26/9/2023

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý do khóc là gì ?

Tôi lại mơ thấy những người không ngũ quan.

Những dòng suy nghĩ đang chỉ mũi giáo vào tôi.

Chúng vẫn còn ở đó.

Chờ trực khi tôi yếu lòng sẽ nuốt chửng.

Tôi sợ.

Rất sợ.

Tôi có thể làm gì ?

Sống chung với nó mỗi ngày khiến tôi chán ghét bản thân mình.

Tôi cảm thấy mình không hề bình thường một chút nào.

Tôi không phải bị điên.

Tôi bị gì vậy ?

Tôi ước gì mình phát điên lên.

Đơn giản chỉ để có một động lực giết chết chính mình.

Tôi hận bản thân mình tới mức chỉ biết cào cấu cơ thể.

Tôi có phải đang sống không?

Tại sao tôi lại sống như vậy ?

Tôi thật đáng trách phải không?

Tại sao tôi lại vẫn còn sống sao bao nhiêu thứ xảy ra ?

Tôi đang góp phần gì cho xã hội này?

Một sự tiêu cực?

Một sự vô dụng?

Một sự chê cười?

Một gánh nặng?

Tôi thật ghê tởm.

Chết đi sẽ giải quyết được phải không?

Hay tôi đang cho đó là một sự giải thoát ích kỉ?

Chỉ biết nghĩ cho bản thân.

Vậy tôi sống sẽ giúp gì được cho mọi người?

Một đứa vô dụng như tôi mang lại lợi ích gì?

Nếu tôi chết đi không phải cuộc sống sẽ tươi mới hơn sao?

Gia đình sẽ không còn gánh nặng gì cả.

Ba mẹ sẽ được nghỉ ngơi tuổi già.

Đau lòng một thời gian vì sự mất mát của tôi.

Sau đó họ cũng sẽ nguôi ngoai thôi đúng không?

Xin lỗi ba mẹ.

Con không xứng đáng làm con của ba mẹ.

Tốt nhất vẫn nên nhường lại cho một người tốt đẹp hơn.

Một ai đó thật sự xứng đáng hơn tôi.

Mệt mỏi.

Tôi kiệt quệ trong sự dằn vặt.

Tôi đau đầu.

Tôi chỉ muốn làm đau cơ thể mình.

Tôi xứng đáng bị như vậy mà.

Bị đánh đập.

Bị chửi rủa.

Bị sỉ nhục.

Bị coi thường.

Bị rẻ rúng.

Tôi vẫn nên học cách ngoan ngoãn im lặng.

Chịu đựng mọi thứ.

Không tốt đẹp gì cả.

Tôi vẫn nên chết đi.

Tôi ước ai đó hãy giết chết tôi.

Tôi đã từng nghĩ rằng liệu mình có quyền tới đồn cảnh sát và nói với họ rằng "Làm ơn tiêm cho tôi một liều thuốc độc. Tôi muốn tự tử."

Tôi không thể sống với sự dằn vặt bản thân mãi được.

Tôi có thể thay đổi ?

Tôi bắt đầu nhớ những ký ức không mấy vui vẻ.

Những đoạn ký ức đã được tôi chôn vùi trong tâm trí.

Một lần nữa được đào lên.

Những cảnh bị đánh đập.

Những cảnh bị chửi rủa.

Những cảnh tượng đau lòng.

Những dòng chữ lời nói khiến tôi bị tổn thương.

Mọi thứ tôi nhớ chỉ toàn là ký ức đau đớn.

Chúng khiến tim tôi quặn thắt khi nhớ lại.

Tại sao tôi lại phải khổ sở như vậy?

Tôi xứng đáng bị như vậy sao?

Do tôi mà nhỉ?

Do tôi xấu xa như vậy.

Do tôi ghê tởm như vậy.

Mọi thứ sẽ ổn khi không còn sự tồn tại của tôi.

Mọi thứ sẽ tốt đẹp lên khi tôi biến mất.

Không sao cả.

Tôi sẽ ổn.

Tôi sẽ được giải thoát.

Ít nhất trong khoảng khắc tôi quyết định cái chết của mình.

Tôi sẽ được yên nghỉ mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro