Truyện ngắn: Trái tim trong em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khuấy nhẹ tách coffee nóng hổi trên bàn, trong vô thức Kim Yến bất giác nở nụ cười. Đã 3 năm rồi, 3 năm, thật không ngờ đây không phải thời gian quá ngắn nhưng cô vẫn không quên được anh. Mái tóc ấy, đôi mắt ấy, nụ cười ấy; đặc biệt là hình ảnh ấy mãi không phai mờ trong tâm trí cô suốt 3 năm qua.
~~~ IOI ~~~
- Mình chia tay đi em.
Câu nói tưởng chừng muốn xé nát trái tim bé bỏng, yếu ớt của cô. Cô không khóc, đúng hơn là cô không muốn tin. Làm sao cô có thể tin được ngày này sẽ đến, cái ngày cô sẽ phải rời xa anh.
- Em hiểu mà anh
Kim Yến chạy đi. Cô chạy đi trong vô thức, thật sự cô chẳng biết đi đâu, tới nơi nào. Đôi chân bé nhỏ cứ vấp ngã xong lại đứng lên... Cho đến khi , cô đã ngã khuỵu xuống, thật sự không đi được nữa. Cô bỗng nhớ tới cái đầu hè năm ấy, cô bị trẹo chân do chạy nhảy quá mức. Trong lúc ấy, anh đến bên cô thật nhẹ nhàng và ấm áp. Anh như một cơn gió sưởi ấm trái tim cô. Vì anh là cơn gió nên giờ đây anh mới phải rời xa cô. Cô coi anh như gia đình, người thân vậy mà giờ đây...
~~~ IOI ~~~
2 tháng sau, Kim Yến ra sinh sống ở nước ngoài với gia đình dì. Từ đó đến nay, cô vẫn chưa có một chút tin tức gì về anh.
"Tại sao vậy anh?"
Nhẹ nhàng tháo sợi dây chuyền màu xanh dương trên cổ, khóe mi cô cay cay. Giờ đây cô khóc, cô đang khóc. Cô muốn trả lại cho anh cái dây chuyền này. Đơn giản thôi, bởi vì cô sợ phải đối mặt với những quá khứ đau thương và cảm giác mất anh. Cô muốn trả anh lại kỉ vật này, muốn chôn sâu hình bóng anh vào trong tim để dũng cảm sống tiếp.
Lần này, cô về nước chỉ với 1 lí do: "Cô tìm anh". Giờ đây, cô đã trở thành chủ tịch tập đoàn đá quý lớn nhất Châu Á. Cô đã thực sự trưởng thành trên con đường của mình, con đường không có anh...

~~~ IOI ~~~

Mái tóc đen tuyền xõa xuống bờ vai nhỏ nhắn. Nước da cô trắng ngần. Bỏ tất cả những ánh mắt ghen tị có, ghen ghét có, thèm muốn có,... lại sau lưng. Cô cứ bước tiếp. Có thể giờ đây, cô xinh đẹp hơn, mạnh mẽ hơn nhưng phong thái ấy vẫn không hề thay đổi, nhẹ nhàng và có chút gì đó... lạnh lùng đến bất cần. Trước mặt cô chỉ có một đích đến duy nhất: "Số nhà 25 đường Violet"
Làm sao cô có thể biết được nhà của Hoàng, tất cả là nhờ Bảo Ngọc - cô bạn thân thời cấp 3 của cô. Kim Yến gặp Bảo Ngọc tại sân bay DreamToday cách đây mấy hôm, cái ngày mà cô mới về nước.
Sân bay này được biết là do toàn quyền quản lí của Bảo Ngọc. Nói về Bảo Ngọc, cô vừa đẹp người vừa đẹp nết, biết bao nhiêu người ngưỡng mộ nhưng tới giờ vẫn FA
"Người làm người yêu tớ phải thật perfect mới được" cứ mỗi lần hỏi là Bảo Ngọc lại trả lời như vậy. Thật là hết cách!
~~~ IOI ~~~
Tại căn nhà số 25 đường Violet
Kính kong.... Kính kong
Sau 1 hồi chần chừ, cô quyết định nhấn chuông. Cô đang đứng trước tòa nhà (lâu đài mới đúng nhỉ =.=) cổ kính, màu chủ đạo là màu trắng kem. Cô không dám vào vì sợ lộn nhà, nó .... nói sao ấy nhỉ: nó chẳng giống phong cách của Hoàng 1 tẹo nào cả. Trên đường đi, cô tưởng tượng ra nhà của Hoàng phải là 1 căn biệt thự rộng rãi, âm u, đầy sát khí chứ.
- Tôi ra ngay đây,
Một tiểu thư, à không phải là 1 phu nhân mới đúng. Trông bà rất trẻ, tưởng chừng như chỉ có 28, 29 tuổi thôi. Mà bà có phải mẹ của Hoàng - Trương Minh Nguyệt không?
- Kim Yến đấy à? Cháu vào nhà ngồi đợi để bác đi pha trà nhé.
- À, thằng Hoàng có gửi cho bác 1 bức thư, bảo bác phải đợi đến khi cháu đến thì mới đưa. Bác nghĩ cháu nên đọc nó.
Hết nhìn bác Nguyệt lại nhìn bức thư, bức thư đã ngả vàng, có lẽ như bức thư này lâu lắm rồi chưa được đụng đến.
" Kim Yến à, khi em đọc được bức thư này, có lẽ anh cũng chẳng còn bên cạnh em nữa. Em thấy căn nhà này đẹp không? Anh tặng em đấy! Anh hi vọng em sẽ thích nó. Anh thật sự xin lỗi vì đã không nói sớm cho em là anh bị bệnh máu trắng. Anh biết rằng mình sẽ không qua khỏi nên...."
Kim Yến vội đưa mắt nhìn bác Nguyệt tìm kiếm sự phủ nhận. Nhưng không, bác không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
" Anh mới nói chia tay. Anh muốn em biết một điều, cho dù anh không còn bên cạnh em, em luôn phải vui vẻ, hạnh phúc để sống tiếp nhé. Anh vẫn mãi yêu em, Kim Yến à
Hoàng
Nguyễn Huy Hoàng "
" Huhu, đồ ngốc! Anh ngốc lắm. Kể cả anh có làm sao, bệnh gì thì em vẫn mãi yêu anh. Anh à!"
Giọt nước mắt rơi lã chã trên gò má ửng hồng của cô
- Cháu đừng khóc, Yến à. Bác tin Hoàng cũng không muốn như vậy đâu! Dù Hoàng nó không còn nữa nhưng bác nghĩ nó vẫn dõi theo cháu, nhất định, nhất định là như vậy.
Bầu trời trong xanh, những đám mây trôi nhè nhẹ. Cô nở nụ cươi tươi, gạt hết giọt nước mắt đọng trên gò má. Đúng rồi! Cô luôn phải sống tốt vì Hoàng luôn theo dõi cô từng ngày.
~~~ IOI ~~~


-----THE END ------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro