Chap 6: CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI THÀNH PHỐ TỪ ĐIỂN (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mong cậu bỏ qua cho cách cư xử thô lỗ của tôi," chú chó đồng hồ nói sau khi họ đã đi được một lát, "nhưng cậu thấy đấy, theo truyền thống thì chó đồng hồ phải luôn dữ dằn..."
Milo nhẹ người vì đã thoát khỏi Vùng Đờ Đẫn đến nỗi cậu đoan chắc với chú chó là cậu không giận nó chút nào, không những thế còn rất biết ơn vì đã được giúp đỡ nữa.
"Tuyệt," chú chó đồng hồ reo to. "Tôi rất mừng - tôi dám chắc chúng ta sẽ là bạn tốt trong suốt phần còn lại của cuộc hành trình. Cậu cứ gọi tôi là Tock."
"Một chú chó kêu tick tick tick tick suốt ngày mà có cái tên như thế thì thật là lạ," Milo nói. "Sao họ không đặt tên cho cậu là..."
"Đừng có nói thế," chú chó kêu lên, và Milo có thể thấy mắt nó rơm rớm.
"Tớ không có ý làm cậu buồn," Milo nói, quả thực cậu không có ý làm chú chó buồn.
"Không sao," chú chó nói, cố bình tâm trở lại. "Đó là một câu chuyện từ xa xưa và rất buồn, nhưng giờ tôi xin kể cậu nghe."
"Khi anh tôi - đứa con đầu lòng của gia đình ra đời, cha mẹ tôi rất vui sướng và lập tức đặt tên cho anh ấy là Tick vì họ dám chắc anh ấy sẽ phát ra tiếng kêu như thế. Nhưng khi vặn dây cót cho anh ấy lần đầu tiên, họ kinh honafg phát hiện ra rằng, thay vì kêu tick tick tick tick thì anh ấy lại kêu tock tock tock tock. Họ vội đến Phòng Hộ tịch để đổi lại tên nhưng đã quá muộn. Cái tên đã được ghi vào sổ chính thức, không thể thay đổi được nữa. Khi tôi ra đời, họ quyết tâm sẽ không phạm sai lầm đó nữa, và vì nghĩ rằng theo lý thì thì các con mình sẽ kêu giống nhau, nên họ đặt tên tôi là Tock. Và cậu biết phần còn lại rồi đấy - anh tôi tên là Tick thì kêu là tock tock tock tock, còn tôi tên là Tock thì kêu tick tick tick tick, và cả hai chúng tôi sẽ phải đèo bòng cái tên sai ấy suốt đời. Cha mẹ tôi đau khổ đến nỗi họ quyết định không sinh thêm đứa con nào nữa mà dành trọn đời để làm từ thiện."
"Nhưng sao cậu lại trở thành chó đồng hồ?" Milo vội chen vào để đổi chủ đề, vì Tock đã bắt đầu khóc nức nở.
"Đó cũng là truyền thống," nó đáp, đưa một bàn chân lên chùi mắt. "Gia đình tôi vẫn luôn theo nghiệp chó đồng hồ - cha truyền con nối, gần như từ lúc bắt đầu có thời gian."
"Cậu thấy đấy", nó nói tiếp, vẻ đã đỡ buồn hơn, "ngày trước không có thời gian gì cả, và mọi người thấy rất bất tiện. Người ta chả bao giờ biết là mình đang ăn trưa hay ăn tối, và suốt ngày bị lỡ tàu. Vậy là họ phát minh ra thời gian để giúp người ra tính ngày và đến nơi đúng thời điểm. Khi họ bắt đầu đếm tổng số thời gian, nào là 60 giây trong một phút, 60 phút trong một giờ, 24 giờ trong một ngày và 365 ngày trong một năm, họ thấy như thế là quá nhiều thời gian. 'Nếu có nhiều thời gian như vậy thì chắc nó chẳng quý báu gì,' ai ai cũng nghĩ thế, và chẳng mấy chốc thời gian đã bị mang tiếng xấu. Người ta nghi phạm nó, thậm chí còn đem nó đi cho. Thế là chúng tôi được giao nhiệm vụ canh chừng không cho ai lãng phí thời gian cả," chú chó nói, ngồi thẳng dậy đầy tự hào. "Công việc rất vất vả nhưng cũng rất vinh dự. Vì cậu thấy đấy..." và nó đứng trên ghế, một chân đặt trên kính chắn gió, hai chân trước dang rộng, miệng hô to "đó là của cải quý báu nhất của chúng ra, quý giá hơn cả kim cương. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nó đi đi mãi chẳng chờ một ai, và..."
Đúng lúc đó chiếc xe vấp phải một cái mô đất trên đường và chú chó đồng hồ ngã sụp xuống ghế trước, chuông báo thức lại reo ầm ĩ.
"Cậu có sao không?" Milo hỏi to.
"Ừm," Tock càu nhàu. "Xin lỗi vì tôi hơi quá đà, nhưng cậu cũng hiểu vì sao rồi đấy."
Trong lúc chiếc xe lắn bánh, Tock tiếp tục giải thích về sự quan trọng của thời gian, trích lại lời các nhà thơ và triết gia cổ đại, và cứ mỗi câu trích lại vung chân mạnh đến nỗi suýt ngã nhào ra khỏi chiếc xe đang lao vun vút.
Không lâu sau, họ nhìn thấy các tòa tháp và cờ quạt của Thành phố Từ Điển long lanh trong nắng ở đằng xa, và trong thoảng chốc, họ đã đến bức tường thành cao vút và đứng trước cổng vào thành phố.
"EEEE HÈeEFMM," người gác cổng hắng giọng thật to và giậm chân đứng nghiêm. "Đây là Thành phố Từ Điển, một vương quốc hạnh phúc, nằm ở vị trí đắc địa ngay dưới chân Đồi Hỗn Loạn và được hưởng những làn gió mát lành từ Biển Kiến Thức. Hôm nay, theo sắc chỉ của đứa vua, là phiên chợ. Các bạn đến để mua hay bán?"
"Ông nói sao kia ạ?" Milo hỏi.
"Mua hay bán, mua hay bán," người gác cổng sốt ruột nhắc lại. "Là cái nào? Cậu phải có lý do gì thì mới đến đây chứ."
"Ờ, cháu..."
"Kìa, nếu không có lý do thì cậu cũng phải có một lời giải thích hay một cái cớ nào đó chứ," người gác cổng ngắt lời.
Milo lắc đầu.
"Nghiêm trọng đấy, việc rất nghiêm trọng đấy," người gác cổng cũng vừa lắc đầu vừa nói. "Nếu không có lý do chính đáng thì cậu không thể vào được." Ông ta ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp. "Đợi một phút nhé, có thể tôi còn một lý do cũ đâu đây cho cậu dùng tạm."
Ông ta lấy từ chòi gác ra một cái va li cũ kỹ và bắt đầu lục tìm trong đó, vừa lục vừa lẩm bẩm, "Không... không... không... cái này không được... không... huwfmmm... à được đây." ông ta reo lên đắc thắng và giơ ra một sợi dây đeo cổ, có gắn một cái huy chương nhỏ. Ông taphuir bụi trên mặt huy chương, để lộ ra dòng chữ "TẠI SAO KHÔNG?" khắc trên đó.
"Đây là một lý do thích hợp cho hầu hết mọi việc - hơi cũ một chút, nhưng vẫn còn dùng được." Nói rồi ông ta quăng sợi dây lên cổ Milo, đẩy cánh cổng nặng bằng sắt ra, cúi đầu chào và ra hiệu cho họ tiến vào thành phố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro