🌼Chương 1: Lễ vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: SaladRau

“Tam Tam, vai diễn lần này của cô bị thay đổi.” Ánh mắt Đường Viện quét qua danh sách diễn viên một lượt, nói qua điện thoại.

Ngôn ngữ công thức hoá không trộn lẫn bất luận tình cảm dư thừa gì.

“Không sao, lần sau tôi sẽ tiếp tục cố gắng.” Cho dù thông qua máy móc truyền đạt có chút sai lệch, Đường Viện vẫn có thể nhận thấy được mất mát trong giọng nói Tam Tam.

“Ừ, Tam Tam, tôi sẽ tận lực tranh thủ cơ hội giúp cô.”

Nói ra câu nói sau, Đường Viện giật mình. Mình được ngoại giới bầu là người quản lí mặt lạnh nhất, cô chưa bao giờ an ủi nghệ sĩ, cũng sẽ không chủ động vì nghệ sĩ tranh thủ cái gì.

Bởi vì cô nghĩ, nghệ sĩ nếu được xưng là nghệ sĩ, thì phải chuẩn bị  tâm lý tốt. Đồng thời cũng cần dựa vào năng lực cùng nỗ lực của mình lấy được cơ hội, mới có thể có tư cách trưởng thành đứng ở chỗ nghệ sĩ tối cao.

Cũng làm theo suy nghĩ như vậy nên cô mới ba mươi có mấy đã là  quản lí nghệ sĩ chạm tay là bỏng.

Nhưng ··· lần này cô cư nhiên nói ra cái gì muốn giúp Tam Tam tranh thủ cơ hội. Đường Viện không đợi Tam Tam cảm ơn đã treo di động, trên bình đen chiếu ngược khóe miệng cô cười lạnh.

Tranh thủ cơ hội sao?

Được, cô phải giúp Tam Tam thật tốt.

Tam Tam, là một bé gái sinh ra để cho người khác che chở, không thích hợp làm nghệ sĩ.

Đây là ấn tượng lần đầu tiên khi Đường Viện nhìn thấy Tam Tam. Không phải là không đủ tư sắc, mà là cô quá mức hướng nội.

Không thích hợp làm nghệ sĩ nên kết quả là con đường làm nghệ sĩ này cũng không dễ đi. Nhưng mà cũng may Tam Tam có một ưu thế tuyệt đối tuổi trẻ.

Tuổi mười bảy tốt đẹp như vậy, mặt biểu lộ vẻ thanh xuân mềm mại cùng vẻ thiếu nữ ngượng ngùng, loại nước trái cây tươi mới này thường câu người hơn người thường rất nhiều.

“Phong Ương, vừa mới bắt đầu party sao mày đã đi trước rồi, khó có dịp sinh nhật mày.” Phong Ương tắm rửa xong nghe điện thoại, nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến oán giận của bạn tốt Tiêu Tử Thích.

Sinh nhật hôm nay, Phong Ương không thấy thú vị, nhưng Tiêu Tử Thích lại cố tình lập kế hoạch mở một party cho anh. Không cần đoán Phong Ương cũng biết nội dung của party này, là nam nữ hoan ái không có chừng mực.

Phong Ương đối với loại party này  chơi không thiếu. Chơi nhiều nên chán, cho nên Phong Ương lần này chỉ lộ mặt một chút liền rời đi.

“Mệt mỏi.”

Trong giọng nói lại không có chút ủ rũ nào.

“Mệt mỏi? Phong đại thiếu của chúng ta cũng có lúc mệt mỏi?” Tiêu Tử Thích rất hiểu đây là cái cớ anh thuận miệng nói bừa, “Mày không phải là không được đó chứ? Chậc chậc chậc.” Trong giọng nói cố tình mang theo tiếc hận.

“Ừ.” Ngắn gọn giống tiếng trả lời lúc trước, Phong Ương cũng không giải thích nhiều,tùy cậu ta nghĩ như thế nào.

“Muốn tao giúp mày hay không?” Tiêu Tử Thích khó bắt được cơ hội có thể tổn hại đến Phong Ương, phải lợi dụng triệt để mới được. “Mày yên tâm, huynh đệ tao nhất định sẽ làm cho mày đứng lên một lần nữa!”

Này vẫn còn hăng hái đúng không?

Phong Ương nói với điện thoại, “Hà tất gì phải phiền toái như vậy, chỉ cần mày cởi sạch sau đó ghé vào trên giường tao là có thể giải quyết được rồi.”

Giọng nói của Phong Ương từ trong ống nghe truyền đến cực kỳ trầm thấp dụ hoặc, như hiện tại anh đang liếm lỗ tai Tiêu Tử Thích. Giật mình một cái , Tiêu Tử Thích lập tức đưa điện thoại di động rời xa lỗ tai. Mẹ nó, hắn cư nhiên đáng xấu hổ mà ngạnh!

“Mày ··· khiến tao thật nhọc lòng! Sinh nhật vui vẻ nha! Phong đại thiếu!”

Hắn vì Phong đại thiếu gia chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật tỉ mỉ, nào biết chính chủ căn bản không cần mình làm.

“Tử Thích, cảm ơn.” Lúc này ngữ khí của Phong Ương là chân thành.

“Ai, giữa bạn bè đừng khách khí như vậy.”

Tiêu Tử Thích nói tiếp, “Tuy rằng mày đi trước, nhưng tao vẫn có lễ vật muốn đưa đến tận tay màt.”

Lễ vật?

Phong Ương nhíu mày. Anh không thích loại đồ vật phiền toái này, thu lễ xong không muốn nói đến đáp lễ, đặt đồ vô dụng ở trong chung cư cũng chiếm chỗ.

“Không cần.” Phong Ương cự tuyệt nói.

“Không không không, cái này là lễ vật do tao chọn lựa tỉ mỉ.”

“Phải nhận nha. Bây giờ nó đã được đặt ở cửa chung cư của mày.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện , Kỳ thật Phong Ương đã chuẩn bị trực tiếp gọi điện thoại cho bất động sản, rửa sạch lễ vật Tiêu Tử Thích đưa đến kéo đi, nhưng trước khi cúp điện thoại tiếng cười của Tiêu Tử Thích có hơi kì dị, điều này làm cho Phong Ương muốn nhìn một chút xem rốt cuộc lễ vật kia là cái gì.

Ngoài cửa có một cái hộp lớn cao bằng nửa người anh.

Bên ngoài màu vàng kim đế đen trên nắp hộp còn có một cái nơ con bướm cùng màu, tấm card treo bên trên viết tên của anh.

Phong Ương híp mắt, đánh giá lực hấp dẫn của chiếc hộp Pandora này, bên trong sẽ có cái gì?

Chỉ là, giây tiếp theo trong tâm Phong Ương suy xét, tiểu khu này an ninh rất tốt. Tùy tiện đặt một cái hộp to như vậy trước cửa nhà, chẳng lẽ bảo vệ không có một chút ý thức cảnh giác?

Phong Ương xoay mình, không bê hộp về nhà, thậm chí cũng không muốn xem bên trong là cái gì. Anh xưa nay không phải là người dễ dàng cảm thấy hứng thú đối với mấy đồ vật.

Bởi vì từ nhỏ mấy đồ người khác mất bao tâm tư khát vọng mới đạt được, anh đều đã nắm ở trong tay.

Không có gì có thể hấp dẫn anh.

Bỗng nhiên bên trong hộp truyền đến một tiếng động, làm Phong Ương dừng bước.

Nhìn một cái xem nó như thế nào. Anh xoay người tới mở nắp hộp đơn giản ra.

Mà không biết trong nháy mắt này sẽ quyết định sự dây dưa của hai người mãi không dứt.

Bên trong hộp là một thiếu nữ giống mèo con hai mắt nhắm cuộn tròn. Toàn thân trên dưới chỉ có hai ba dải lụa màu đỏ che khuất  mấy mảnh đất thần bí trên người.

Da thịt trắng nõn hoạt nộn cùng lửa nóng yêu dã màu đỏ, hình thành đối lập, lại làm nổi bật lẫn nhau, đẹp đến không dời mắt được.

Tiêu Tử Thích đưa lễ vật cũng không tệ lắm.

Ít nhất lễ vật này giống một mảnh lông chim trắng thuần khiết gợi lên tình dục trong chỗ sâu của anh.

Phong Ương thừa nhận mình không phải là khiêm quân tử ôn nhuận như ngọc gì. Anh không do dự gì, vớt lễ vật nhỏ này lên ôm về phòng.

==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro