Tiếng dữ đồn xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Giữa đêm, trời đột nhiên đổ mưa sầm sập, cánh rừng dãy núi gần xa, sông suối khe sâu lớn nhỏ, thảy đều trở nên nhạt nhoà trong cơn mưa bất chợt, rồi dần dần trở nên vô hình.
         Con đường phía trước đã mờ hẳn đi. Bên ngoài thành Trường An, những bụi đinh hương trồng đầy hai bên đường núi cũng tàn tạ vì bị cơn mưa giày xéo, từng chùm hoa như gấm thêu gãy gập trong cơn mưa, rơi xuống con đường ngập bùn, chẳng còn ai ngó ngàng giữa đêm khuya thanh vắng.
         Hoàng Tử Hà lặn lội trên đường núi giữa cơn mưa, chiếc ô giấy dầu màu thiên thanh câm trong tay đã bị gió mưa làm cho gãy mất hai nan, mưa xói qua tán ô thủng, táp vào mặt lạnh như dao cắt.
          Cô ngước mắt nhìn rồi vứt luôn chiếc ô xuống đường, cứ thế đi đầu trần. Từng đợt mưa quất xuống người lạnh tê tái, giữa đêm tối như mực, thi thoảng ms thấy ánh mưa loang loáng rọi chiếu thấp thoáng cảnh vật phía trước, đất trời đều mịt mù tăm tối. Ở chỗ ngoặt trên núi có 1 ngôi đình nhỏ. Cứ 10 dặm triều đình lại đặt 1 trường đình, 5 dặm lại đặt 1 đoản đình để người đi đường nghỉ chân. Trong đêm mưa gió này, đã có ba bốn người trú lại đó, hoặc dựa hoặc ngồi, đều đang trò chuyện. Thành Trường An giới nghiêm về đêm, đầu canh năm ms mở cổng thành, giừo vẫn còn sớm, chắc gẳn những người ở đây đều đang đợi lúc ấy.
           Hoàng Tử Hà lội bùn đi tới. Cô mặc áo ngắn màu lam kiểu thông thường của nam giới. Thấy có người ms, đám bên trong đều quay lại nhìn, nhân ra là 1 thiếu niên mảnh khảnh yếu ớt, 1 ông lão liền gọi to, '' Này thiếu niên, cx định vào thành sớm hả? Ướt hết cả người rồi kìa, tội nghiệp quá, lại đây sưởi đi"
           Nhìn nụ cười hiền hậu của ông lão, Hoàng Tử Hà bèn cảm ơn, nắm vạt áo ướt sũng ngồi xuống bên đống lửa, cách ông lão chừng 2 thước, lặng lẽ giúp mọi người bỏ thêm củi vào. Thấy cô chỉ lo cời lửa ko nói năng gì, mất người kia lại quay ra tán gẫu cùng nhau, nhăcs tơis những chuyện kì lạ khắp đại giang Nam Bắc, mn càng thêm rôm rả, nói văng cả nước miếng, tựa hồ đã chính mắt trông thấy vậy.
            " Nói đến chuyện lạ thì, gần đây mọi người có nghe về vụ án kinh kỳ không?"
Lập tức có người tiếp lời, " Ý cụ là vụ án mệnh danh ' Án Bốn Phương' phải không? Liên tục trong 3 tháng chết mất 3 người, hơn nx mỗi người lại ở 1 nơi, Nam Thành, Tây thành, Bắc thành, cx chẳng liên quan gì đến nhau, tại hiện trường chỉ còn để lại ba chữ viết bằng máu, lần lượt là 'Lacj', ' Ngã', ' Tịnh'. Quả là quái gở khó lường, đáng sợ vô cùng!"
           " Đúng thế, xem chừng huyết án tiếp theo sẽ xảy ra ở Đông thành, bơir vậy mà hiện giờ dân cư bên ấy đều hoang mang lo sợ, nghe nói những kẻ chạy đc chuồn đi cả rồi, mười nhà thì chín nhà bỏ không" Hoàng Tử Hà cầm que củi trong đôi tay trắng trẻo, thong thả cời lửa, lắng nghe tiếng nổ lách tách, vẻ mặt bình thản.
           " Hiện giờ thiên hạ bất ổn, các châu phủ đều rối ren, ko chỉ kinh thành mà gần đây đất Thục cũng xảy ra một vụ huyết án diệt môn, chẳng bt mọi người đã nghe ns hay chưa?" Một nam tử trung niên áng chừng là người kể chuyện rong, tay khư khư gõ thước theo thói quen, hào hứng kể, " Án diệt môn chắc các vị nghe cx nhièu rồi. Nhưng đây lại là thám án, cả nhà Thục Trung sứ quân Hoàng Mẫn bị giết sạch."
           HOÀNG MẪN!

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro