c8+9+10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Cảnh xem như đã suy tính chu toàn, ghi nhớ những kẻ hỡ mà nhắc nhở ám vệ tránh khỏi tầm mắt của Đoan Mộc Nhan.

Nhưng không ngờ vừa bước ra khách điếm, Đoan Mộc Nhan không hề rời khỏi Lương Cảnh nửa bước, có mà không ngờ lại có chuyện bất ngờ xảy đến.

“Hai vị công tử phía trước, xin dừng bước!” Một giọng nữ phía sau kêu lên.

Hai vai Đoan Mộc Nhan run lên nhưng không dễ nhận thấy, giả vờ như không nghe thấy mà bước nhanh hơn.

Lương Cảnh hơi buồn cười, nhưng trong lòng lại thầm kêu may, đến đúng lúc lắm a!

Cô nương này chắc là nhận ra Đoan Mộc Nhan, nếu như có thể thuận lợi vạch trần thân phận của Đoan Mộc Nhan, y lúc ấy chỉ cần làm bộ kinh hãi. Trên đời phàm là ai nghe thấy Ma Giáo thì không khỏi cực lực rũ bỏ quan hệ, huống hồ Đoan Mộc Nhan còn là Giáo chủ, tất nhiên không thể làm gì.

Chính mình liền có thể ung dung thoát thân.

Cũng chính là cứu Đoan Mộc Nhan một phen.

Nghĩ vậy, Lương cảnh liền thả chậm cước bộ, cố ý lơ đi tâm tình đang bắt đầu mâu thuẫn trong lòng mình.

Đoan Mộc Nhan càng ngày càng thả nhanh cước bộ, Lương Cảnh không thể nào theo kịp hắn, liền ở phía sau bất đắc dĩ nói: “Tiểu Yến, ngươi chậm một chút, ta theo không kịp!”

“………..” Đoan Mộc Nhan thở dài một tiếng.

Hồng y thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp lập tức đuổi tới trước mặt: “Quả thật là ngài! Giáo…..”

“Vị cô nương này.” Đoan Mộc Nhan thanh âm lạnh nhạt nhanh chóng cắt đứt lời nàng.

Hồng y thiếu nữ trố mắt: “…….A?”

Đoan Mộc Nhan mặt không chút thay đổi nói: “Tai hạ chưa từng gặp qua cô nương, cô nương không chừng đã nhận lầm người rồi.”

Hồng y thiếu nữ trợn tròn mắt: “Làm sao mà lầm được a, tướng mạo của ngài gặp qua một lần liền không thể quên, huống hồ ta đã gặp ngài ba —— ” (rốt cuộc thì bạn ĐMN đẹp đến cỡ nào thế a~ T>T, thật muốn thấy mà, a hu hu hu)

“Thiên hạ rộng lớn, người giống người chả có gì lạ.” Đoan Mộc Nhan ngữ khí hơi trầm xuống, “Cô nương xác thực nhận sai người rồi.”

“Ta….. A a,” Hồng y thiếu nữ ngớ người ba giây, rốt cuộc cũng phản ứng lại, không ngừng gật đầu, “Đúng đúng đúng, ta nhất định đã nhận lầm người!”

Lương Cảnh trong lòng không ngừng lên án, hồng y thiếu nữ này thật không có nguyên tắc.

Hồng y thiếu nữ trao đổi ánh mắt trong tích tắc rồi vội vã chạy mất.

Đoan Mộc Nhan vẻ mặt dần dần nới lỏng.

Thất bại trong gang tấc, Lương Cảnh trong lòng thật không cam tâm, mở miệng thăm dò: “Cô nương vừa nãy…….. Tại sao lại nhận nhầm ngươi? Thế gian tuy lớn, nhưng làm sao người cùng người có thể giống nhau như đúc vậy được?”

Đoan Mộc Nhan cười yếu ớt nói: “Vương huynh không ngờ lại đang khen tướng mạo của ta, ta mà từ chối thì bất kính rồi.”

Đã tránh không đáp còn tỏ thái độ được tiện nghi, khiến Lương cảnh càng thêm uất ức tức giận.

Hai người lại sánh vai đi tiếp, Lương Cảnh đề nghị: “Phía trước không xa nữa là có thể đến nơi cần đến rồi, ngươi và ta nên tách nhau ra a.”

“Ân.” Đoan Mộc Nhan đồng ý.

Nhưng không ngờ lại có người gọi bọn họ.

“Đứng lại!” Ngữ điệu không hề khách khí, rõ ràng là lai giả bất thiện  (không có ý tốt).

Đang buồn bả sầu não Lương cảnh lại cảm thấy phấn chấn! Ngữ điệu không hề khách khí  như vậy, chắc chắn không phải là người quen biết, đương nhiên sẽ không giúp Đoan Mộc Nhan giấu diếm.

Quay đầu xem thử, thoạt nhìn đó là một thiếu hiệp còn rất trẻ tuổi, chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, nhìn bọn họ một hồi lâu, hùng hùng hổ hổ chỉ thẳng Đoan Mộc Nhan nói: Ngươi, có phải là Ma Giáo……”

“Vị thiếu hiệp này.” Đoan Mộc Nhan lại giở mánh cũ, bất ngờ chặn lời của hắn.

Thiếu hiệp cả giận nói: “Cái gì?”

Đoan Mộc Nhang bỗng nhiên nghiêng cơ thể, giống như toàn thân vô lực mà dựa vào bả vai của Lương Cảnh, miễn cưỡng nghiêng đầu, mím môi nở nụ cười: “Không nhìn thấy ta cùng Vương huynh đang rất vội ư? Phiền lòng không nên quấy rầy.”

Lương Cảnh bị Đoan Mộc Nhan dựa vào như thế cũng chỉ biết gồng người tựa lại để chống đỡ.

“Ầm” một tiếng, thiếu hiệp trẻ tuổi mặt một mảng đỏ ửng: “Các ngươi……. Các ngươi……..”

Lương Cảnh: “……….”

“Không biết xấu hổ !!” Thiếu hiệp bỏ lại một câu nói, rồi bỏ chạy đến bóng dáng cũng không thấy nữa.

Đoan Mộc Nhan lập tức nhanh nhẹn đứng thẳng người dậy, nghiêm túc nói: “Vương huynh chớ trách, ta thấy vị thiếu niên kia coi bộ rất khó đuổi đi, sợ làm trễ nãi Vương huynh xử lí việc quan trọng, mới ra hạ sách này.”

Lương Canh cố nén nét mặt co giật: “……. Ân.”

Ngươi thừa cơ lén lút sờ tay ta đừng tưởng rằng ta không phát hiện a! (có cảm giác có gì đó sai sai trong vai trò trên dưới :))) )
_________________
<<Một chút tâm tình trước khi vào truyện: Có biến có biến, chương này có biến, a hi hi hi hi>>

Đã chỉnh sửa cho hoàn chỉnh và cả lỗi chính ta, xin lỗi vì tối hôm qua thời gian quá gấp nên ta post bài mà không kịp xem lại lỗi chính tả, ta xin lỗi nếu có ai đọc qua bản bị lỗi kia a, T>T

Lương Cảnh cảm giác thất bại đến cực điểm.

Dù cho trên đường gặp trở ngại, Đoan Mộc Nhan đều có thể hóa giải một cách dễ dàng.

Đã vậy mặt còn không biến sắc mà chiếm tiện nghi của y.

Chiếm, tiện nghi.

Không chỉ có mùi hương trên người hắn quấy nhiễu tâm tư y, mỗi một sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua tay y, dường như cũng đang suy nghĩ biện pháp trêu chọc y vậy. Câu. Dẫn y. Mê hoặc y. (nhẫn nhịn không tốt cho sức khỏe đâu nha, hắc hắc)

Lương Cảnh phiền muộn mất tập trung. Thần trí đang ở đây mà tâm tư đã chạy đi phương nào. Tâm trí dao động.

A phi.

Y rõ ràng là toàn tâm toàn ý ở đây tra cứu sổ sách.

Chiêu Giang phủ không biết là thật sự thanh liêm hay giả cao thượng, chính là sổ sách không hề xem ra có chỗ khả nghi. Lương Cảnh thẩm tra một phen, không hề nhìn ra có gì là không phù hợp, y dự tính bề ngoài thì bảo tri phủ không có gì đáng ngại, làm cho đối phương trước tiên thả lỏng phòng bị, sau đó có thể âm thầm sai người tìm hiểu thật hư.

Đến tận xế chiều, từ chối lời mời ở lại dùng cơm của Tri Phủ, y xoa xoa mắt bước ra phủ nha.

Vừa rời khỏi phạm vi phủ nha, một đạo bạch ảnh nhanh như chớp xẹt qua trước mắt, Đoan Mộc Nha thân pháp đẹp đẽ đáp xuống đất.

“Vương huynh vất vả một ngày trời, tối nay phải cố gắng nghỉ ngơi, ta nhất định không gây phiền nhiễu.” Lời quan tâm ôn nhu vang lên theo.

Lương Cảnh nhàn  nhạt gật đầu: “Ân.”

Giả bộ như không quan tâm đến mỹ nhân cùng thân pháp uyển chuyển mới nãy, cố tỏ ra bản thân không hề có một chút dao động.

Đoan Mộc Nhan cũng không nhụt chí, cười cười đi theo bên cạnh y.

Bỗng nhiên, có tiếng xé gió rất nhỏ vang lên bên tai, Lương Cảnh còn chưa kịp sợ hãi, chỉ thấy Đoan Mộc Nhan đưa tay lên, còn không kịp nhìn thấy hắn động thủ từ lúc nào, đã thấy mấy cây ngân châm nằm trọn trong lòng bàn tay của hắn.

Đoan Mộc Nhan ngạc nhiên nói: “Ngươi hôm nay đắc tội với ai ư?”

“Không có.” Lương Cảnh thấp giọng trả lời.

Y kiềm chế bản thân theo bản năng định lùi về sau, yên lặng định thần. Tuy Đoan Mộc Nhan đang bảo vệ y, nhưng y sao lại có thể thảm hại mà lui lại, làm cho đối phương vì y mà chắn trước người.

Lại vài tiếng xé gió vang lên, Đoan Mộc Nhan không nhiều lời, đem những cây ngân châm trong tay theo hướng của đối phương mà phóng đi.

Sắc trời đã tối, tức khắc chỉ thấy được vài người áo đen từ xa không ngừng tản ra né tránh, chứng tỏ lúc đến đã có dự liệu, mới không bị Đoan Mộc Nhan gây thương tích. Đoan Mộc Nhan lo lắng cho Lương Cảnh, muốn đuổi theo nhưng lại không thể rời đi, tức giận dâng lên rồi lại lập tức hạ xuống, mi tâm cũng nhíu chặt lại.

“Lại không thể truy ra là ai muốn hại ngươi.” Hắn tức giận nói.

Lương Cảnh không biết vì sao trong lòng vẫn thấp thỏm, vừa định mở miệng, mí mắt đột nhiên giật một cái.

Đoan Mộc Nhan ra tay như chớp, lòng bàn tây mềm mại che lấy cổ y đang lộ ra ngoài, nhẹ nhàng “vút” một tiếng, lập tức một cây ngân châm so với những cây hồi nãy còn mảnh hơn rất nhiều rơi xuống đất.

Lúc Đoan Mộc Nhan thu tay về, Lương Cảnh liền thấy trên mu bàn tay trắng như tuyết kia một vết xước, máu trên vết thương đỏ đến mức chói mắt.

“Tiếu Yến!” Lương Cảnh cả kinh.

Đoan Mộc Nhan thuận tay lau vết máu kia đi, hờ hững nói: “Không sao, chỉ là có chút sơ hở, đối phương liền ra tay đả thương, thế nên lúc nãy mới không kịp đỡ lấy. Tốt xấu gì cũng ngăn ám khí lại được, vết thương nhỏ này không đáng gì đâu.”

Lương Cảnh thật sự là có tâm muốn xem thử vết thương của hắn như thế nào, lại sực nhớ không nên cùng hắn quá thân mật, trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nghi ngờ lên tiếng: “Ám khí này có khi nào có độc không?”

Đoan Mộc Nhan lắc đầu: “Không có. Vương huynh đừng lo, ta từ nhỏ lớn lên ở…… Từ nhỏ máu ta đã rất đặc biệt, có thể bài trừ mọi chất độc, những loại độc bình thường không thể ảnh hưởng gì đến ta, nếu là kịch độc, ngân châm không thể không biến sắc.”

“Nhờ có người giúp ta lúc nãy,” Lương Cảnh sắc mặt phẫn nỗ nói, “Bằng không……..”

“Xem ra Chiêu Giang phủ không có thái bình như mặt ngoài của nó, Vương huynh sau chuyện này, khi ra vào đó, cần phải cẩn thận hơn.” Đoan Mộc Nhan vẻ mặt ưu lo, dặn dò.

Vốn tưởng đã tránh thoát được một kiếp.

Lại không ngờ lúc nửa đêm, Lương Cảnh đang chìm trong mộng, tiểu nhị bỗng nhiên hốt hoảng cứ như cháy nhà đến nơi mà gõ cửa xông vào phòng y: “Khách quan, mau thức dậy a!”

Nhìn thấy Lương Cảnh khoác áo sắc mặt thâm trầm, tiểu nhị nuốt nuốt nước bọt, mặt mày ủ dột nói: “Tiểu nhân không phải cố ý quấy nhiễu giấc ngủ của ngài, phòng đối diện kia có phải là phòng bằng hữu khách quan không?”

Đó chính là phòng của Đoan Mộc Nhan, Lương Cảnh dấy lên linh cảm không lành, miễn cưỡng nén lại tâm trạng không tốt vì bị phá giấc ngủ nói: “Ân.”

“Ngài mau qua đó xem thử đi a! Vị công tử kia đang sốt rất cao, thiên a, cơ thể nóng đến độ muốn hồ đồ luôn rồi!”

Tiểu nhị vừa dứt lời, Lương Cảnh đã chạy vụt đi.
Ta nói là có biến mà, a hi hi hi hi

Thiên a, chương này ngọt thấu tâm can, chết mất chết mất thôi *cà mặt vào tường*

———–

Khách điếm không nhiều người làm, nên lúc phát hiện Đoan Mộc Nhan đã sốt đến mê man.

Trán nóng đến kinh người, Lương Cảnh chạm vào mà kinh hãi, hai gò má vì cơn sốt mà ửng đỏ, toàn bộ thần trí dường như bị bệnh khí che lấp, chỉ có đôi mắt vẫn còn chút tỉnh táo nhìn Lương Cảnh, phong thái kiều diễm mê người những ngày qua đều vì cơn sốt mê man này mà biến mất.

Lương Cảnh đỡ Đoan Mộc Nhan dậy, gọi tên hắn, hắn cũng không có phản ứng, lại càng không lên tiếng trả lời, yếu ớt tựa ở trên giường, nửa người đều nằm gọn trong lồng ngực Lương Cảnh.

Hắn hé môi, trong miệng lẩm bẩm: “Vương huynh…….”

Lương Cảnh cắn răng, sắc mặt trắng bệch, đau lòng mà đem người ôm vào lòng: “Ta ở đây.”

Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán Đoan Mộc Nhan, chân mày nhíu chặt thành một đường, hai hàng mi cứ một hồi lại một hồi lại run lên: “Vương Cảnh….. Vương Cảnh……” (Tiểu Nhan của ta, oaoaoaoaoaoao)

Lương Cảnh lo đến tâm can nhảy dựng, dùng ngữ khí ôn nhu nhất của cả đời y mà dụ dỗ hắn: “Nào, uống chút nước. Nghe lời.”

Đoan Mộc Nhan mơ mơ hồ hồ uống nước, lại ngọ nguậy đưa tay chạm vào mặt y, nhỏ giọng nói: “Cảnh ca ca……”

“……………..” Lương Cảnh như bị nước lạnh dội một gáo xuống đầu, chua xót bi thương, tâm tư hỗn loạn.

Trước đây cứ cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt đến bạc tình, để mặc cho Đoan Mộc Nhan chủ động lấy lòng, cũng giả vờ câm điếc không màng đến, cho dù thấy sự thất vọng rõ rệt của Đoan Mộc Nhan, y vẫn cứ quyết tâm tàn nhẫn mà phân rõ giới hạn cùng hắn.

Đoan Mộc Nhan không cần y lên tiếng, không quan tâm ám khí có độc hay không, liền vì y mà đỡ lấy.

Y vậy mà chỉ vì nghe Đoan Mộc Nhan nói không sao một cách qua loa lấy lệ như thế, lại yên tâm mà cũng không nghĩ đến nhiều.

Chỉ vì Đoan Mộc Nhan võ công cao, liền chấp niệm cho rằng hắn không phải là người thích hợp dành cho y, vô tình tàn nhẫn đem một mảnh tình ý đạp lên.

Chỉ vì một tiếng không phù hợp, dù cho bản thân cũng đã chìm đắm trong đó, nhưng lại lừa mình dối người không muốn thừa nhận.

Hôm nay nếu vì chất độc kia mà thổ huyết, y nhất định hối hận không kịp.

Lương Cảnh ngón tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán và tóc của Đoan Mộc Nhan, thở dài nói: “Tiểu Nhan……… Xin lỗi.”

“Cảnh ca ca…….” Đoan Mộc Nhan ý thức hỗn độn, vẫn chỉ có thể kêu lên vài âm tiết mơ hồ, dường như sốt rất cao, dù đã bọc người trong chăn vẫn cứ không ngừng run lên, “Lạnh…….”

Lương Cảnh cởi bỏ áo leo lên giường, đưa hắn ôm trọn vào lòng ngực: “Còn lạnh?”

Khuôn mặt tinh tế nóng hực, ướt nhẹp, Đoan Mộc Nhan cự tuyệt nghiêng đầu đi, môi vô ý sượt qua cằm của y, chậm rãi khẽ hôn.

Cái tư thế này khiến Lương Cảnh vừa nhốn nháo, lại dao động, tâm tư rối tung cả lên, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng tim y không ngừng đập nhanh lên.

“Bảo bối, ngươi phải mau mau khỏe lên.” Lương Cảnh vuốt ve sợi tóc mềm mại của Đoan Mộc Nhan, “Chờ ngươi khỏe rồi, ngươi muốn gì ta đều đáp ứng.” (dmdmdmdm, bảo bối rồi kia, kêu bảo bối rồi kia, mị đi chết đây, *chà mặt vào tường*).

Lúc này mới thấy rõ, Đoan Mộc Nhan tuyệt đối không phải là một mình đơn phương.

Nếu phớt lờ đi dáng vẻ, thì kỳ thực một cái nhíu mày hay một nụ cười của Đoan Mộc Nhan cũng chân chân chính chính mà khắc tạc vào trong lòng.

Vị trí hoàng hậu, nếu không phải là Đoan Mộc Nhan, cũng sẽ không có người thứ hai thích hợp. (mị đi chết đây, đi chết đây, đừng cản mị T>T)

Nhưng Đoan Mộc Nhan chính là hiện tại không hề nghe thấy được gì, hắn trong lồng ngực Lương Cảnh không an phận mà cứ cọ tới cọ lui, khiến Lương Cảnh tâm can không ngừng ngứa ngáy, mãi cho đến khi thấy Đoan Mộc Nhan thiếp đi, y cũng đã buồn ngủ, mới nhẹ nhẹ nhàng nhàng tìm người sắp xếp chăn nệm dưới sàn, niệm đi niệm lại Thanh Tâm chú, mệt mỏi mà đi ngủ.

Sau khi trời sáng, Lương cảnh gọi ám vệ đến: “Tiểu Nhan nói máu hắn có thể giải độc, tại sao lại đến mức sinh bệnh như thế kia?”

Ám vệ nhìn thấy Đoan Mộc Nhan cũng đáng thương, trầm tư nói: “Ma Giáo dùng độc là chuyện bình thường, các thế hệ giáo chủ đều có thể bài trừ độc, chính là dùng biện pháp lấy độc trị độc. Độc tính sẽ chống lại với nhau, cho đến khi một bên tan đi thì thôi, bởi vậy lúc trúng độc, vẫn sẽ vô cùng dày vò. Hắn phát sốt như vậy có lẽ bởi vì độc tính xung đột lẫn nhau, thân thể nhất thời không chịu được.”

“Nói cách khác, độc trên châm không phải loại độc tầm thường.” Lương Cảnh ánh mắt vô cùng tàn khốc, “Các ngươi đi tra rõ việc này.”

Ám vệ lĩnh mệnh rời đi.

Mấy ngày qua, Lương Cảnh đều chính mình tự tay chăm sóc Đoan Mộc Nhan.

Đoan Mộc Nhan thì cứ nửa tình nửa mê.

Lúc tỉnh vô cùng nghe lời, Lương Cảnh đút cơm hay nước cũng không cần phải đau đầu, Đoan Mộc Nhan vì tay chân Lương Cảnh vụng về mà đút nước nhiều lần cũng không hề oán trách, nét mặt tràn ngập vui mừng.

Lúc mê man thì lại không ngừng kêu lạnh, bám dính trên người Lương Cảnh lầm bầm không chịu xuống. Mãi đến hai ngày sau, Lương Cảnh mới thấy thân nhiệt hắn đã hạ, lại mơ mơ hồ hồ muốn gần gũi y, khiến y cảm thấy Tiểu Nhan của y đáng yêu đến mức tâm can cũng đều tan ra, không nỡ lòng nói ra chân tướng, tình nguyện đem người nâng niu trong lòng bàn tay mà dụ dỗ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro