Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7

Lạc Vũ nhìn nam tử áo đỏ liền nghĩ đến trong sách nói về thiếu niên áo đỏ, y nhìn con yêu thú trong tay, y đã đoán ra rồi, nam tử đó có thể sai khiến tất cả yêu thú.

Hợp Hoan Tông lại cho một đại nhân vật như vậy trông coi vườn hoa này thật uổng phí nhân tài.

Thẩm Dạ Nguyệt nắm tay Lạc Vũ ra khỏi kết giới.

"Đệ đoán ra hắn là ai không?"

"Chắc là thiếu niên có thể sai khiến tất cả yêu thú?"

"Cũng có khả năng này, ta đã đoán được thân phận của hắn, có thể là Tông Chủ, có thể là trưởng lão Hợp Hoan Tông, sau này đệ không được vào đó nữa, nghe không?"

"Được."

Hai người lại đi ra khu phố nhỏ mua chút đồ rồi về môn phái.

Lúc đi đến chân núi, không nghĩ tới sẽ gặp một người.

Lạc Vũ đã quên tên hắn, nhưng Thẩm Dạ Nguyệt vẫn còn nhớ, hai người đi đến sau lưng người nọ, Thẩm Dạ Nguyệt muốn thăm dò võ công của hắn, vận linh lực nhắm thẳng Diệp Vân Phong, ai ngờ vừa chạm tay vào vai hắn, Thẩm Dạ Nguyệt đã quờ tay vào không trung.

Nháy mắt hắn nhìn phía trước, người đâu rồi?

Hắn nhìn ngó xung quanh, đi đâu rồi? Lạc Vũ chỉ cành cây trên đầu Thẩm Dạ Nguyệt. Ở kia.

Ngẩng đầu lên, Diệp Vân Phong đã nhảy xuống trước mặt mình.

Thẩm Dạ Nguyệt cười:" Võ công của huynh thật lợi hại, huynh đến phái ta làm gì thế?"

"Ta muốn gia nhập môn phái Kiếm Thiên."

"Huynh là người giang hồ, võ công huynh cao như vậy, huynh còn muốn gia nhập Kiếm Thiên? Hay huynh để ý cô nương trong phái ta nha?"

"Không phải để ý cô nương nào, mà muốn linh lực tăng nhanh, ta muốn trở lên mạnh hơn."

"Hiện tại linh lực huynh cũng cao rồi, còn muốn tăng linh lực làm gì?"

"Bảo vệ người trong lòng ta." Thẩm Dạ Nguyệt và Lạc Vũ nghe xong đều cười.

Không ngờ Diệp Vân Phong lạnh lùng như vậy, lại là người chung tình.

Diệp Vân Phong nhìn hai huynh đệ, cười nhẹ.

"Huynh định bái ai làm sư tôn, để ta dẫn huynh đi."

"Ta nghe danh Nghiêm Chưởng Môn đã lâu, thích tính ngay thẳng của ông, nghe nhân gian kể giai thoại, nên muốn bái ông ấy làm sư phụ."

"Giai thoại gì? Huynh nói đi." Thẩm Dạ Nguyệt chờ không nổi đến gần Diệp Vân Phong.

"Hai người lâu ngày sinh tình, từ bằng hữu thành đạo lữ, trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể bên nhau, một trăm năm trước sau khi đạo lữ bị người hãm hại, đánh trọng thương đến nỗi mất mạng, 100 năm sau, Chưởng Môn luyện đan dược thành công, tìm hồn phách của đạo lữ.

Đạo lữ biết được tâm ma của Chưởng Môn là mình, đã hóa giải tâm ma đó, bên Nghiêm Chưởng Môn cả đời."

Nói đến đây, Diệp Vân Phong mỉm cười nhẹ, hắn ngưỡng mộ Nghiêm Chưởng Môn, vừa vì võ công vừa vì công tư phân minh của ông.

Bảo vệ đạo lữ chu toàn.

"Oa thật là một mối tình đẹp! Sau này ta chắc chắn sẽ tìm được một đạo lữ hợp tâm ý ta." Lạc Vũ cảm thán, ánh mắt lấp lánh.

"Đệ đó, còn nhỏ yêu đương gì chứ!"

Thẩm Dạ Nguyệt xoa xoa đầu y, Lạc Vũ lè lưỡi.

Lúc này Diệp Vân Phong mới chú ý con yêu thú trên tay Lạc Vũ, nhưng hắn chỉ nhìn giây lát rồi rời ánh mắt đi, đến trước chỗ của Chưởng Môn, Thẩm Dạ Nguyệt rời đi, Diệp Vân Phong đến trước mặt Nghiêm Chưởng Môn.

"Nghiêm Chưởng Môn đã lâu không gặp, ta có việc muốn nhờ ngài."

"Có chuyện gì mà Diệp Thiếu Hiệp tới tìm ta vậy?"

"Ta muốn nhờ ngài một chuyện."

....

Lúc hai người nói chuyện trong phòng, Lạc Vũ, Thẩm Dạ Nguyệt đã về trúc xá.

Thấy Mạc Hàn Lâm đứng trước trúc xá hai người, trong tay cầm mấy bộ y phục, cùng một ít đồ ăn khô.

"Ta đi xa một thời gian, mua cho hai đệ ít quần áo cùng đồ ăn ngon."

"Đa tạ huynh!"

Lạc Vũ nhận lấy, mở ra xem, là hai bộ y phục màu đen và đỏ.

"Hai đệ chuẩn bị vài thứ cần thiết, vào bí cảnh chúng ta sẽ học hỏi kinh nghiệm nhiều hơn, hai đệ sẽ đi tìm thanh kiếm phù hợp với mình. Rồi chúng ta tìm linh thảo và yêu thú."

"Được."

Hai huynh đệ y mong chờ rất lâu rồi, bí cảnh có danh kiếm, linh thảo cùng yêu thú!

Lạc Vũ thả Hồng Lang xuống đất, nó chạy lung tung nhìn ngó khắp nơi, cuối cùng chạy đến dưới cửa sổ, nhìn bông mẫu đơn đỏ duy nhất tại đây.

Hồng Lang có vẻ thích cây hoa này, y nghĩ có nên trồng vài cây cho nó chơi không.

Lúc chỉ còn hai người, Lạc Vũ mới nói ra thắc mắc trong lòng, "Huynh nghĩ xem, vì sao Diệp huynh muốn vào môn phái chúng ta?"

"Ta đoán, huynh ấy có chuyện gì giấu chúng ta."

"Đệ không có khả năng liên quan tới huynh ấy, chỉ có thể là ta, cũng có thể huynh ấy biết ta."

"Không biết, chỉ là suy đoán thôi, chúng ta cứ để ý, xem huynh ấy muốn làm gì."

***

Thời gian trôi qua, ngày bí cảnh mở, ánh nắng xuyên qua cành hoa, loang lổ khắp nơi.

Lạc Vũ Thẩm Dạ Nguyệt sắp xếp hành lý, hai túi trữ vật, vài bộ quần áo, ít thức ăn trên đường đi.

Lúc hai người đến chỗ sư tôn, Đại sư huynh với nhị sư huynh đã ở đó.

Thẩm Dạ Nguyệt lên tiếng, "Sư phụ, Đại sư huynh, Nhị sư huynh."

Lạc Vũ cũng chào theo, ánh mắt ngó nhị sư huynh, dạo này y càng nhìn càng thấy nhị sư huynh giống thần tiên, cảm giác cấm dục trên người nhị sư huynh làm y không dám nhìn nhiều.

Uyên Vân nghe tiếng nhìn hai người, "Các con tới rồi, chuẩn bị đầy đủ chưa? Vào trong bí cảnh, loại người nào cũng có, có một số chuyện chính mắt con nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật!"

"Sau này các con sẽ hiểu, Mạc Hàn Lâm để ý tứ sư đệ, Thiên Hàn Thần để ý tam sư đệ, đừng để tách khỏi, các con chỉ cần tìm được thanh kiếm thuộc về mình là được, nếu muốn ở lại mấy ngày đều được, tính mạng quan trọng hơn! Rõ chưa? Đánh không lại chạy cho vi sư!"

"...Vâng, sư tôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro