Chương 43 !!!!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận bão tuyết dữ dội va đập cơ thể họ không ngừng, và bên dưới là một  vách đá sâu đến nỗi không thể nhìn thấy đáy. Nàng nhìn xuống thung  lũng mù sương với đôi mắt choáng váng, rồi lại nhìn lên. Cơn bão mạnh  khiến họ không biết chính xác họ đã rơi xuống bao xa.

"Vòng tay qua cổ ta."

Chàng lớn tiếng kêu lên. Khi nàng chớp mắt với vẻ kinh hãi, chàng tức  giận thúc giục.

"Mau lên!"

Max vòng qua cổ chàng bằng hai cánh tay run rẩy, rên rỉ như thể nàng vừa tỉnh giấc sau cơn thôi miên. Cơ thể Riftan căng thẳng như một tảng đá.

Mạch đập của chàng nhanh đến mức nàng có thể nhìn thấy nó dưới phần cơ căng phồng ở gáy. Như thể sợ sẽ tuột mất nàng, chàng giữ nàng chặt đến nghẹt thở bằng một tay và lần mò dọc theo bức tường đá với tay còn lại.

Cuối cùng, đầu ngón tay của chàng cũng chạm đến phần nhô ra. Riftan nắm lấy bức tường và kéo người lên, sau đó dẫm một chân lên nơi nào  đó. Chàng siết chặt nàng hơn khi tư thế của chàng đã cố định hơn.

Trận bão tuyết càng lúc càng mạnh sau lưng khiến họ không thể nào nhìn thấy được phía trước. Nàng vùi mặt vào gáy chàng và khẽ nức nở.  Riftan thì thầm điều gì đó vào tai nàng như để trấn an nàng, nhưng nàng không thể hiểu toàn bộ. Nàng dường như không biết chàng đang nói về điều gì.

"Cố lên. Không sao đâu. Các pháp sư sẽ sớm kéo chúng ta lên. Chỉ cần đợi một chút..."

Sau đó, một đống tuyết rơi xuống đầu họ như một làn sóng thủy triều. Phần đầu của sợi dây xích đang treo bị đứt do cú sốc và họ rơi xuống một cách bất lực.

Riftan dùng găng tay cạ vào bức tường và cố gắng bám vào tảng đá, nhưng có vẻ như không còn gì để đỡ lấy cơ thể chàng nữa. Max bám vào cổ chàng như một người chết đuối và cố gắng giải phóng phép thuật nâng của mình. Tuy nhiên, luồng năng lượng nằm ngoài tầm kiểm soát và không nhúc nhích theo ý muốn của nàng.

Max vắt kiệt sức mạnh để kiểm soát lượng mana đang chạy lung tung. Chỉ đến khi suýt chạm đất, cơ thể họ mới nổi lên. Không bỏ lỡ cơ hội, Riftan bám tường một lần nữa và đáp xuống đất một cách an toàn.

Nhưng không có thời gian để thư giãn. Lần này một đống tuyết đổ ngay lên người họ. Max lập tức mở lá chắn. Bóng đen bao trùm lấy họ, và theo sau đó là một âm thanh va đập nặng nề.

Max không thể cảm nhận được gì trong một thời gian dài. Nàng tự hỏi liệu có phải mình đã rơi xuống và chết rồi không. Màng nhĩ của nàng bị nhồi nhét khiến nàng không thể nghe thấy hơi thở của mình. Nàng có thể cảm thấy cơ thể mình đang từ từ được nâng lên. Nàng đã trong trạng thái nửa mê man và bám vào cổ Riftan trong bao lâu rồi?

Riftan trườn qua lớp tuyết bằng giá và phóng nhanh ra ngoài. Max ho  khan, gạt tuyết khỏi mũi, miệng và tóc của nàng. Nhưng vô ích, trận bão  dữ dội đã cào nát khuôn mặt của họ không thương tiếc.

Max ngước nhìn chàng với khuôn mặt hơi xanh. Riftan siết chặt nàng  trong một tay và nhìn lên tảng đá mà họ đã rơi xuống. Nàng không biết  họ đã rơi ở độ cao bao nhiêu, nhưng trông chàng rất bất thường.

Riftan, người đang ngước lên với khuôn mặt cứng đờ, nhanh chóng ôm  nàng và sải bước trên tuyết. Max cố mở khuôn miệng đông cứng của  mình khi nhận ra Riftan đang tìm một nơi trú ẩn khỏi cơn bão.

"E, e, em... tạo lá chắn và cơn gió..."

"Nàng im miệng đi."

Chàng nói một cách gay gắt và bước nhanh hơn. Nàng thử nói thêm một  gợi ý nữa, nhưng nhận ra rằng mình đã cạn kiệt năng lượng và lại ngậm  miệng. Tuy nhiên, cho đến khi tìm được nơi tránh bão, họ không thể  lang thang như thế này.

Nàng lo lắng đảo mắt nhìn tay mình. Nàng không thể cảm thấy hơi ấm  từ hỏa thạch mà nàng đã để trong lồng ngực. Có lẽ khi năng lượng bị hút  vào công thức phép thuật, ma lực của viên đá cũng đã bị rút cạn.

Nàng ném viên ma thạch vô dụng đi và run rẩy đôi vai. Như thể Riftan  đang cố che chắn gió, chàng quấn chặt chiếc áo choàng quanh người  nàng và không ngừng nhìn xung quanh.

Sau khi di chuyển thật xa, Riftan tìm thấy một khe nứt giữa các tảng đá  một cách thần kỳ. Chàng đặt nàng xuống và nhìn vào bên trong một lúc trước khi ra hiệu cho nàng đi vào. Max cúi xuống và chui vào hang. Lối vào hẹp đến mức chỉ có thể cúi người mới vào được, nhưng bên trong lại rộng rãi một cách đáng kinh ngạc.

Max gục xuống sàn và thở dài nhẹ nhõm. Chỉ cần có thể tránh cơn gió cũng đủ khiến hang động u ám này trở thành một cung điện.

"Nàng có bị thương ở đâu không?"

Riftan dựa vào vách hàng để lấy lại hơi thở một lúc, rồi nhìn nàng và  hỏi. Max lắc đầu nguầy nguậy.

"Em, em không biết nữa."

Nàng nghĩ mình bị bầm tím chỗ này chỗ kia vì đã lăn, ngã, va chạm  mạnh, nhưng bây giờ cơ thể nàng ngứa ran và nàng không thể cảm nhận  được gì. Chàng lần mò khắp cơ thể nàng trên chiếc áo khoác, như thể muốn đảm bảo rằng không có bộ phận nào bị gãy và hỏi với giọng gay gắt.

"Cạn kiệt phép thuật sao?"

"Không, không sao đâu. Em đã sử dụng gần như toàn bộ sức mạnh phép thuật tích lũy của mình, nhưng... em không bị kiệt sức."

Nàng nói, nghiến răng trong cái lạnh thấu xương. Riftan tháo găng tay  ra, chạm vào khuôn mặt lạnh cóng của nàng và nhíu mày lại.

"Không còn viên Hỏa thạch nào sao?"

"Ở, ở trong túi..."

Chỉ khi đó nàng mới mò mẫm để đảm bảo rằng chiếc túi vẫn còn trên  người. Ngay cả giữa cơn náo động, chiếc túi da vẫn được treo rất kỹ ở  thắt lưng.

Riftan cởi nó ra khỏi thắt lưng nàng và lục tung bên trong. Những túi  thảo mộc, thức ăn, cuộn giấy da, giấy, và túi ma thạch khác nhau đổ lăn  ra ngoài.

Nàng lấy một viên hỏa thạch, đặt nó xuống sàn và truyền một ít năng  lượng phép vào nó. Sau đó, một ánh sáng lóe lên trong bóng tối, và một  ngọn lửa to bằng lửa trại bắt đầu bùng cháy.

Nàng ngồi sát đống lửa. Nhưng nó không đủ để làm tan cơ thể đang  đông cứng của nàng. Max rên rỉ và duỗi tay ra, sẵn sàng quăng mình vào  lửa. Riftan bắt lấy cánh tay nàng.

"Nàng sẽ bị bỏng đấy."

"Lạnh, lạnh lắm."

Nàng ngước nhìn chàng cầu xin, và mặt Riftan nhăn nhó. Chàng đặt tay  bên dưới áo choàng của nàng, vuốt phần gáy lạnh như băng rồi phun ra  những lời chửi rủa.

Max run rẩy khi chứng kiến chàng vội vàng cởi áo choàng và giáp, chất  thành đống ở một bên của hang động. Riftan, người đã bỏ vũ khí xuống  trong tích tắc, cởi áo khoác ngoài và áo len dày của mình và đặt nó bên  cạnh đống lửa.

Từ đằng xa, Max nhìn chằm chằm phần thân trên cường tráng lấp lánh  màu đồng dưới ánh lửa của chàng. Chàng như một người điên, trút bỏ  quần áo của mình trong cái lạnh khủng khiếp này. Chàng cởi giày và gật  đầu với nàng.

"Nàng cũng cởi ra đi."

"Không, em không thích!"

Max than van và nắm chặt lấy áo choàng. Chàng không ngừng kéo mạnh  gấu áo của nàng.

"Quần áo của nàng đã gần như ướt hết do cơn bão tuyết. Càng mặc  lâu thì nhiệt độ cơ thể của nàng càng giảm. Nào, cởi ra đi."

Nàng ngước nhìn chàng với vẻ hoài nghi. Dù biết chàng sẽ không làm  chuyện gì có hại cho nàng nhưng nàng vẫn không dám cởi bỏ quần áo  của mình.

Khi nàng không nhúc nhích, Riftan kéo nàng vào lòng, cởi đôi ủng ẩm  ướt của nàng, giật mạnh chiếc áo choàng ướt và ném nó vào góc hang  một cách không thương tiếc. Sau đó, chàng mở cúc áo khoác và cho tay  vào trong.

Nàng run vai trước cái chạm của những ngón tay mát lạnh. Riftan tháo  thắt lưng của nàng, đặt nó xuống sàn và luồn tay vào gấu áo choàng,  vuốt ve làn da băng giá của nàng. Ngón tay chàng lạnh, nhưng lòng bàn  tay và cẳng tay lại nóng như đồng trên lửa. Max dựa sát vào ngực chàng,  bất giác rên rỉ trước hơi ấm đang thấm vào cơ thể.

Riftan kéo chiếc áo len của nàng qua đầu. Giờ trên người nàng chỉ còn  lại hai chiếc áo lót bằng vải lanh, chiếc quần ôm dày và quần da có lót  len. Riftan luồn tay vào trong quần nàng, làm một biểu cảm kỳ lạ, không  cười cũng không cau mày.

"... Nàng đang mặc rất nhiều lớp đấy."

Sau đó, chàng kéo hai chiếc quần của nàng xuống ngay lập tức. Max há  hốc mồm trong ngạc nhiên. Chàng gói quần áo của nàng, ném chúng vào  đống đồ của chàng, và xoa xoa làn da lạnh như băng của nàng.

Lòng bàn tay thô ráp, nóng hổi của chàng di chuyển không ngừng trên  hông, đùi và bắp chân. Hai má Max ửng đỏ lên. Mặc dù chàng đã thấy nàng khỏa thân không biết bao nhiêu lần, nhưng nàng vẫn không thể  không xấu hổ và khó xử.

"Nàng vẫn còn rất lạnh sao?"

Chàng đặt nàng vào lòng, ôm chặt lấy nàng và nhẹ giọng hỏi. Max lắc  đầu, tựa người vào ngực chàng. Nhưng trái ngược với câu trả lời, răng  nàng vẫn kêu lạch cạch. Khi nàng tiếp tục run rẩy, Riftan, người đang  xoa tấm lưng cứng nhắc của nàng bằng lòng bàn tay của mình, rên lên  một tiếng nhỏ và kéo chiếc áo lót của nàng lên.

Max vô tình nắm lấy vạt áo của mình. Nhưng chàng vẫn tiếp tục cởi bỏ  hai lớp áo qua đầu nàng, sau đó nhanh chóng nhặt chiếc áo dài của mình  và đắp lên người nàng như một tấm chăn. Chàng vòng tay qua eo nàng  để làn da trần trụi của hai người chạm vào nhau. 

Những cảm giác trên khắp cơ thể Max đã quay trở lại. Sự ấm áp từ làn  da nóng hổi, mịn màng của chàng như ngấm vào tận xương tủy, và nàng  có thể cảm nhận được máu của cơ thể lưu thông nhanh chóng đến các  ngón chân.

Nàng rên lên nhẹ nhõm. Khi cơ thể nàng ấm dần, những lo lắng khác bắt  đầu tràn ngập trong tâm trí nàng, nhưng vào lúc này, nàng cảm thấy thật  an toàn và thoải mái. Max gục đầu vào vai Riftan và vùi mặt vào lồng  ngực to lớn của chàng. Cơ thể của chàng và nàng vừa với nhau một cách  hoàn hảo.

Max vuốt ve vùng bụng và ngực săn chắc và ấm áp của chàng khi lắng  nghe âm thanh của gió và tiếng lửa tí tách. Mồ hôi túa ra trên người  Riftan.

Nàng lướt ngón tay đến cơ ngực cứng như đá cẩm thạch và chạm vào núm vú phẳng lì của chàng. Nàng cảm nhận rõ ràng khi người đàn ông – vốn đã cứng bên dưới mông nàng, lại càng sưng to hơn nữa. Chàng hít  một hơi thật sâu, kéo nàng sang một bên và đẩy hai tay nàng ra khỏi  ngực mình.

"Đừng chạm vào ta nếu không cần thiết."

Max đỏ mặt xấu hổ. 

"Ri, Riftan cũng vừa chạm vào em. Uh, mông... bụng... chân... bàn  chân..."

"Ta sợ nàng sẽ lạnh cóng...!"

Riftan, người đang hét lên một cách lo lắng, đột nhiên im bặt. Sau đó  chàng đập đầu vào vách hàng và bắt đầu lầm bầm. Thoạt nhìn, nó giống  như một lời cầu nguyện mà các hiệp sĩ hát khi tuyên thệ. Nàng chăm chú  nhìn chàng, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên ngực chàng.

"Vậy thì, em cũng muốn chạm vào Riftan."

Nàng đẩy bầu ngực mình vào lòng bàn tay săn chắc của chàng, và cằm Riftan siết chặt lại. Đôi mắt đen láy của chàng bừng lên như than cháy  trong bóng tối. Gò má Max ửng đỏ, cảm thấy núm vú của mình đang  căng lên.

Nàng tự hỏi liệu mình có quá táo bạo không, nhưng sự thèm muốn đã  lớn hơn cả sự xấu hổ. Có lẽ vì nghĩ rằng nàng đã suýt chết, nên xúc giác  của nàng cũng trở nên tuyệt vọng hơn.

Nàng đã không chạm vào chàng quá lâu rồi. Nàng muốn trải qua cảm  giác ngây ngất khi được chạm vào chàng một lần nữa. Nếu một trong hai  người không hoàn thành chuyến thám hiểm nguy hiểm này một cách an  toàn, có thể nàng sẽ không bao giờ có cơ hội để gần gũi với chàng nữa.

Nàng dụi môi vào gáy chàng như để xua đi nỗi sợ hãi thấu xương. Nàng cảm thấy một cơn rùng mình mạnh mẽ chạy khắp cơ thể chàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro