Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau đó, các hiệp sĩ bắt đầu hành quân theo trật tự. Max vung mạnh dây cương như để Rem theo sau chàng. Mỗi khi bóng dáng chàng lấp ló giữa rừng hiệp sĩ, nàng lại càng u sầu hơn.

Làm sao mà chàng có thể không nhìn lại? Khi biết rằng nàng đang ở đây... Nàng đã cố gắng rất nhiều để được gặp mặt chàng càng sớm càng tốt, nhưng có lẽ chàng không nghĩ như vậy.

"Max, Max!"

Khi đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ u ám, nàng nghe thấy một giọng nói the thé, vui vẻ phía sau. Max quay đầu lại, thấy Sidina đang vẫy tay nhẹ. Nàng từ từ đến gần cậu ấy với vẻ mặt khó hiểu và Sidina hỏi nhỏ.

"Max, tên phản bội đâu? Anh ta không đi cùng đội Hiệp sĩ Remdragon sao?"

Max hít một hơi thật sâu. Không chỉ Sidina, mà bạn cùng lớp của cậu ấy, Kiehl và một số pháp sư cao cấp khác cũng đang tò mò nhìn họ. Mọi người dường như hứng thú với sự tồn tại của Ruth Serbel hơn cả Đội Hiệp sĩ Remdragon. Cảm thấy hơi phức tạp, nàng trả lời một cách khô khan.

"Có lẽ... anh ấy đã ở lại lâu đài Sevron. Um, có vẻ như họ đã đi cả đêm ngay khi nhận được yêu cầu hỗ trợ... Chắc hẳn họ thấy việc mang theo một pháp sư yếu đuối là một gánh nặng."

Sau đó, nàng lại quay đầu về hướng Riftan, và Sidina khịt mũi một cách kỳ lạ và nói.

"Không phải nóng bỏng quá sao?"

"Hả?"

"Cậu không thể rời mắt khỏi chồngcậu được một lúc rồi. Nóng quá, nóng quá."

Cậu ấy mím môi và giả vờ huýt sáo. Mặt Max đỏ bừng lên. Lỗ tai nàng nóng ran, tự hỏi bản thân đã trắng trợn như vậy sao. Nhưng mà nàng vẫn chưa thể nói một lời tử tế với chồng mình sau 3 năm tái hợp, nên lo lắng là điều đương nhiên! Nàng quay đầu đi với vẻ mặt ủ rũ. Sau đó Sidina cười khúc khích và nói thêm.

"Không phải là tớ không hiểu cảm xúc của Max. Có một người chồng như vậy cũng đủ làm tan chảy trái tim cậu rồi. Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng Ngài Calypse sẽ đẹp trai như vậy. Và nói về cơ thể..."

Cậu ấy nở một nụ cười tự mãn khi dùng cả hai tay vẽ ra phần ngực to lớn của chàng. "Tớ ghen tị, tớ ghen tị với cậu. Với vóc dáng như vậy thì giữa hai chân chắc là đồ sộ lắm nhỉ?"

"Này cô gái chưa chồng, cậu đang nói cái gì vậy?"

Khi nàng hét lên, các Thánh kỵ sĩ, những người đang hộ tống các pháp sư ở hai bên trái phải, ném một ánh mắt vô cảm về phía nàng. Max rùng mình, kéo áo choàng để che mặt. Cả Annette và Sidina dường như đều không tha cho nàng hôm nay.

Nàng nghiến răng một chút. Nàng biết rằng Sidina thỉnh thoảng sẽ tập hợp các thực tập sinh nữ trong phòng và tổ chức các buổi đọc sách phóng đãng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ cậu ấy sẽ dùng những ngôn từ tục tĩu như vậy khi có các linh mục xung quanh. Max hạ giọng và thốt ra một cách gay gắt nhất có thể.

"Làm ơn ... ngậm miệng cậu lại và giữ dây cương đi."

"Tớ đã khen ngợi cậu, nhưng tại sao chứ?"

Cậu ấy bĩu môi. Max đưa ra một cái nhìn cảnh báo. Sidina nhún vai như thể đã hiểu và rồi lại nắm lấy dây cương. Sau đó, như thể ngứa ngáy không chịu được, cậu ấy lại ném ra một từ khác.

"Nhưng Ngài Calypse, cậu nói rằng ngài ấy không có anh em sao?"

Max ngậm miệng và giả vờ như không nghe thấy. Sau đó, Annette, người đang cưỡi ngựa gần đó, đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện.

"Còn chỉ huy của các Thánh kỵ sĩ thì sao? Trước đây không phải cậu nói ngài ấy rất ngầu sao?"

"Ngầu thì sao chứ? Dù sao đi nữa, đó cũng chỉ là một bữa tối trong tranh thôi."

"Cái gì?"

"Dù nó có ngon đến đâu, cậu cũng không thể ăn được."

Max nhìn vào mắt các thánh kỵ sĩ. Cho dù họ không nghe thấy hay giả vờ như họ không nghe thấy, các hiệp sĩ vẫn lặng lẽ cưỡi ngựa, nhìn về phía trước với khuôn mặt vô cảm. Nàng đang chết điếng vì cơn hoảng loạn, nhưng Annette chỉ cười khúc khích trước cảnh tượng vui nhộn và phá lên cười.

"Vậy hiệp sĩ hộ tống của Max thì sao? Cậu ta cũng có một khuôn mặt dễ nhìn đấy."

"Người đó thì có một chút..."

Sidina quay về hướng các Hiệp sĩ Remdragon và liếc nhìn Yulysion đang di chuyển, rồi lắc đầu.

"Lần đầu tiên thấy cậu ấy, tớ cũng hơi xuýt xoa, nhưng tớ đã bị thổi bay khi chứng kiến ​​cậu ta làm những trò phù phiếm trước mặt Max. Sẽ tốt hơn nếu cậu ta im lặng."

"Vậy còn chàng hiệp sĩ tóc vàng mà chúng ta gặp ở Anatol thì sao?

"Có vẻ ổn, nhưng ... chỉ cần nhìn thôi, không phải là cằn nhằn quá nhiều sao?"

Max phi ngựa về phía trước để tránh cuộc hội thoại không mong đợi. Yulysion, người đang cưỡi ngựa ở hàng sau của Đội Hiệp sĩ, xoay lại nhìn nàng và nở một nụ cười giản dị.

"Phu nhân không mệt sao? Từ hôm qua đến giờ người vẫn chưa được nghỉ ngơi tí nào."

"... Không sao đâu. Các hiệp sĩ cũng mệt mỏi vì phải chiến đấu cả đêm."

"Này, đây là cuộc sống hàng ngày của chúng tôi mà."

Trong tương lai, nếu nàng muốn trở thành một pháp sư thuộc Remdragon, nàng quyết định rằng nàng sẽ phải cần nhiều thể lực hơn để làm quen với kiểu hành quân này. Tuy nhiên, để vượt qua cơn mệt mỏi trước mắt chỉ bằng sức mạnh ý chí là rất khó.

Max liên tục xoa xoa mí mắt ngày càng nặng trĩu của mình. Thực sự là nàng rất mệt mỏi. Nàng hầu như không rời lưng ngựa mãi cho đến hôm qua. Và sau khi khám phá ra thành phố đổ nát, thu thập xác chết không ngừng nghỉ và chuẩn bị cắm trại, thì họ còn phải chiến đấu. Nàng kiệt sức, lẫn tinh thần và thể chất, cùng với sự thật là nàng vừa thoát chết trong gang tấc vì lũ ogre và thậm chí nàng bị phớt lờ bởi Riftan.

"Người không sao chứ?"

Eilliot cưỡi ngựa ra khỏi hàng ngũ, nhìn khuôn mặt phờ phạc của nàng và lo lắng hỏi. Max gật đầu với ý rằng mình vẫn ổn. Nàng trả lời ổn, nhưng mắt nàng cứ sụp xuống. Anh ta nhìn nàng và hơi do dự.

"Nếu phu nhân thấy ổn, người có muốn ngồi chung ngựa với tôi không? Người có thể dựa vào tôi và nhắm mắt một lúc..."

"Nếu là như vậy, thì hãy để tôi!". Yulysion nhanh chóng can thiệp. "Tôi là hiệp sĩ hộ tống của phu nhân!"

Trông cậu ta có vẻ hơi mất kiên nhẫn, như thể đang sốt ruột vì sợ rằng vị trí của mình sẽ bị đe dọa. Max cắn môi. Nàng cảm thấy bị cám dỗ khủng khiếp trong giây lát, nhưng nàng không phải là người duy nhất cảm thấy mệt mỏi. Ngay cả khi nàng được đặc biệt ưu tiên so với những người khác, nàng cũng không muốn cho họ thấy nàng kém cỏi hoặc tụt hậu so với họ. Nàng cố chấp lắc đầu.

"Chà, nếu cậu làm vậy, ngựa của cậu sẽ nhanh chóng kiệt sức đấy. Vả lại phải cần thêm người mang Rem theo. Đừng lo, ta có thể đi một mình."

"Tôi không sao. Tôi đã từng ngồi ngựa với 3 người đàn ông trước đây. Vì vậy ..."

"Hãy nghỉ ngơi ở đây đi."

Elliot ngừng nói trước giọng nói nặng nề đột ngột. Riftan dừng ngựa phía trước, quay đầu lại và hét lên.

"Caron! Mang theo một vài người và đi kiểm tra xem có quái vật ẩn náu quanh đây không."

"Được rồi!" =]]]]]]]]]]]]

Elliot trả lời lớn tiếng và rời hàng ngũ cùng một vài hiệp sĩ khác. Max cố gắng leo xuống ngựa với sự hỗ trợ của Yulysion. Đùi và mông nàng đau nhói vì những vết bầm tím do chuyến cưỡi ngựa dài, lưng và eo thì cứng đờ đến mức như sắp gãy.

Nàng ngồi ở gốc cây có vẻ như đã bị đốn bởi một thợ làm rừng và nhìn quanh những pháp sư khác. Mọi người đang ngồi và nghỉ ngơi trên đá hoặc trên mặt đất. Annette và Sidina, những người đã nói chuyện rất sôi nổi, dường như cũng đã cạn kiệt sức lực, vì vậy họ trở nên im lặng như xác chết, và lấy rượu để giải cơn khát.

Max chỉ muốn gục đầu xuống và nhắm mắt dù chỉ trong giây lát. Tuy nhiên, nàng không thể bỏ rơi Rem - đang kiệt sức y như nàng. Nàng bò đến bên cạnh Rem đang ngồi trên mặt đất, khó khăn lắm mới hạ yên xuống khỏi cô nàng và dựa vào lưng ngựa Rem. Rem nâng má nàng với cái mũi ẩm ướt và khó chịu, nhưng nàng không còn sức lực để đẩy Rem ra.

Nàng gật đầu và bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Nàng đã ngủ bao lâu rồi? Đột nhiên, một thứ gì đó rơi lên đầu gối nàng. Max xoay đầu trong ngạc nhiên. Riftan đang nhìn xuống nàng với đôi mắt đen lay láy.

"Hãy ăn đi. Nếu nàng không ăn chút gì khi có thời gian, nàng sẽ không thể sống sót đến bữa tối đâu."

Max chớp mắt với vẻ khó hiểu và từ từ nhìn xuống. Một thứ gì đó to bằng nắm tay, được gói trong lá khô nằm trên áo choàng của nàng. Khi nàng ngây người nhìn nó, chàng sốt ruột thúc giục.

"Nàng làm gì mà không ăn?"

"Ah... đó là..."

Nàng ngây người ra, cảm thấy thật vô lý khi chàng phớt lờ nàng rồi đột nhiên lại đưa thức ăn cho nàng. Nàng nhìn lên chàng lần nữa, như thể xem xét ý định của chàng là gì, nhưng nàng không thể đọc được gì từ khuôn mặt lạnh như băng của chàng. Nàng chần chừ, sau đó cầm món ăn chàng đã đưa và cẩn thận xé chiếc lá ra. Bên trong là một miếng thịt hun khói. Riftan khịt mũi.

"Nàng có gì để uống không?"

"Rượu... em có mang một ít."

Chỉ khi đó Max mới nhận ra rằng chàng đang nhờ vả mình, và vội vã rút bình nước từ túi của Rem. Sau đó nàng ngồi xuống cạnh chàng và dự định hỏi chàng có muốn ăn cùng không, nhưng trước khi nàng có thể hỏi, chàng đã đi mất. Max thở dài trong thất vọng. Chàng đã đến bắt chuyện trước, nhưng nàng lại đánh mất cơ hội khi cư xử như một đứa ngốc.

'Dù sao thì... chàng vẫn chưa hoàn toàn mất hứng thú với em.'

Max nhìn xuống miếng thịt và tự an ủi bản thân. Sau khi nàng lấy một mẩu bánh mì và ăn kèm với thịt, nàng nhắm mắt trước đống lửa trại khoảng 10 phút. Cuối cùng nàng cũng có được một ít sức lực. Nàng lấy lại năng lượng, chất yên lên lưng Rem và leo lên nó.

Họ lại bắt đầu di chuyển nhanh chóng qua khu rừng lá kim. Bầu trời chuyển dần từ đỏ tươi sang tím tái, và hoàng hôn đang buông xuống trên con đường. Các hiệp sĩ lần lượt lấy những ngọn đuốc và thắp sáng chúng.

Đến khi trời tối hẳn thì đoàn thám hiểm mới có thể đến nơi của Tử tước. Khi các hiệp sĩ đến gần bức tường phòng thủ màu đen làm bằng gỗ, những người lính trên tháp canh hét lớn.

"Có chuyện gì vậy!"

"Đây là Đội Hiệp sĩ Remdragon. Ta mang theo các Thánh Kỵ sĩ và pháp sư của Tháp Thế giới."

Một lúc sau, lính canh đẩy một vách nhỏ cạnh bên cổng, kiểm tra áo giáp của họ rồi mở cửa. Max đi theo các hiệp sĩ qua bức tường và nhìn xung quanh. Đuốc cháy trên khắp con đường, và những người lính mang vũ trang đang đứng trên đỉnh tường thành để quan sát xung quanh. Dường như lực lượng chiến đấu đã sẵn sàng để chuẩn bị cho bất kỳ cuộc xâm lược nào có thể xảy ra.

"Ngài về rồi à?"

Trong khi nàng nhìn quanh ngôi làng một lúc, một người đàn ông Max giáp cao ráo bước ra khỏi tòa nhà hai tầng trông giống như một trạm gác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro