Bài thơ: TRÂM ANH NGÀY XANH (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đậu chót vót trên cành,

Mát một miền xanh xanh,

Là màu xanh cây lá,

Biểu tượng cho tuổi xuân.


Nhìn chiếc lá còn xuân,

Như nàng Trâm Anh vậy

Tôi quả là may mắn,

Khi đời này biết em.


Những ngày xanh đáng xem,

Cũng từ đây rực sáng

Con tim quyết lang thang,

Mong sao kiếm ra nàng.


Song chẳng thể kiếm ra,

Bởi toàn do mộng tưởng

Trâm Anh của tim tôi,

Thiêu xuân sắc tôi rồi.


Những ngày xanh của tôi,

Còn gì và được gì?

Chục xuân bám trên mi,

Sẽ đi không từ giã.


Những ngày xanh vội vã,

Chẳng chờ mình lướt qua

Rồi mai tóc xanh phai,

Tôi liệu sẽ trơ dài?


Tôi liệu sẽ mơ hoài,

Dẫu bạc đồng xuân xanh?

Tôi liệu giữ Trâm Anh,

Hay lên tiếng thôi đành...?


Tôi liệu và tôi liệu...,

Cũng tại sầu mong manh;

Nên thôi không lo nữa,

Mặc cuộc đời chết chưa.


Những hàng cây đung đưa,

Lá rụng đầy khung cửa;

Hãy xem rất xa xưa,

Như chưa có bao giờ.


Những hàng cây mập mờ,

Hát tặng loạt câu thơ

Tôi lưu vô trang vở,

Ngồi đọc mà ngẩn ngơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro