Tử hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần "Tử hận" cũng thuộc trong đợt collab Cửu Trọng Thiên.

=====

# Nhân vật chính liên tục chết rồi lại tái sinh, luân hồi không giới hạn.

# Đích xác · truy thê hỏa tá tràng, cảnh báo trước Trạm yandere, cảnh báo OOC.

Chú thích: Phân chia theo thị giác Lam Trạm, thử ngạn là thế giới ban đầu, bỉ ngạn là thời gian quay lại thế giới. Bỉ ngạn mới lại không ngừng bao trùm bỉ ngạn cũ, thử ngạn cùng bỉ ngạn tồn tại một chỗ giáp giới, bỉ ngạn cùng thử ngạn đều là có thật và đã xảy ra. (Cuốn sách là một bối cảnh tạo tác tương tự như Hộp kho báu ánh trăng)

# Tu bổ hồ sơ.

—— —— ——

Bỉ ngạn.

Lam Trạm mở mắt ra, Giang Trừng đang ngồi trên đầu giường gọt táo, vỏ táo nối hết vòng tròn này đến vòng tròn khác, tròn như vầng trăng ngoài cửa sổ ngày hôm qua, có lẽ không phải là ngày hôm qua, Lam Trạm nghĩ. Y gọi Giang Trừng một tiếng, Giang Trừng vừa lúc gọt táo xong, thuận tay đưa cho y, trên mặt không chút biểu cảm gì. Lam Trạm lắc đầu tỏ ý y không muốn ăn táo, Giang Trừng cũng không nói gì, tự mình ăn táo.

"Ta muốn ăn cá hấp." Lam Trạm đột nhiên nói, "Thật cay." Giang Trừng cắn một miếng trái cây liền vướng cổ họng, sau khi ho khan một tiếng, mới thở ra một hơi, vẻ mặt "Ngươi bị bệnh sao?" mà nhìn Lam Trạm, "Lam nhị công tử, Cô Tô nhiều cá hơn Di Lăng." Lam Trạm nghiêng đầu, hai mắt vô thần nhìn qua màn giường, nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng Giang Trừng cắn quả táo, Lam Trạm cũng không hề quay đầu lại.

Giang Trừng nghiêng người nhìn, Lam Trạm sắc mặt tái nhợt như tuyết, y cắn chặt môi dưới không nói lời nào, Giang Trừng ánh mắt chớp động, như có điều suy nghĩ, lộ ra vẻ mặt chợt nhận ra, hắn thầm thở dài "Thì ra là thế", cúi đầu xuống trùng hợp đụng vào ánh mắt như sói của Lam Trạm.

"Ngươi đang nghĩ đến ai?" Đôi mắt hổ phách của Lam Trạm như sáng lên, Giang Trừng ngẩn ra, từ trong đôi mắt nhạt màu đó hiện lên một tia xanh lục, giống như con sói đói nửa tháng mới nhìn thấy con nai bị bỏ lại.

"Ngụy Anh." Hắn chớp chớp mắt, Lam Trạm ánh mắt lại như mờ đi, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Giang Trừng, khiến Giang Trừng cảm thấy khó chịu không giải thích được, giống như là bị nghẹn hạt vậy, muốn nói thêm gì đó lại không biết như thế nào mở miệng. Hắn đứng dậy để tránh ánh mắt của Lam Trạm, tiện tay mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ có mưa phùn, vài bông tuyết lất phất. Giang Trừng thở dài muốn đẩy cửa sổ ra thêm một chút, Lam Trạm chẳng biết lúc nào đứng lên, dựa vào đầu giường, che miệng ho khan vài tiếng. Giang Trừng nghe nhíu mày một cái, ghé vào cửa sổ vươn tay hứng mưa bên ngoài.

"Nếu như ngươi cảm thấy không khỏe, cả ngày đừng nghĩ chạy tới Di Lăng, ít gặp Ngụy Anh mấy lần cũng không mất miếng thịt. Nếu như ngươi thật sự chết ở đây, Ngụy Vô Tiện chắc chắn sẽ bị bách gia chỉ vào mũi mắng..." Giang Trừng nói xong liền đóng một nửa cửa sổ, "Mưa không quá lớn." Lam Trạm nghe được ý trong lời nói của Giang Trừng, mưa nhỏ, Giang Trừng muốn đi. Nhưng phải làm sao nếu cơn mưa trong lòng ngày một lớn? Y ho dữ dội, nhưng Giang Trừng cũng không vì chuyện này mà dừng lại, hắn vẫn đẩy cửa ra, ở trước cửa nói qua loa: "Lam nhị công tử bảo trọng, sau này còn gặp lại." Nói xong liền giả bộ không nghe được cái gì, lễ phép đóng cửa lại.

Lam Trạm giọng nói khàn khàn, như đang cầu xin, y thì thào, giọng điệu thống khổ, "Giang Trừng, ta bị sốt ..." Thế nhưng là Giang Trừng mắt điếc tai ngơ, ngay cả lúc đóng cửa cũng không hề liếc y một cái.

Cuối Đông Nguyệt (*) còn chưa vào tam cửu nên không lạnh, nhưng Lam Trạm cảm thấy cả trái tim mình đều đông cứng thành băng, sau đó bị Giang Trừng vô tình đập nát, thật ra Giang Trừng không đập, hắn chỉ đứng nhìn Lam Trạm, bình thản mà nhìn, không cần làm bất cứ điều gì, trái tim đó tự nhiên tan nát, rơi rớt tan tác.

Cơn mưa chỉ thoáng qua. Mưa lớn xuyên qua cửa sổ hé mở cùng tuyết mịn, làm ướt một mảng lớn sàn gỗ, gió lạnh thổi thẳng vào người Lam Trạm. Y quấn chăn mền nằm thẳng trên giường, y ngây ngốc gọi "Giang Trừng" hết lần này đến lần khác. Cái lạnh khiến y quên mất thời gian, y thậm chí không còn sức để nghĩ xem mình đang ở đâu, lặp đi lặp lại những tiếng gọi không được đáp lại nhắc y rằng y lại thất bại. Không, không phải y thất bại, mà là Giang Trừng sai, Giang Trừng này lại sai.

Cho đến ngày nay, không có Giang Trừng nào là Giang Trừng của y, và tất cả điều này là sai.

———

Khi tiểu nhị đưa thuốc ho vào Lam Trạm đã tỉnh lại, mưa ngoài cửa sổ cũng tạnh, chỉ còn lại những bông tuyết rải rác. Cầm bát thuốc, y thản nhiên hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"

"Đông Nguyệt hai mươi chín."

"Còn có mười sáu ngày." Lam Trạm tự lẩm bẩm. Tiểu nhị suy nghĩ một lúc và không nghĩ được sau mười sáu ngày là ngày lễ gì, Lam Trạm lại hỏi: "Đây là đâu? Cách Vân Mộng bao xa?"

"Kinh Châu Giang Lăng, cách Vân Mộng cũng không phải rất xa, nhưng là Đông Nguyệt này giá rét đường không dễ đi lắm." Tiểu nhị đáp, Lam Trạm trầm ngâm gật đầu. Y biết tìm Giang Trừng ở đâu.

Giang Lăng đến Di Lăng chỉ mất một ngày, khi Lam Trạm ngự kiếm tới Di Lăng, Giang Trừng vẫn chưa đi xuống từ Loạn Táng Cương. Lam Trạm cũng không vội, y tìm một nơi sạch sẽ dưới chân núi khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận lau dây đàn. Y đang đợi Giang Trừng, đang đợi Giang Trừng của y, nếu không phải là Giang Trừng của y —— vậy thì không cần tồn tại! Dây đàn cứa vào lòng bàn tay, nhưng Lam Trạm lại làm ngơ, tựa hồ không cảm thấy được đau đớn, thậm chí còn có chút vui mừng. Y đang suy nghĩ lần này nên ra tay như thế nào, y đã thử chủy thủ rất nhiều lần, rất nhanh, nhanh đến mức y không kịp đánh giá được vẻ mặt đau đớn của "kẻ giả mạo"; (Thật ra, Lam Trạm không dám thừa nhận y chỉ là không dám nhìn vẻ mặt đau khổ của Giang Trừng, cho dù trong lòng y cũng không nhận kia là Giang Trừng.) Có lẽ dùng độc dược thì tốt hơn, nhưng hôm nay xem ra y không có thời gian; Ngón tay y phất qua dây đàn, có lẽ có thể thử một chút.

Khi Giang Trừng đi ra khỏi Loạn Táng Cương, trên người còn mang đầy vết thương, khuỷu tay trái bị gãy, chỉ đơn giản dùng băng gạc quấn lại, má phải đỏ ửng, tai phải bị rách, giống như là bị tàn nhẫn cắn một cái, tay cầm Tam Độc đầu ngón tay trắng bệch. Lam Trạm phỏng đoán, hẳn là vừa đánh nhau với Ngụy Anh một trận, nhưng Giang Trừng tay kia vẫn mang theo một bình rượu do Ngụy Anh ủ, hẳn là rất khó uống.

Khi Lam Trạm ngăn Giang Trừng lại, Giang Trừng đầu tiên là kinh ngạc sau đó lộ ra vẻ mặt rõ ràng trong lòng, hắn lắc lắc bình rượu trong tay, mỉa mai nói: "Sao, Lam nhị công tử cũng muốn, thật sự xin lỗi, năm nay chỉ còn lại một bình cuối cùng này." Hắn cười với Lam Trạm, mắt hạnh xinh đẹp cong cong, Lam Trạm trong chốc lát thất thần, y nhớ tới một năm kia kết thúc chinh phạt Xạ Nhật, ba năm trước vào đầu mùa hè. Giang Trừng nói muốn mời y ăn cá hấp, sau đó gọi một đĩa cay, ăn miếng cuối cùng trước mặt y, dùng đũa kẹp một miếng cá cuối cùng đung đưa trước mặt mình, cười cong mắt hạnh.

"Ta không phải đến tìm Ngụy Anh." Lam Trạm nói, ngón tay xoa lên dây Vong Cơ Cầm, thấy vậy Giang Trừng theo bản năng chuyển động Tử Điện, nếu như Lam Trạm dám động thủ hắn sẽ lập tức đập vỡ bình rượu này, dù sao Ngụy Anh có rất nhiều.

"Ta muốn ăn cá hấp." Lam Trạm vừa nói vừa nhìn Giang Trừng không chớp mắt, trước khi Giang Trừng có thể làm ra phản ứng gì khác, y tiếp tục bổ sung: "Cay." Giang Trừng không có rút ra Tam Độc, lửa giận bốc lên sau đó biến mất, thấp giọng văng tục.

Giang Trừng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, đưa Lam Trạm đi ăn cá hấp, cay. Một đĩa cá hấp, tám phần là quả ớt, thậm chí thịt cá còn có màu đỏ tươi, Giang Trừng nói, "Lam nhị công tử mời" rồi tự mình ăn. Không ai có thể từ chối món cá hấp, nếu có, thì món cá hấp không được cay. Giang Trừng nghĩ như vậy, không khách khí chút nào cầm lấy đũa bắt đầu đâm bụng cá. Lam Trạm không động đũa hay nói chuyện, chỉ ngây người nhìn Giang Trừng. Giang Trừng ăn bảy tám miếng cá vào trong bụng, nhưng Lam Trạm không có ý động đũa. Cá ăn ngon, nhưng Lam Trạm ánh mắt càng ngày càng không thân thiện. Mãi cho đến khi sự chờ mong trong đôi mắt đó từ từ chuyển thành hoang mang và nghi ngờ cuối cùng cũng trở nên lạnh lùng, Lam Trạm mới nói: "Giang Vãn Ngâm, ngươi có phải bị bệnh rồi không?"

Giang Trừng dừng đũa, hắn rất tức giận khi biết Lam Trạm gọi mình bằng họ lẫn tự, mặc dù hắn không biết tại sao Lam Trạm lại tức giận với mình, có lẽ là vì Ngụy Anh. Nhưng bây giờ hắn không thể giống như trước đây, hắn đứng đầu một tông, cũng không thể một lời không hợp liền cùng đệ tử tông môn khác ẩu đả cãi nhau. Huống chi người kia còn là nhị công tử Lam thị nhất tộc. Hắn cần thể diện, hắn phải vực dậy Vân Mộng Giang thị, hắn đã không còn là nhị công tử Giang gia năm đó không biết trời cao đất rộng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn cũng không thể lại trở thành thiếu chủ Liên Hoa Ổ có thể không kiêng nể gì cả che chở Ngụy Anh, hắn phải bảo vệ Vân Mộng Giang thị, hắn lại không bỏ được Ngụy Anh, có lẽ Lam Trạm là đang trách hắn chưa thể bảo vệ Ngụy Anh đi.

"Cá này còn chưa đủ cay, ta ăn vừa miệng, Ngụy Anh vị nặng hơn của ta, hắn..."

"Không liên quan gì đến Ngụy Anh."

Giang Trừng lại tiếp tục giơ đũa lên, chọc chọc đầu cá, "Ta không có bệnh, ta chỉ là... thân bất do kỷ." Hắn chọc đũa vào mắt cá, như nghĩ ra điều gì đó, hắn cười nói: "Mắt cá chẳng giống trân châu chút nào." Nói xong, cũng không để ý đến vẻ mặt của Lam Trạm, hắn đặt đũa xuống, đứng dậy rời đi. Lam Trạm ở sau lưng hắn gọi một tiếng, Giang Trừng dừng lại, quay đầu lại hất cằm với Lam Trạm, "Hắn thủy chung là người Giang gia ta, ta sẽ bảo vệ hắn."

Lam Trạm nhìn bóng lưng Giang Trừng càng lúc càng xa, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Đương nhiên y biết rằng Giang Trừng sẽ bảo vệ Ngụy Anh, còn là dùng tính mạng để bảo vệ.

Cá trên bàn đã lạnh từ lâu, Lam Trạm cầm chiếc đũa mà Giang Trừng đã dùng mạnh mẽ đâm xuống cá lạnh, lại liếm đầu đũa, trên đũa lờ mờ thấy rõ dấu răng mà Giang Trừng đã cắn. Ngay cả cá lạnh cũng quá cay đối với Lam Trạm, quả nhiên, y vẫn ăn không quen, tựa như y không thể quen được với Giang Trừng này. Có vô số "Giang Trừng" mang làn da của Giang Trừng, khẩu vị, thói quen, thậm chí giọng điệu nói chuyện và động tác nhỏ đều giống hệt nhau. Nhưng chính là đối với y không nghe không thấy không để ý, cũng không tính được là không nghe thấy không để ý, thấy y bị thương hoặc là phát sốt cũng sẽ hỏi han ân cần vài tiếng, chỉ là trong đó mấy phần khách sáo mấy phần chân tình Lam Trạm rốt cuộc không thấy rõ. Y có chút ghen tị với Ngụy Anh, trong số rất nhiều "Giang Trừng" cho dù là ai cũng không thể rời khỏi Ngụy Anh, bất kể là ai nói bảo vệ hắn, nhưng mà, Lam Trạm không quen!

"Giang Trừng... ngươi là rõ ràng, là minh châu của ta." Lam Trạm gắp mắt cá từ đĩa thức ăn ra, ánh mắt đầy cô đơn và tuyệt vọng.

Thử ngạn.

Vào đầu mùa xuân năm Huyền Chính thứ hai mươi hai, chinh phạt Xạ Nhật kết thúc, đến tháng năm cùng năm, Giang Trừng tìm thấy Lam Trạm đang bị thương nặng và bất tỉnh ở Thục Châu.

Đây là lần đầu tiên Giang Trừng nhìn thấy một người bị thương như vậy mà vẫn còn sống, hắn cảm thán sức sống của Lam Trạm không có gì sánh kịp, sau đó đưa người đến quán trọ lớn nhất giữa Thục Trung, tìm y sư giỏi nhất. Lão y sư bắt mạch, thở dài một hơi, vuốt chòm râu trắng nói, chỉ có thể phó thác cho trời. Giang Trừng không tin, dùng bồ câu đưa thư kêu Liên Hoa Ổ đưa một đống kỳ trân dị thảo đến, quả thực kéo lại Lam Trạm đạp nửa chân vào Quỷ Môn Quan. Đợi đến khi lão y sư híp mắt nói đã không còn đáng ngại, Giang Trừng mới nhớ tới mình chưa đưa tin cho Lam gia. Hắn bên này vừa phái người đi Lam gia, bên kia Lam Trạm liền nằm ở trên giường bắt đầu rên rỉ. Giang Trừng cẩn thận từng li từng tí đến gần, lờ mờ nghe thấy Lam Trạm khẽ ngâm cái gì.

"Không cần... cá, gừng... Không muốn cá... gừng..."

Giang Trừng nghe một hồi mới nghe được bốn chữ "Không muốn cá gừng", hắn tặc lưỡi một cái, không kiên nhẫn đá đá ván giường, Lam Trạm dường như bị chấn động, trong mê ngủ đau đớn rên rỉ, Giang Trừng chột dạ, nhẹ bước tới chỉnh góc chăn cho Lam Trạm, lại ra vẻ hung ác quơ quơ quả đấm, lại bước nhẹ rời đi.

Lam Trạm có thể bước xuống đất trước khi y sư Lam gia tới, lão y sư lấy Lam Trạm làm ví dụ để khoe khoang về y thuật huyền diệu của mình, Giang Trừng nhìn bóng lưng Lam Trạm chống nạng, đảo mắt, "Còn không phải Bổn tông chủ dùng kỳ trân dị thảo cứu sống."

Lão y sinh cười phụ họa nói: "Đúng vậy, Địa Tinh Thảo ba ngàn năm, là bảo vật vô giá, Giang tông chủ mắt không nháy nói dùng liền dùng, không hổ là Tông chủ trẻ tuổi nhất Vân Mộng Giang thị.

Những lời nịnh nọt này đối với Giang Trừng khá hữu dụng, hắn cười nói: "Nhìn dáng vẻ của Lam nhị công tử, những loại dược thảo còn lại đều không dùng được, nếu Hàn y tiên không chê, nhìn trúng cứ lấy." Lão y sư cười hì hì cảm ơn Giang Trừng, cũng không khách sáo, quay người nhét gần hết số thảo mộc vào trong túi càn khôn. Giang Trừng nhìn Lam Trạm chống gậy khập khiễng đi xuống lầu, cười cong một đôi mắt hạnh xinh đẹp.

"Lam nhị công tử, đây là thương thế tốt lên liền muốn chuồn rồi?" Giang Trừng ghé vào trên lan can lầu hai, nhìn Lam Trạm bước về phía cửa, trong mắt tràn đầy ý cười, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.

Lam Trạm quay đầu lại nhìn Giang Trừng, một lúc sau mới đỏ mặt quay đầu lại, nói nhỏ: "Không phải muốn chạy, chỉ là... muốn đi ra ngoài tìm chút gì ăn."

"Ồ, đói bụng?" Giang Trừng một tay nắm lấy lan can, lưu loát xoay người liền nhảy đến bên người Lam Trạm, "Vậy là ta chiếu cố không chu toàn. Lam nhị công tử muốn ăn thứ gì? Cá? Hay là cháo?"

Lam Trạm vừa mở miệng, chữ "cháo" còn chưa ra khỏi miệng Giang Trừng liền giành nói: "Cá đi, ăn cá tốt, ăn nhiều cá bổ đầu óc." Lam Trạm vừa định phản bác, Giang Trừng đã nắm lấy cánh tay y kéo người sang tửu lâu đối diện.

"Không, không ăn cá... Không, Giang Trừng, chậm một chút..."

Giang Trừng bước chân thật sự chậm lại, hắn nhướng mày nhìn Lam Trạm: "Ngươi muốn ăn cá?"

Lam Trạm nghẹn đỏ mặt, dùng một tay ấn vào đùi trước khi mới từ trong kẽ răng nhả ra một chữ "ăn". Cá nhiều xương, lại tanh, có thể tính là đồ ăn Lam Trạm ghét nhất ba vị trí đầu. A, huynh trưởng của y còn từng nói với y rằng không biết tính toán khi ăn trứng cá, không biết Giang Trừng biết hay không.

Cho đến khi đưa con cá hấp đầy ớt đỏ đến tận mắt Lam Trạm, Lam Trạm mới bàng hoàng nhận ra mình giờ đang ở Thục Châu, tanh cùng xương cũng không tính là gì, chỉ riêng đồ ăn cay thôi cũng có thể giết chết y. Nhưng Giang Trừng lại rất thích, giơ đũa chọc vào bụng cá, mặc kệ Lam Trạm tay cầm đũa khẽ run.

Đó là khoảng thời gian một nén hương, một đĩa cá hấp chỉ còn xương, và miếng cá cuối cùng trên đũa của Giang Trừng. Hắn cười với Lam Trạm, đôi đũa đung đưa trước mắt Lam Trạm, khiêu khích nói: "Lam nhị công tử, không dám sao?" Lam Trạm cắn răng, như thể làm ra một quyết định tàn nhẫn và vô nhân đạo nào đó đối với bản tâm, "Dám." Giang Trừng nhướng mày nhìn y, đưa đũa tới bên miệng Lam Trạm, Lam Trạm chậm rãi mở miệng, cẩn thận cắn một miếng. Giang Trừng tính toán còn không bằng cỡ ngón tay út, sau đó hắn thấy sắc mặt của Lam Trạm một chút xanh một chút đỏ, hai tay bịt miệng lại, liều mạng nuốt xuống một miếng thịt cá nhỏ kia. Giang Trừng cau mày, hắn biết Lam Trạm khẩu vị nhạt, nhưng lại không biết là y sợ cay như vậy, cũng như hắn biết Lam Trạm sẽ cùng hắn tranh hơn thua, nhưng lại không biết rằng Lam Trạm có thể chịu được như vậy, cay đến bờ môi vừa mới khỏi bệnh trở nên đỏ bừng, vẫn là không cam lòng cúi đầu với Giang Trừng để xin một ly nước. Giang Trừng mấy ngày nay tâm tình rất tốt, đưa tay vẫy tiểu nhị tới nói: "Đến một bình Long Tỉnh, còn một đĩa cá hấp nữa."

"Được."

Có thể ngửi thấy mùi thơm của trà Long Tỉnh qua mấy cái bàn, Lam Trạm không khỏi có chút chờ mong ngồi thẳng người, sau đó thoáng nhìn ý cười trong mắt Giang Trừng lại cúi đầu. Giang Trừng trước tiên rót một tách trà cho Lam Trạm, dùng ngón trỏ đẩy qua, sau đó tự mình rót một chén. Thật lâu trước đó, có lẽ là ở trong học đường Vân Thâm Bất Tri Xứ, Giang Trừng đặc biệt thích nhìn vẻ mặt ăn quả đắng của Lam Trạm. Theo cách nói của Ngụy Anh, giống như là một tiểu tức phụ bị chọc giận, giận mà không dám nói gì, hoặc cũng không dám nói. Lam Trạm khó thở cũng chỉ sẽ lớn tiếng gọi hắn "Giang Vãn Ngâm", kêu hắn im miệng, thận trọng lời nói gì đó, khó nghe hơn nữa lại nó không nên lời, rốt cuộc là môn sinh đắc ý của Lam Khải Nhân, mặt bài Lam thị nhất tộc.

Giang Trừng đang ăn đĩa cá thứ hai, Lam Trạm chỉ nhấp một ngụm trà, hết lần này đến lần khác nhìn đũa của Giang Trừng.

"Uống nước có thể uống no bụng?" Giang Trừng gắp một miếng cá không còn xương lắc lắc trước mắt Lam Trạm, Lam Trạm cúi đầu nhấp một ngụm trà, không nói gì phản bác Giang Trừng. Giang Trừng rửa thịt cá ở trong nước trà mấy lần, lại tiếp tục giơ đến bên miệng Lam Trạm, "Nếm thử đi, không cay như vậy." Lam Trạm không tin, quay mặt đi, Giang Trừng hiếm khi cảm thấy Lam Trạm phiền chán như vậy, hắn lại đưa đũa về phía trước, "Lại sợ rồi?"

"Ngươi gạt người." Lam Trạm đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào Giang Trừng. Giang Trừng nghiêng đầu, giơ đũa, "Chưa bao giờ lừa ngươi." Giang Trừng nói lời này rất nghiêm túc, Lam Trạm dường như có thể xuyên thấu qua đôi mắt ẩm ướt của Giang Trừng nhìn thấy bản thân hoàn toàn. Trái tim như bị đóng băng trong giây lát, giống như bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, giống như bị một sợi dây sắt lạnh giá bóp nghẹt, bị ép ăn vào một thứ thuốc độc chết người, biết rằng mình sắp chết nhưng không thể nào phản kháng... Lam Trạm muốn mở miệng phản bác cái gì đó, nhưng y mở miệng nhưng không phát ra được tiếng nào, Giang Trừng chớp mắt, nhân cơ hội nhét cá vào miệng.

Khi vào miệng không thấy cay, có vị đắng của trà Long Tỉnh, khi cắn vào có vị hơi cay nhưng không tanh, cũng không có xương. Một miếng thịt cá vào bụng, Lam Trạm mới một lần nữa khóa ánh mắt ở trên người Giang Trừng. Giang Trừng tự mình ăn một miếng lại rửa một miếng đưa cho Lam Trạm, còn tưởng rằng Lam Trạm sẽ giả bộ dè dặt, nhưng không ngờ Lam Trạm lại trực tiếp mở miệng, thậm chí còn cắn nhẹ đầu đũa của hắn. Giang Trừng muốn mắng Lam Trạm một câu "Xấu xa", nghĩ lại một chút ngược lại là chính hắn trêu chọc đối phương trước, lại cũng không già mồm, Lam Trạm há miệng hắn liền đút, như vậy một đĩa cá hấp đã hết sạch tiếp đó một bình Long Tỉnh cũng không còn.

Trên bàn chỉ còn lại hai bộ xương cá, Giang Trừng chán nản chọc vào hạt mắt cá, hững hờ hỏi: "Lam nhị công tử, mắt cá cùng trân châu giống sao?"

"Không giống."

"Đúng vậy, mắt cá há là trân châu? Sông nhỏ ngòi nhỏ tất nhiên là cá không ngon, còn cá lớn dưới biển thì sao?" Giang Trừng nói, ánh mắt trở nên mờ mịt, Lam Trạm biết Giang Trừng đang nghĩ gì. Lam nhị công tử một chữ quý như vàng lần đầu nói dài chưa từng thấy, y thậm chí có chút không hiểu, nói được không rõ ràng vội vàng xao động, "Không phải vậy, mắt cá là mắt cá, trân châu là chân trâu, không thể cùng trân châu với mắt cá lộn xộn. Người tầm thường có thể không phân biệt được đâu là mắt cá và đâu là chân trâu, nhưng —— ta thì có thể." Y nhìn thẳng Giang Trừng, cũng giống như Giang Trừng nhìn y lúc trước, nghiêm túc và rõ ràng.

"Ồ, ta không có ý đó." Giang Trừng đứng dậy, từ trên cao mà nhìn xuống Lam Trạm, "Người nhân từ nhìn thấy lòng nhân từ, nhưng người khôn ngoan nhìn thấy sự khôn ngoan."

"Giang Trừng, Ngụy Anh cố là trân châu, ngươi không cần phải..."

"Không cần cái gì," Giang Trừng dứt khoát cắt ngang lời của Lam Trạm, "Là không cần quan tâm cách nhìn của thế nhân? Không cần tự coi nhẹ mình? Ngụy Anh đã từng nói với ta, ta mới là Tông chủ Giang gia, Giang Vãn Ngâm ta xưa nay không quan tâm cách nhìn của thế nhân, ta là trân châu hay là mắt cá, không cần người ngoài tới phán xét."

Lam Trạm hận chính mình lòi nói không tốt, y rõ ràng chỉ là khổ sở, nhìn thấy Giang Trừng liền khổ sở, nghe thấy Giang Trừng gọi y "Lam nhị công tử" tim sẽ đau thắt. Y chỉ là muốn, vẻn vẹn muốn nghe Giang Trừng gọi y "Lam Trạm" hoặc là "Lam Vong Cơ". Nhưng Giang Trừng thì không, hắn hết lần này tới lần khác mở miệng là một tiếng Lam nhị công tử. Nghe đi, xưng hô xa lạ như vậy. Nhìn đi, vẻ mặt trên cao nhìn xuống kia dường như cũng đang nhắc nhở y, Lam Vong Cơ y chẳng qua là một người ngoài. Tựa như là bị người đẩy lên trên vách đá, Lam Trạm cảm thấy không tìm được đường về phía trước, y ngắm nhìn vực sâu vạn trượng, phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc lại xa lạ, dán lỗ tai của y nói: "Đừng gặp Giang Trừng, đừng gặp Giang Trừng, ngươi hận hắn, hắn sẽ giết ngươi, cho nên tuyệt đối đừng gặp Giang Trừng..."

Giang Trừng dường như nhìn ra sự oán hận trong mắt Lam Trạm, cười lành lạnh một tiếng, mang theo giễu cợt nói: "Có người nói, ta là minh châu."

Lam Trạm chậm rãi đứng lên, vết thương trên chân đã bị nứt ra từ lúc nào, nhưng y không quan tâm, y muốn hỏi Giang Trừng người đó là ai, nhưng trong lòng y gần như ngay lập tức có đáp án, chính là Ngụy Anh.

"Giang Trừng, ta bị thương, có một số chuyện không rõ ràng, thế nhưng là ngươi cùng Ngụy Anh ta vẫn là phân rõ." Lam Trạm nói, ngừng lại một chút, đáy lòng của y có một giọng nói đang kêu gào, gọi y rời xa Giang Trừng, gọi y hận Giang Trừng, "Ta nhớ được, ngươi, ngươi không bằng Ngụy Anh." Giọng nói y trầm xuống, bờ môi không ngăn được run rẩy, một lúc lâu sau mới thốt ra vài chữ —— "Ngươi đáng ghét nhất."

Lam Trạm không có nhìn thấy vẻ mặt thất lạc của Giang Trừng như trong tưởng tượng của mình, Giang Trừng cũng không có thẹn quá hoá giận xách cổ áo gọi y "Lam Vong Cơ", Giang Trừng chỉ lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó hơi nghiêng đầu tránh né cái nhìn chòng chọc của y, "Ta nghe Ngụy Anh nói ngươi bị bệnh, hiện tại xem ra cũng không phải."

Lam Trạm không trả lời nữa, y hiện tại chỉ muốn tránh xa Giang Trừng một chút, y nhìn Giang Trừng, dù chỉ là bóng lưng đều sẽ cảm thấy khó chịu, thế nhưng y không thể chuyển dời ánh mắt, cho đến khi Giang Trừng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của y, y mới như là tỉnh mộng ngã ngồi trên mặt đất.

Chuyện gì đã xảy ra với hắn? Hắn giống như quên mất điều gì?

———

Huyền Chính năm thứ hai mươi lăm, mùng tám tháng chạp, Giang Trừng đi Di Lăng, lén lút đi đưa cháo cho Ngụy Anh.

Trên Loạn Táng Cương so với ba năm trước có nhiều cỏ hơn, nhưng vẫn không trồng được ngũ cốc hoa màu. Giang Trừng không thể biết đây là lần thứ mấy hắn cùng Ngụy Anh tan rã trong không vui, hắn muốn cứu mạng Ngụy Anh, nhưng Ngụy Anh luôn không bỏ được người nhà họ Ôn bệnh tật già yếu. Ngụy Anh nói hắn thay đổi, hắn cũng không phản bác, trong mùa đông khắc nghiệt, hắn xắn tay áo lên, nắm đấm liền chào hỏi trên mặt Ngụy Anh, Ngụy Anh cũng không nương tay, thuận tay sờ tới tảng đá liền nện trên lưng Giang Trừng, cuối cùng giống như những lần trước đó, Giang Trừng mang theo một bình rượu do tự tay Ngụy Anh ủ, khó uống vô cùng, dọc theo con đường đi xuống núi.

Ở trong trí nhớ của Lam Trạm, tháng chạp năm đó phi thường lạnh lẽo, y ở dưới chân núi chờ đợi một đêm, cho đến hừng đông mới gặp được Giang Trừng. Giữa bọn họ có một con đường núi, Lam Trạm có thể nhìn thấy nửa vầng trăng khuyết sau lưng Giang Trừng, lại không nhìn rõ được vẻ mặt của Giang Trừng.

Bầu trời phía đông trở nên trắng xóa, cỏ dại Loạn Táng Cương đều nhuốm màu sương tuyết, theo gió tây bắc lạnh thấu xương, quấn vào trên thân thể, phát ra tiếng rít the thé chói tai, như thể đang cười nhạo ai đó. Lam Trạm nhìn thấy Giang Trừng từ xa đến gần mình, lại rẽ vào một con đường mòn hoang vu. Mà y đứng ở nơi đó, nhìn theo bóng lưng Giang Trừng, không hề phát ra tiếng động, cho đến khi tuyết trên cây tùng đè gãy cành cây, ầm một tiếng, trước mặt chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.

Đó là lần cuối cùng Lam Trạm nhìn thấy Giang Trừng trong trí nhớ, Giang Trừng còn sống, dần dần biến mất cùng với vẻ nhàn nhạt không thấy được tận cùng.

Đó là Huyền Chính năm hai mươi lăm, mùng chín tháng chạp, sáng sớm hôm đó tuyết rơi dày.

Bỉ ngạn.

Phương xa mặt trời còn chưa ló đã bị tầng mây dày đặc che khuất, bầu trời đầy mây mù màu vàng sẫm trầm thấp, gió tây bắc gào thét như lưỡi dao sắc bén cắt trên mặt Giang Trừng, hắn không thể không tăng tốc bước chân của mình, thế là nhất thời giữa trời đất dường như chỉ còn lại tiếng gió cùng với tiếng bước chân dồn dập của hắn. Núi là lạnh, cây cối là lạnh, bầu rượu hắn mang theo trong tay cũng là lạnh, nhưng tất cả không thể so sánh được với cái lạnh như dây đàn quấn quanh cổ hắn.

"Ầm ——", đằng sau tiếng tuyết rơi dày đặc bẻ cành, Giang Trừng ngửa cổ không dám nhìn lại. Dư quang liếc nhìn về phía sau, chỉ biết rằng vóc dáng người kia tương tự hắn, đôi tay xanh xao vẫn đang cầm dây đàn không nhúc nhích. Người kia không nói lời nào, chỉ chậm rãi kéo dây đàn đem Giang Trừng kéo vào trong ngực. Người kia thân thể là ấm áp, trái tim lại lạnh lẽo, khi Giang Trừng bị ép tựa ở trong ngực người kia thì nghĩ như vậy. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, lờ mờ có bông tuyết bay vào trong mắt của hắn, tất cả mọi thứ trở nên mờ ảo, bầu trời mênh mông dường như sắp đổ tuyết trong một khoảng thời gian vô tận, tĩnh lặng và buồn bã.

Người kia cúi đầu cắn vào vành tai Giang Trừng, dùng răng nhẹ nhàng ma sát, Giang Trừng dường như nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người kia, sau đó hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc, như đang niệm chú, trầm ấm lại dịu dàng.

Y nói: "Ngươi là của ta..."

Trong nháy mắt đau đớn kích thích Giang Trừng kìm lòng không đặng trợn to hai mắt, máu từ cổ họng phun ra, bắn tung tóe lên tuyết và cỏ dại. Bình rượu rơi trên tuyết, lắc lắc vài cái rồi mới đứng vững, Giang Trừng giãy dụa dùng yết hầu rách nát phát ra hai chữ —— "Lam Trạm".

Hắn không còn chút sức lực nào để đứng vững nữa, ngã vào trong ngực của Lam Trạm, không phát ra được âm thanh nào, hắn đau đớn, cảm nhận được nụ hôn mềm mại của Lam Trạm, hôn lên cằm hắn, bờ môi, gương mặt, mũi, cuối cùng là đôi mắt ảm đạm. Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại và không bao giờ thấy lạnh nữa.

Ánh mắt chiếu tới nơi xa, mặt trời chưa xé ra mây đen, mà phía sau, trăng chỉ hạ một nửa.

Thử ngạn.

Lam Trạm ôm thi thể lạnh lẽo ở trong ngực, y khẽ hôn lên đôi môi lạnh lẽo, y cười cười mở ra trang sách trắng, y nâng bút viết tên Giang Trừng ở trong sách, y cúi đầu tựa vào bên tai Giang Trừng, khẽ thì thầm ngâm nga: "Đừng sợ, vào xuân liền không lạnh."

Gió bắc vù vù lướt qua cửa sổ, đẩy cửa sổ đang hé mở, thổi mở từng trang, ánh trăng chiếu vào trên sách, mơ hồ có thể nhìn thấy nét chữ ngay ngắn trên đó —— "Trở lại trước khi Giang Trừng chết".

Gió như một con dao mỏng, cắt mọi thứ, không lọt chỗ nào. Trong khoảnh khắc, dường như có một vệt máu lớn từ trên giấy thấm ra, máu nhuộm cả cuốn sách, dần dần, máu càng ngày càng nhiều tràn ra khắp nơi, nét chữ chuyển từ đen sang đỏ, cuối cùng lại chuyển sang đen, toàn bộ cuốn sách đen kịt, giống như màn đêm vô hạn, như muốn cùng nhau nuốt chửng bình minh ...

——— TBC.

=====

Chú thích (*) Đông nguyệt, tháng 11 âm lịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro