỉnh dậy trong đêm, người mà cô nhìn thấy đầu tiên chính là anh. Anh dịu dàng đến mức lòng cô tan chảy, chỉ muốn trong tương lai mình là cô dâu của anh, sánh vai cùng anh vào lễ đường

 Tuy quan hệ của họ trên pháp luật là cha con, nhưng không hề có huyết thống gì. Mặc dù là vậy, cha nuôi yêu con gái vẫn là điều một số người không thể chấp nhận được. Huống gì… Ninh Mặc cũng từng một thời yêu mẹ của cô say đắm…

Anh biết không, khi mỗi lần nhìn anh thật chăm chú, cô đều rất muốn tham lam hôn một cái vào môi anh. Nhưng mà, cô sợ anh sẽ mắng cô.

Anh biết không, cô rất ghét mặc váy. Chỉ khi anh nói, anh thích các cô gái mặc váy, cô mới vì anh thay đổi cả phong cách của mình. Bắt đầu trang điểm lòe loẹt, bắt đầu dịu dàng nữ tính hơn trong những bộ váy xinh xắn.

Anh biết không, trong trường có rất nhiều bạn trai theo đuổi cô. Vậy mà cô luôn tuyệt tình từ chối họ, bởi người chiếm giữ vị trí quan trọng trong lòng cô không phải bọn họ ,mà là anh.

Anh biết không, khi anh mắng cô một điều gì đó, cô không những chẳng buồn mà còn vui vẻ nữa là. Vì cô nghĩ, anh quan tâm cô nên mới để ý tới cô như thế.

Anh biết không, mặc dù khi anh ôm cô nhóc này trong tay mà luôn gọi tên mẹ của cô ấy. Cô rất đau đớn, cực kì đau lớn. Nghĩ mình đã rơi vào vực thẳm mà chết lặng. Nhưng cô thà bị anh biến mình thành vật thay thế còn hơn không được anh ôm vào trong ngực.

Anh biết không, đêm đến là khoảng thời gian tưởng chừng như rất ngắn mà thật ra thì rất dài. Ngồi trong phòng, cô không ngủ được, vì nhớ hơi thở của anh. Còn anh? Đang vui vẻ cùng cô gái khác ở phòng bên cạnh. Anh có nghĩ đến cảm giác của cô khi nghe tiếng rên rỉ của một phụ nữ ở phòng người mình yêu hay không? Cô mất ngủ, người tiều tụy, vậy mà anh một chút cũng không để ý đến.

Lắm khi cô ngồi ở ban công chờ anh về nhà, chờ cho tới tận khuya khoắt. Còn anh ở đâu? Vui vẻ bên người phụ nữ khác. Cô biết chứ ! Nhưng cô không có quyền ghen, cô là con gái của anh…

Tình yêu cô dành cho anh cả thế giới này khó mà chấp nhận được. Cô đã cần một thời gian dài mới đủ dũng cảm tỏ tình với anh. Đáng tiếc rằng khi ấy anh lại sắp kết hôn với bạn thân của cô.

Khi cô đuổi theo anh đằng sau, đôi chân trắng ngần không vết tích vậy mà lại bị té ngã trầy trụa. Cô cũng gượng đứng dậy, sau đó lại ngã, rồi chạy tiếp, và ngã. Vì sao anh nhìn thấy cô như vậy, chiếc xe kia vẫn vô tình mà chạy, bỏ mặc cô ở đằng sau?

Lúc hôn lễ được tổ chức, trong lòng anh có thật là hạnh phúc hay không, có thật là vui sướng, thoải mái không?

Cũng chính là cái ngày đó, anh mất cô mãi mãi, không bao giờ nhìn thấy được đôi mắt ngập nước của cô nữa. …

“Cô ấy yêu tôi, tôi biết chứ. Cô ấy luôn vì tôi mà cố gắng thay đổi chính mình, tôi biết chứ. Thậm chí có lần do muốn bảo vệ tôi khỏi tai nạn giao thông, cô ấy liều mạng thà chính mình chết đi còn hơn là để tôi bị tổn thương nào. Tôi không xứng với tình yêu cô ấy dành cho tôi. Tôi mãi mãi chỉ là một thằng đàn ông hèn nhát, sợ bị xã hội chỉ trích cha nuôi lấy con gái của mình. Còn cô ấy, dám đứng dậy để sống thật với cảm xúc của mình. Tôi nghĩ mình và cô ấy không bao giờ đến với nhau được. Làm sao một người có thể yêu cả mẹ lẫn con đây? Có nực cười không? Tôi vốn nghĩ có thể bên cạnh cô ấy, che chở cô ấy như một người cha. Nhưng mà rồi một ngày phát hiện ra, tình cảm của mình dành cho cô ấy không đơn giản như vậy. Tôi đã rất sợ hãi, trốn tránh cảm xúc của mình. Vội vàng tìm kiếm một người phụ nữ khác để kết hôn. Lại càng không ngờ rằng hành động của tôi lại khiến người mình yêu thương bị tổn thương sâu sắc…”

5 năm sau.

Cô trở về.

Một cô gái ngây ngô ngày xưa đã không còn. Năm năm, thời gian đã khiến cô thay đổi khá nhiều về tính cách, về phong cách, về gu thời trang của mình.

5 năm trước, sau khi bị một tai nạn tưởng chừng như cô sẽ không còn sống ở trên đời này nữa, cô được hai ông bà người ngoại quốc gọi xe cứu thương đưa đến bệnh viện. Nhưng với điều kiện ở bệnh viện này không đủ để trị liệu vết thương ở đầu do quá nặng, hai ông bà tốt bụng ấy đưa cô đến Mỹ. Họ không có con gái, khi thấy cô không có người thân thì đau lòng mà nhận làm con nuôi.

Suốt 5 năm trời đó cô đã trải qua rất nhiều niềm vui lẫn nỗi buồn. Nhưng mà, cô bị mất trí nhớ, không nhớ gì về đến quá khứ. Cho tới khi tình cờ nhìn thấy người đàn ông tên Ninh Mặc trên internet, những hình ảnh đau thương khi xưa liên tục xuất hiện trước mặt cô. Chúng giống như một thứ gì đó ăn mòn lí trí, khiến cô không tự chủ được xin ba mẹ nuôi của mình quay về nước.

Cô trở về, cô xuất hiện trước mặt anh. Nhưng anh đã là người đàn ông có một đứa con.

Cô trở về, cô xuất hiện trước mặt anh. Anh ngạc nhiên nhưng không biểu lộ ra bề ngoài.

Cô trở về, cô xuất hiện trước mặt anh. Khiến thế giới của anh như bị chấn động mạnh.

Anh đã từng nói:

“Nếu như San San một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ không vì hai chữ cha – con nuôi kia mà bỏ rơi cô ấy như thời gian 5 năm trước!”

Nhưng anh à, cô ấy vẫn độc thân, vẫn là một cô gái trong trắng. Còn anh? Từng kết hôn, và đã có một đứa con. Anh nghĩ rào cản lần này cô ấy sẽ còn đủ dũng khí để đến bên anh, chấp nhận anh hay sao? Mặc dù anh đã ly hôn với người phụ nữ kia rất lâu rồi, nhưng còn đứa con này thì sao? Cô ấy liệu có bất chấp việc này, làm vợ của một kẻ có một đời vợ và một đứa con?

Khi nhìn anh ôm trong tay mình là một bé trai, tim cô gần như nổ tung. Phải rồi ! Từ năm năm trước anh không phải là của cô, và hiện tại cũng không phải. Vì sao cô lại cố chấp trở về? Có nực cười hay không?

Thời gian như ngừng trôi, con tim như ngừng đập và trái đất này cũng ngừng quay khi hai ánh mắt này chạm nhau. Một người thì đau đớn khôn tả, một người thì muốn điên lên vì nỗi nhớ nhiều năm qua tại khoảnh khắc này chúng tan thành mây khói.

Mây vẫn bay, xe cộ bên đường vẫn chạy, tất cả đều bình thường. Chỉ riêng một việc, người anh nhớ thương đã về. Mà, hai người có thể nào lại một lần nữa yêu được hay không, có đến được với nhau không, có thể bỏ qua tất cả để tình yêu này nở rộ hay không…

Hoa cỏ bên đường thật đẹp ! Đông qua rồi, xuân lại đến, khí trời mát mẻ vô cùng. Hương hoa nhàn nhạt như tràn vào khướu giác, từng cơn gió nhẹ thoang thoảng thổi vào vạn vật. Dường như, có thể cảm nhận được vị gió tươi mát còn đọng lại trên đầu lưỡi…

[Hết]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro