Trải qua giông tố để yêu em - Ken Nguyễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1: Bí ẩn.

Những tia nắng nhạt đang lấp ló sau hàng cây cổ thụ trước cửa sổ, làm cả căn phòng màu xanh sáng dần lên, một cô bé đưa đôi mắt lờ mờ nhìn ra, co chân đạp tung cả chăn xuống đất, rồi chợt ngồi dậy, bước chậm ra ngoài hành lang và hít thở một ít khí trời trong lành của buổi sáng ngày mới. Đây được coi là… chuyện lạ Việt Nam bởi một đứa nhóc ngủ say như chết, ngay cả sấm sét đánh ngang tai cũng không hay như nó mà lại có ngày dậy sớm như hôm nay. Nhưng cái cảnh bình minh đẹp thật, tiếng chim hót, tiếng xào xạc của lá cây đùa giỡn với gió trông thật thích mắt, nó cũng đẹp y như cảnh hoàng hôn mỗi chiều cô bé ưa nhìn vậy… Vài phút sau, Dương Vy leo xuống dưới nhà ăn sáng. Xong xuôi, cô bé đứng dậy, lên phòng chuẩn bị đồ đạc để đi học, hôm nay là ngày đầu tiên của năm lớp mười ở ngôi trường mới, khi mọi thứ đã đi vào lịch học chừng một tháng, nhưng do quá trình chuyển nhà nên cô bé đã bị trễ…

- Dương Vy, nhanh lên không muộn bây giờ. - Tiếng Dương Hoàng ở dưới nhà vọng lên.

- Dạ, em xong ngay đây rồi, anh đợi em một lát.

Vừa nói cô bé vừa cố chuẩn bị thật nhanh và chạy xuống cầu thang.

- Á… á… á… á… á… ui da, đau quá… - Tiếng la thất thanh của Dương Vy vang lên.

- Có cái cầu thang ngày nào cũng đi mà còn bị ngã. Con gái mà lúc nào cũng hậu đậu… - Tiếng mắng mỏ và cái đỡ lên của bà Mai - mẹ cô bé.

Đưa tay lên xoa đầu, cô bé nhăn nhó:

- Con không sao đâu mà, chỉ bị xước nhẹ thôi ạ, thôi con chào mẹ, con đi học đây ạ.

Nói rồi, Dương Vy cúi đầu chào mẹ và tập tễnh bước ra ngoài cửa, leo lên con “bạch mã’’ mà Dương Hoàng - anh trai cô bé rất yêu thích.

- Bám chặt vào, cô bé hậu đậu của anh, sắp muộn rồi kìa. - Anh nói rồi quay lại phóng nhanh.

Tuy không phải là một tay đua siêu hạng gì nhưng cái tốc độ “rẽ đất’’ cũng đủ để cô bé ngây ngô bám chặt suýt chết. Tới nơi, nó thở phào nhẹ nhõm và leo xuống, vẫy tay chào anh rồi bảo:

- May mà còn kịp, thôi em vào trường đây, anh về đi. Bye anh…

Vừa dứt lời, tiếng trống trường đã vang lên, còn chưa kịp thở thì đã phải đi tìm lớp, mặc kệ ông anh trai ở lại, Dương Vy chạy vào trường.

- 10A2 đấy! - Tiếng người anh trầm ấm cất lên nhắc nhở. May mà có anh trai nhắc, chứ không cái “bệnh đãng trí’’ của cô bé lại tái phát.

Dương Vy vẫn cố chạy, nhưng không dám chạy nhanh vì… đang mặc váy, lò dò ở tầng một, đang định vào một lớp học hỏi thì có một cậu bạn thản nhiên đi đến, vỗ vai cô bé:

- Ê, học sinh mới à?

- Ừm. Sao cậu biết vậy?

- Vậy cứ từ từ mà tìm lớp ha! - Cậu bạn trước mặt nói lạnh tanh rồi nhếch môi cười khẩy.

- Cảm ơn cậu. - Dương Vy đáp trong vô thức.

Nghĩ lại thì cái trường rộng mênh mông thế này thì làm sao mà tìm được, Vy cố nhịn câu đùa cợt của cậu ta, chạy theo sau, tóm lấy cánh tay cậu. Đôi lông mày rậm của cậu khẽ nhăn lại, thu gọn khoảng cách, đôi mắt sâu thẳm của cậu nhìn cô bé chằm chằm tỏ ý khó hiểu. Dương Vy nở một nụ cười tươi như hoa, chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn cậu khẽ nài nỉ:

- Cậu làm ơn chỉ cho tôi lớp 10A2 được không?

Chàng trai nhìn Dương Vy vẻ ngạc nhiên, hất tay cô bé ra rồi đi tiếp. Tay nó buông thõng, đứng im như trời trồng, cảm giác khó chịu len lỏi, thứ ánh sáng nhàn nhạt nơi chiếc cổ trằng ngần của cô bé khẽ lấp lánh. Bỗng cậu trai có mái tóc đen xoăn nhẹ quay ánh mắt lại, nói một từ gọn lỏn như ra lệnh:

- Đi!

Nói rồi, cậu nắm lấy tay Dương Vy, lôi cô bé đi xềnh xệch. Ánh mắt cậu nhìn nhưng chẳng tập trung vào cái gì, cái nhìn thì lạnh lẽo nhưng len lỏi trong tâm trí Dương Vy lại cảm nhận thấy có cái gì đó thật quen thuộc… Được vài bước, cô bé bực mình, giật tay cậu ra và gắt:

- Nè, tôi là người chứ có phải cái bao tải đâu mà cậu lôi như vậy hả?

Cậu ta quay lại, ném cho cô bé một cái nhìn hờ hững rồi lạnh lùng túm tay cô bé và kéo đi tiếp lên trên tầng.

Đôi bàn tay to khỏe của cậu nắm chặt tay Dương Vy, làm cô bé không thể làm gì được người lạ. Bị lôi nhanh quá, vết xước lúc sáng bỗng đau đau. Dương Vy cố với tay vào lan can đứng lại và quát:

- Nè, cậu kia, dừng lại ngay, chân tôi đang bị đau đó.

Cậu ta đứng lại, nhìn cô bé có mái tóc màu hạt dẻ, lên tiếng:

- Lên đây tôi cõng, chân nhóc như vậy nếu còn đi nữa sẽ xảy ra “án mạng’’ đó. - Cậu ta nhếch mép cười.

Dương Vy còn chưa kịp định thần vì câu nói của cậu ta thì con người đó đã quay lại và cõng cô bé lên lưng. Vy giật mình, đánh cậu ta và bảo:

- Cậu ăn nói cho cẩn thận, cậu dám rủa tôi à?! Thả tôi xuống mau, tôi có chết cũng không cần cậu quan tâm. Thả tôi xuống…

Cậu ta không để ý những gì cô bé nói, cứ tiếp tục cõng thân hình mảnh mai lên tận tầng ba, qua bên phải, cậu ta vẫn không nói gì. Bỗng có tiếng xào xạc bàn tán:

- Hoàng Phong cõng con bé nào kia, có bao giờ cậu ấy quan tâm đến đứa con gái nào đâu nhỉ?

- Con bé kia nhìn cái mặt thì cũng xinh đấy, vậy mà mưu mô quá…

- Hoàng Phong bị sao ấy nhỉ, con bé đó có gì tốt đẹp cơ chứ! Đúng là giả nai...

Những tiếng bàn bạc ấy không ngừng, cho tới khi cậu ta cõng tôi tới phòng 23 cuối dãy. Tới cửa lớp, cậu ta dừng lại, thả Dương Vy xuống và bảo với thầy giáo bên trong:

- Thưa thầy, bọn em vào lớp.

Cô bé giương to đôi mắt trong như pha lê nhìn cậu đầy ngơ ngác:

- Cảm ơn, cậu về lớp đi…

Nhưng thầy gật đầu và chỉ tay bảo họ vào lớp. Dương Vy ngơ ngác như một con nai vàng nhìn cậu ta. Cậu hình như hiểu, quay sang nói:

- Còn nhìn gì nữa, vào lớp đi.

Nói rồi, cậu ta kéo cô bé vào lớp và ngồi ở bàn cuối cùng dãy trong, sát cái cửa sổ lộng gió với khung cảnh sau trường tuyệt đẹp. Tiếng bàn tán lại một lần nữa vang lên trong lớp. “Bực mình thật, mới ngày đầu đến trường mà đã xui xẻo thế này rồi”… - Dương Dy tự lẩm bẩm.

- Nè, cậu cũng học 10A2 ư? - Cô bé bỗng quay sang hỏi người bên cạnh.

- Đồ ngốc, tôi không học ở đây thì chẳng lẽ rảnh đến mức đưa nhóc tới rồi ngồi đây ngắm cảnh hả? - Cậu ta nhìn thoáng qua gương mặt của cô bé cạnh mình, trên môi thoảng qua một nụ cười rất nhanh.

Dương Vy đưa tay xoa xoa đầu, nói nhỏ:

- Ờ ha…

- Mà chân nhóc sao rồi? Còn đau không? Đưa tôi coi giùm cho. - Tự dưng cậu quay sang hỏi, tỏ vẻ quan tâm.

- Nhờ phúc của cậu, suýt chút nữa thì tôi đã “về nơi an nghỉ cuối cùng’’ rồi. - Cô bé nói kháy cậu ta một câu khá đối xứng, nhếch mép cười. Hai tiếng đồng hồ đã lề mề trôi qua thật chậm chạm khi phải ngồi cùng cậu bạn khó chịu kia. Bỗng Dương Vy nhìn thấy thằng bạn thân, lại gần và lên tiếng:

- Phạm Duy Vũ, là ông đó hả?

Thằng bạn đó quay lại, ngây người một lát rồi bảo:

- Ừm, là tôi nè, bà cũng học ở đây hả?

- À… ừm, tôi cũng mới chuyển đến đây. Mà tôi tưởng nhà ông cách đây xa lắm mà? - cô bé hỏi thăm.

- Ừm thì xa, nhưng tôi thích học ở đây nên đành phải đi xe đạp tới thôi, bà hiểu rõ tính tôi mà. - Thằng bạn chí cốt nháy mắt cười.

Chúng cùng đi xuống, Dương Vy giờ mới nhớ phải mở máy gọi điện cho anh trai tới đón, nó rút chiếc điện thoại cũ kĩ với hai khuôn mặt thơ ngây ra, một tin nhắn với nội dung: “Chíp này, anh có việc đột xuất, không thể tới đón em được, em đi nhờ ai về nhá, bố mẹ bận đi vắng hết rồi, chìa khóa anh gửi bác Hoa đấy, em tự nấu cơm nha! Bye em…’’

Dương Vy đứng khựng lại, nhăn mặt, nói như hét:

- Cái gì?! Bắt tôi đi bộ về, xong còn tự nấu cơm á? Thế này thì bảo tôi chết đói với mệt luôn đi cho xong.

- Bà thử gọi cho mấy bà chị họ của bà xem sao? - Thằng bạn thân nghĩ cách giúp.

- Ừm, ông nói có lí.

Hai người vừa đi vừa nói. Xong, cô bé vào danh bạ tìm tên, bỗng màn hình đen ngòm, mở mãi cũng không lên. Đúng là xui xẻo quá mà! Duy Vũ quay sang bảo nó ngay lúc tới lán xe:

- Hay bà lên xe tôi đèo đi ăn mì rồi về?

- Thôi, không cần đâu, nhà ông ở xa, ông về trước đi, tôi đi nhờ bạn về là được rồi. - Dương Vy giả vờ không cần, tay đẩy đẩy như muốn đuổi thằng bạn về.

Duy Vũ nheo mày nhìn nó đáp:

- Nhưng bà mới học ngày đầu, đã quen ai mà bạn với chả bè cơ chứ?

- Ai nói là không chứ, tôi sẽ đưa nhóc ý về nhà, cậu khỏi lo. - Một giọng nói trầm có vẻ là quen.

Dương Vy ngước lên nhìn, thì ra lại là “cậu bạn mới’’. Để Duy Vũ yên tâm, cô bé đành gật đầu, và vẫy tay chào thằng bạn thân. Duy Vũ phóng xe về, nó cũng lê từng bước ra cổng, chiếc xe màu ghi kiểu dáng nghiêng ngả chặn trước con đường mà cô bé đang đi, nó lừ mắt:

- Nè cậu kia, tránh ra tôi còn về nhà. Tôi mệt lắm rồi, không có thời gian để đấu khẩu với cậu đâu.

- Tôi đã bảo là sẽ đưa nhóc về nhà rồi mà, lên xe đi không chân nhóc không về được đến nhà đâu.

Cậu ta nói rồi kiên quyết bắt nó lên xe cho bằng được. Vì đã quá mệt, Dương Vy đành lên xe. Đi được một quãng đến hiệu sách, cô bé kéo nhẹ vạt áo cậu ta:

- Dừng lại!

Cậu ta ngoảnh mặt nhìn với nét mặt pha lẫn nhiều cảm xúc:

- Ở đây? Làm gì?

- Đọc truyện… - Cô bé đáp lửng rồi leo xuống xe vào trong.

Đó là một hiệu sách cũ nên vô cùng yên tĩnh, khác hẳn so với không gian bên ngoài ồn ào bởi vô vàn tiếng động.

Cậu ta dựng gọn xe, đi loanh quanh trong đó, còn Dương Vy thì ngồi dựa vào góc tiểu thuyết chọn nhanh một cuốn hơi quăn góc nhâm nhi từng ít. Cậu ta cuối cùng cũng tìm được một cuốn về kinh tế hay gì gì đó, ngồi kế bên đọc. Chừng nửa giờ sau, cậu ta lên tiếng nhưng mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách:

- Tôi đói! Đi ăn!

Dương Vy gấp cuốn truyện lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của cậu ta:

- Tôi cũng đói…

Sau đó cậu ta lại tóm lấy tay cô bé kéo đi, nó chỉ kịp để cuốn truyện lại trên giá. Cô bé cũng không có ý định mua nó, vì quá đói nên đọc mà chẳng nhập tâm được chữ nào, giờ thì chữ… rơi hết mất rồi. Nó chào bà bán hàng rồi đi ra theo cậu ta.

Ngồi trên xe, Dương Vy lặng ngắm cậu ta từ phía sau… Từ cậu ta toát lên một vẻ lạnh lùng và cô độc đến rùng mình. Mải ngắm cậu ta, nó quên không chỉ nhà cho cậu, may mà mới qua một đoạn, nó lại kéo kéo vạt áo màu ghi bạc của cậu ta:

- Nè, nhà tôi đằng kia mà!

Cậu ta chẳng thèm quay lại nhìn cô bé, chỉ khẽ gật đầu:

- Tôi biết…

“Cái gì cơ, cậu ta biết hướng đó là nhà mình?! Chắc cậu ta chỉ nói cho qua chứ làm sao mà biết được… hành tung của mình cơ chứ…” - Cô bé tự lẩm bẩm.

Đi được quãng dài, cậu ta mới tạt vào một quán ăn vỉa hè, gọi hai tô mì. Trong thời gian chờ đợi, cậu ta rất tự nhiên như đã quá quen thuộc và thành thục, cậu ta lấy tờ giấy trong ống ra, lau sạch đũa và thìa, đưa cho người đối diện. Tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu ta lười nhác không nhấc máy, mà mặt thì không biểu lộ chút cảm xúc như chẳng có gì xảy ra cả… Xung quanh mọi người đang nhìn chúng với ánh mắt khó chịu, Dương Vy giục:

- Nè, cậu mau nghe điện thoại đi, ồn ào quá nà!

Cậu ta nhìn cô bé một lát rồi rút con “dế yêu” ra , nói gọn lỏn:

- Không phải chờ!

Sau đó đút nhanh cái điện thoại màu ghi đậm vào chỗ cũ, nhìn hai tô mì còn đang bốc khói nghi ngút:

- Ăn đi!

Dương Vy thôi nhìn cậu ta, cầm lấy thìa và đũa ăn loạn xạ trong cơn đói đang dâng lên đến tột cùng. Cô bé cứ cắm cúi ăn mà chẳng hề để ý ai kia đang nhìn mình chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy. Ánh mắt người kia thoáng nét chua chát… Đũa mì vừa đưa tới miệng, nuốt chưa trôi, Dương Vy mở to đôi đồng tử nhìn cậu ta như nhìn… một sinh vật lạ. Ba giây sau… cô bé ngừng ăn, khoanh tay để trên bàn, nghiêng nghiêng mái đầu:

- Nè, không ăn hả?

- Ừm, có. - Cậu ta thản nhiên đáp, vơ đôi đũa để trên tô mì ăn.

Như để trả thù, Dương Vy chống tay lên bàn, chăm chú nhìn cậu ta… Mái tóc đen xoăn nhẹ ôm hờ khuôn mặt trắng, đôi mắt màu ghi nhạt lấp lánh sáng lên sự sắc sảo nhưng mờ đục, một màu lạnh lẽo và đau buồn… Chiếc áo kẻ chỉ gồm hai màu… ghi có độ đậm nhạt khác nhau. Hình như người này bị nghiền màu GHI. Chẳng hiểu sao chỉ là một người bạn mới quen nhưng Dương Vy lại thấy vô cùng quen thuộc. Cô bé vô tình hỏi để giải đáp thắc mác của mình:

- Nè, cậu là “tín đồ” của màu ghi hả?

Cậu ta không đáp lại mà bỏ luôn đôi đũa xuống, rồi lấy xe đèo cô bé đi lòng vòng quanh thành phố khoảng hơn nửa giờ rồi lôi nó đến bên một cái hồ rất rộng, xung quanh còn có cả hàng liễu nở rộ hoa đỏ chói rủ xuống mặt hồ trong xanh. Chúng cứ đi lòng vòng quanh hồ, đến khi đã thấm mệt, cật ta dắt xe và gọi cô bé đi đến một quán ăn vỉa hè tiếp theo. Cậu ta dựng xe, đưa

cho Dương Vy một miếng gì đó sẫm ớt, có vẻ rất cay:

- Ê nhóc, cái này ngon lắm nè, nhóc thử đi. Há miệng ra, nhanh nào nhóc.

Dù biết cay, Dương Vy vẫn há miệng ăn. Đã lâu quá rồi nó không đến đây, cảm giác khi trước chợt vây lấy nó… Miếng thịt nướng trạt ớt tuy có cay thật, nhưng rất ngon, cô bé vừa suỵt soạt vừa khen:

- Nè cậu, rất ngon.

Cậu ta cho nó nếm thử rất nhiều món ăn ngon mà đã gần chục năm rồi nó không ăn. Độ cay của mấy món đó ngày càng tăng độ cay, làm nó cứ suỵt soạt mãi.

Bỗng một cốc nước cam đặt trước mặt nó, cậu ta khẽ cười, lên tiếng:

- Ê nhóc, uống nước đi, trông mặt nhóc thảm hại quá à…

Mặc kệ những gì cậu ta nói, Dương Vy cố uống thật nhanh cốc nước cho đỡ cay rồi quay lại trách móc cậu ta:

- Nè, tại cậu cả, cho tôi ăn toàn những món cay xè không à.

- Ơ, tại nhóc ăn nhiều đó chứ. Nhưng công nhận nhóc ăn cay cũng giỏi thật. Mà nhóc chưa bao giờ ăn mấy món này hả?

Dương Vy lắc đầu ăn tiếp:

- Mẹ không cho tôi ăn, mẹ bảo ăn vậy không đảm bảo vệ sinh, nhưng trước kia tôi có ăn rồi.

Khuôn mặt cậu ta thoáng qua chút sắc thái hơi lạ, nhưng nhanh lấy lại tinh thần, cậu ta bảo:

- Ê nhóc, cũng muộn rồi, chuẩn bị về thôi…

- Ừm đợi tôi cái đã.

Bỗng cậu ta cầm cái khăn giấy, lau miệng cho cô bé rồi nói:

- Nhóc ăn vụng thì cũng phải biết chùi mép chứ…

- Nè, cậu đừng có mà nói vớ vẩn, vụng trộm gì cơ chứ?... - Nó mắng cho cậu ta trận.

Khuôn mặt cậu ta nhăn nhó:

- Ê nhóc, tôi có tên có tuổi đàng hoàng chứ đâu phải là “nè, nè” gì gì đó của nhóc.

- Ờ ờ, rồi thì tên. Tôi cũng có tên chứ đâu kém: Đặng Dương Vy, sao cậu cứ gọi tôi là “nhóc” hay “ê ê” gì đó? Nhưng cứ gọi Chíp là được rồi. Cậu là người thứ sáu biết biệt danh này đó, nó mà bị lộ ra ngoài thì tôi GIẾT cậu đó, nghe chưa. Mà tên gì thì phải khai báo chứ ai chả biết cậu có tên có tuổi.

Cậu ta giơ tay ám chỉ thôi không cãi nhau nữa rồi bảo:

- Trần Hoàng Phong, được rồi chứ, vậy là chúng ta hòa nhau ha. Về thôi nhóc.

Dương Vy leo lên xe và cùng cậu ta về nhà. Hoàng hôn đang dần dần xuống, tôi đập đập cậu ta rồi dang hai tay:

- Nè “xà phòng”, nhìn cảnh hoàng hôn đang xuống kìa, đẹp quá…

Cậu ta nhìn về phía tay tôi chỉ, nhíu mày rồi đáp:

- Hoàng Phong, không phải “xà phòng”!

Dương Vy mải ngắm, chỉ gật đầu đáp lại cậu ta. Lát sau khi gần về đến nhà, cô bé bảo “tài xế ” dừng lại để tự đi bộ vào nhà:

- Nè Hoàng Phong, cậu bỏ tôi xuống đây đi, không mẹ mà nhìn thấy mẹ mắng chết.

Cậu ta gật đầu cho tôi xuống, vẫy tay:

- Bye nhóc, ngủ ngon nhá…

- Ừm, cậu cũng vậy…

Nói rồi, cậu ta quay xe và phóng về, cô bé cũng đi luôn vào nhà. Vào tới nhà, âm điệu trong trẻo vang lên:

- Mẹ ơi, con mệt quá, giờ con lên phòng ngủ đây, lát được ăn cơm thì mẹ gọi con nhá…

- Từ từ mẹ hỏi cái này đã… - Tiếng gọi của mẹ nhỏ dần, nhỏ dần vì Dương Vy cứ thế đi lên mà không còn ở đó nữa…

Nằm lên giường, cô bé mở bài nhạc mà nó đã nghe cả ngàn lần, giọng hát trầm ấm đưa nó chìm vào giấc ngủ say. Một lát sau, bà Mai - mẹ cô bé gọi:

- Vy ơi, dậy ăn cơm đi con…

Dương Vy ngáp ngủ đáp:

- Dạ… vâng… Con xuống ngay đây…

Cô bé ngồi dậy, tắt tiếng nhạc vẫn đang vang lên, lề mề bế con Kiki xuống dưới nhà măm. Đang ăn, bỗng bà Mai hỏi:

- Hôm nay con ăn cơm ở đâu đấy? Mẹ hỏi bác Hoa cũng không thấy con ở đấy? - Vẻ mặt bà nhìn rất tò mò.

Dương Vy vẫn không ngừng ăn, ngẩng mặt lên đáp tỉnh bơ:

- Dạ, con đi ăn với bạn, có việc gì không mẹ?

Mẹ cô bé lắc đầu đáp:

- Àh… không, mẹ chỉ hỏi thế thôi…

Bố từ nãy tới giờ im lặng mới lên tiếng:

- Thôi, hai mẹ con ăn nhanh đi… Mà tối nay có bóng đá không Vy? - Bố quay sang nhìn Vy hỏi.

- Dạ có bố ạh, 12 giờ rưỡi bố à, bố nhớ gọi con dậy nhé… Thôi, con xin phép, con ăn xong rồi ạ!

Xong, cô bé lại leo lên tầng và ngủ. Đang nửa đêm, ông Đức - bố cô bé gọi:

- Vy ơi, có xem bóng đá không con? Đến rồi này…

Nó ngồi chồm dậy, trèo xuống cầu thang và ngồi xem cùng bố. Sau khi hết hiệp một, nó không thể chống chịu được và đã lăn ra đất ngủ tại trận. Thấy vậy bố bế lên trên tầng, và nó chìm dần vào giấc ngủ sâu…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro