Phần 14 : Máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mày thả bạn tao ra!" - Minh xông vào căn phòng đang nhốt Nhi và Vân, gào lên giận dữ. Nhi bất ngờ không còn gì bất ngờ hơn. Sao cái tên heo mọi lại ở đây chứ? Lại đi cùng Vi nữa, tên lập dị nào đang đỡ Dương thế kia? Cả ba tên đó người toàn máu là máu. Tình hình gì đây? Một đống dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong Nhi. Mặt cô cứ nghệt ra, không biết nói gì luôn.

"Anh! Không thể nào!" - Vân hốt hoảng nói. Chực lao về phía Dương bất động, người bê bết máu và máu từ vết thương ở hông cứ rỉ ra mãi nhưng cái dây trói tay chết tiệt không thể tháo ra được, cô giãy giụa liên hồi, nước mắt trào ra, đau đớn...

"Cậu ta còn sống!" - Giọng nói lạnh băng của Phong vang lên khiến cô đã bình tĩnh phần nào nhưng vẫn cố giãy giụa mong thoát hỏi cái sợi dây chết tiệt trong vô vọng.


Ánh mắt lạnh toát của Phong cứ nhìn Vân mãi, ánh nhìn thản mặc....


"Oh! Ra hai cô em này của mày sao? Làm gì mà để hai bé đi lạc vào lãnh địa của tao vậy?" - Tên đó nhởn nhơ quay quay con dao nói.

"Đi lạc mà mày trói lại thế kia à?" - Minh nhìn về phía Nhi rồi cộc cằn nói với hắn.

"Không phải tao, là người của tao cơ! Mà vào đây được chắc mày giết không ít người của tao rồi nhỉ?" - Hắn dừng quay dao, ánh mắt đang hằn lên những tia đỏ ngầu, khát máu.
"Mày thả họ ra mau nếu không muốn bị tao giết, cả bọn thây ma gớm ghiếc của mày nữa!!" - Cậu nghiến răng.
"Oh! Mày quên giao kèo của chúng ta rồi à? Người của mày vào đây thì sẽ tùy tao xử lí, người của tao dám bén mảng ra ngoài thì sẽ bị mày giết, bây giờ, người của mày vào đây, đáng ra phải bị tao xử lí chứ?" - Hắn thản nhiên nói.
"Nhưng bọn đàn em chết tiệt của mày bắt người của tao! Tao có quyền đến đòi lại!" - Minh gắt.
"Nhưng chẳng phải hai bé đã ở đây sao? Tao còn chưa xử lí bọn đột nhập như chúng mày đó!"
"Hừ! Không nói nhiều! Có thả người không?" - Cậu điên tiết gào, con dao ở thắt lưng đã được rút ra, sáng loáng không dính dù chỉ một chút máu.
"Oh, Mày giết hết đám người của tao mà không dùng đến dao à? Khá đấy, tất nhiên là tao cũng muốn xung đột một tí với mày, lâu quá không có ai để chém giết, tao chán lắm rồi đây này!"

Nói rồi hắn rút trong người ra một lọ thuốc nhỏ màu đỏ tươi trông như máu, uống cạn, tay cầm con dao ra thế chuẩn bị, đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ ngầu, trông thật kinh tởm. Vân vì giãy giụa nhiều kèm thêm đói nên đã mệt lả, thiếp đi còn Nhi căng mắt nhìn trận đấu sắp bùng cháy giữa hai người ... không! Một người và một quỷ dữ!

Hắn cầm dao trên tay điên tiết lao về phía Minh, Minh cũng thế. Hai con dao khát máu chạm vào nhau , thứ chúng muốn là cả thân hình nhuộm máu của kẻ đối diện. Cái tiếng dao cứa vào da thịt vang lên vô tình, trào lên giữa không gian u ám... đắng chát...

Tiếng máu phụt ra hòa vào từng giọt mồ hôi lạnh của chủ nhân chúng, rơi tách xuống sàn nhà nhơ nhuốc... Mùi máu tanh của lũ quái vật lúc nãy bắt đầu sộc lên... xâm chiếm cả căn phòng... Cảnh tượng hai cơ thể tàn sát nhau sao khủng khiếp... ghê sợ quá...

Một trong hai người... đang bị những lưỡi dao đắng chát liên tiếp cắt vào thân thể... cố gắng phản kháng lại... nhưng không được...

Người đó nhắm mắt... chờ lưỡi dao đó ghim thẳng vào tim... Nhưng:

"Anh Minh, anh dừng lại đi mà!" - Một giọng nói thiên thần vang lên lấn át không khí tàn nhẫn nơi đây.

Lưỡi dao của Minh dừng lại, cậu quay sang nhìn đứa em họ duy nhất, cậu thương yêu nhất đang gào lên vô vọng - Là Vi.

Ánh mắt đỏ ngầu yếu ớt cũng nhìn về phía Vi, hắn bất ngờ! Tại sao cô lại kêu dừng lại chứ? Hắn là kẻ thua cuộc, sao lại không để Minh kết liễu hắn? Hắn không hiểu nổi lý do là gì.
"Em nghĩ... Anh tha cho anh ta đi!" - Vi nói nhẹ.
"Tại sao? Hắn đã bắt cóc bạn em và gây ra biết bao nhiêu chuyện mà?" - Minh khó hiểu.
Vi ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng :
"Dù sao... anh ta cũng không làm hại bạn em mà, cũng là... bọn em sai trước, đột nhập vào lãnh địa của anh ta nên mới gây ra bao nhiêu là chuyện! Anh tha cho anh ta đi mà!" - Vi ra sức năn nỉ Minh, chính cô cũng thấy có lỗi.

Minh nhìn cô một lúc, rồi cậu bước lại phía Nhi và Vân, lấy con dao vẫn còn dính máu của tên kia cắt đứt sợi dây, Nhi nói nhẹ :
"Cảm ơn... anh!" - Cô nghĩ dù sao mình cũng phải cảm ơn cậu vì đã cứu cô.
"Sẽ không có lần sau!"
Cô bất giác cười nhẹ vì câu nói đó của cậu, không biết nói gì hơn.

Vân tỉnh giấc, không hiểu được chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy anh cô đang bị ngất , được Phong đặt ngồi dựa vào tường, cô lập tức chạy về phía ấy...

Còn Vi chạy lại đỡ lấy tên quỷ dữ lúc này mắt đã trở lại màu đen sẫm, bây giờ chỉ cần một nhát dao nữa, lập tức tim hắn sẽ ngừng đập, máu từ bụng hắn vẫn không ngừng chảy. Cô khẽ đưa tay chạm vào vết thương, hắn lập tức đưa cái tay dính máu gạt tay Vi ra:
"Không cần cô thương hại!" - Hắn cau mày, giọng hơi run, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán. Nhìn kỹ, tên này cũng đẹp trai phết, mái tóc màu đen thuần, vệt chém đang rỉ máu trên gương mặt đẹp đẽ như tăng thêm vẻ đẹp kiêu ngạo ấy.

"Máu chảy nhiều quá!" - Vi lơ câu nói của hắn, đưa tay mở từng chiếc cúc áo sơ mi rộng thình, hắn chống cự nhưng không còn đủ sức, đành yên lặng. Sau khi tháo chiếc cúc cuối cùng, cô cởi luôn áo hắn ta ra, rút trong người một chiếc khăn tay, lau vết máu đang không ngừng chảy ở bụng hắn.

"Nè! Anh cũng bị thương mà, sao em lại chỉ chăm sóc cho hắn chứ?" - Minh cau có.
"Hiii, anh bị thương nhẹ mà, với lại máu đã ngừng chảy rồi , anh ưu tiên cho người bị thương nặng đi. Còn không, anh kêu Nhi ấy!" - Vi mỉm cười dịu dàng nói rồi đưa mắt về phía Nhi. Nhi cứ nghệt ra đó, lúc sau mới hiểu hết ý cô.

Nhi nhìn Minh, thấy cậu bị thương không ai chăm sóc cũng tội, với lại cũng phải làm gì đó báo ơn chứ, cô định lại đó chăm sóc cho cậu nhưng đã nhận ngay một câu nói như búa bổ thẳng vào đầu của cậu :
"Thôi! Anh không thích sư tử Hà Đông chăm sóc!"
"Vậy anh tự mà lo liệu đi nhá!" - Cô nổi quạu.
"Thế nhưng tôi thích con sư tử Hà Đông như cô chăm sóc, mau mau, lại đây chăm sóc tôi đi! Đau quá này!" - Minh ra vẻ khó chịu, cởi phăng cái áo trắng nhuốm máu, đưa cái vết cắt ở vai về phía cô, vết cắt vẫn đang rỉ máu. Vi đang lau máu cho tên bắt cóc cũng ngạc nhiên quay qua:
"Em nhớ lúc nãy hai người chém nhau anh đâu có bị chém trúng vai? Sao lại có vết thương sâu thế kia?"
"Lúc giết mấy con quái vật ở phòng lúc nãy đó, chắc hỗn loạn quá nên em không thấy!" - Minh trả lời cô rồi nhăn nhó nhìn Nhi :
"Sao cô còn đứng đó, qua đây chữa cái vết thương giúp tôi đi chứ!"
"Biết rồi !" - nhi cau có đáp trả rồi đi về phía cậu. Cô hít một hơi thật sâu, đưa cái bàn tay " dịu dàng uyển chuyển" lên bên vai đang bị thương của cậu, ra sức mà... Bóp... bóp mạnh ơi là mạnh bóp không thương tiếc vào cái vết thương của cậu một cách tàn nhẫn và không kém phần dã man. Cô bóp thật mạnh mạnh hết sức có thể làm thứ máu màu đen sẫm ấy tuôn ra không ngừng. Còn cậu thì la oai oái, cố gắng đẩy đôi tay "dịu dàng" của cô ra khỏi người nhưng cô cứ thế mà bóp bóp không ngưng nghỉ khiến cậu chỉ biết cắn răng mà chịu đựng. Hành động tàn bạo này khiến cho Vi, tên bắt cóc, Vân và cả Phong giương mắt ếch lên mà nhìn, vài giọt mồ hôi túa ra trên trán Khang, hắn thầm mừng rỡ vì cô không phải là người chăm sóc hắn, mà cô cũng chẳng quan tâm, cứ tập trung hết sức mà bóp vào vết thương ở vai tên heo mọi một cách ác độc, sẵn dịp trả thù he he.




Đến khi cậu đau đến mức không còn sức để nói chuyện và bên vai bị thương của cậu cũng bắt đầu chảy ra màu máu tươi thì cô mới dừng lại mà thở phào nhẹ nhõm. Mục đích cô bóp vào vết thương không nương tay là để ép cho máu độc của bọn quái vật ra khỏi người cậu, mặc dù không biết chúng thuộc dạng gì nhưng cứ thử vậy, thà thử còn hơn không thử, cô nghĩ thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro