Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Chủ Trạm Trừng, ẩn Tiện Trừng.

* Trèo trở lại để bắt cá.

* Tôi chỉ muốn đơn giản là lái một chiếc xe, nhưng tôi không ngờ số từ lại bùng nổ, nhưng tôi chưa viết ra trọng điểm _(:з" ∠)_

* Tôi thực sự là một con cá muối vô dụng.

Vì yêu mà nhập ma, vì tình mà đắc đạo.

(Một)

Khắp thiên hạ đều cho rằng Hàm Quang Quân yêu Di Lăng lão tổ, nhưng chưa một ai từng thấy rõ, trong đôi mắt nhạt màu lưu ly kia, in lại, đến tột cùng là bóng dáng ai.

Cho dù trải qua bao nhiêu năm, Lam Trạm vẫn nhớ rõ thiếu niên năm đó so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, nhớ rõ trong cặp mắt hạnh xinh đẹp lóe lên sự nhanh nhẹn độc nhất vô nhị của thiếu niên, đó là ánh sáng có thể thiêu rụi mọi thứ, một loại ánh sáng có thể khiến người ta như con thiêu thân bay vào ngọn lửa xinh đẹp.

Mà Lam Trạm, vừa vặn là con thiêu thân kia cam nguyện mà bay vào trong đó chôn vùi.

Năm ấy, bọn họ vẫn là một đám thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, người thiếu niên rất dễ nảy sinh ý niệm tươi đẹp.

Hầu hết những thiếu niên được gửi đến Cô Tô nghe học đều là những người có tiềm lực nhất trong gia tộc, và hai thiếu niên đến từ Vân Mộng kia lại càng xuất sắc.

Lam Trạm đứng ở xa nhìn bọn hắn thân mật cười đùa, nhìn thiếu niên mắt hạnh kia một lần lại một lần miệng không đúng với tâm vì một người khác mà thu thập cục diện rối rắm. Y đoán chắc hẳn đây là một người có tâm mềm mại, mà thiếu niên này, có một cái tên rất phù hợp với cặp mắt kia của hắn, một cái tên mà Lam Trạm đã khắc sâu vào xương trong những năm tháng sau này, tên hắn là —— Giang Trừng.

Lam Trạm cảm thấy, y có lẽ muốn xem Giang Trừng có thể dung túng Ngụy Anh đến mức nào, vì vậy mới phóng túng Ngụy Anh như vậy để hắn khiêu khích Lam thị gia quy hết lần này đến lần khác, khiêu khích chính mình.

Cuộc đối đầu ban đầu bắt đầu từ hai vò Thiên Tử Tiếu, người kia phách lối ngồi ở đầu tường uống rượu, như thể đang chế nhạo cái gọi là lễ pháp của người nhà họ Lam. Tị Trần cùng Tùy Tiện chiến khó hoà giải, ai cũng không có ý lùi bước, nhưng một giọng nói trong trẻo dễ dàng dập tắt ngọn lửa chiến tranh.

"Hàm Quang Quân!"

Lam Trạm đương nhiên là bị phân tán lực chú ý, mà người nọ cũng tự nhiên mà chạy trốn mất dạng. Nhìn thoáng qua bóng lưng kiêu ngạo kia, Lam Trạm quay đầu lại nhìn chằm chằm Giang Trừng gọi lại mình, cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm, ánh mắt thâm trầm. Giang Trừng bị nhìn chằm chằm như vậy có chút xấu hổ, đôi mắt nhìn lên trời rồi lại nhìn xuống đất, chính là không dám nhìn Lam Trạm. Lam Trạm biết hắn gọi mình là để giúp Ngụy Anh thoát thân, cũng không tức giận, chỉ là thiếu niên Hàm Quang Quân có chút tâm tư lần đầu tiên buông xuống quy phạm, không để ý đến Giang Trừng bối rối, chỉ yên lặng nhìn hắn, dường như đang đợi lời giải thích của Giang Trừng.

Mà Giang Trừng vốn chột dạ làm sao có thể nghĩ ra được lý do gì để thoái thác, tràn ngập trong đầu là tên Ngụy Anh kia không có nghĩa khí mà bỏ hắn lại chạy, hoàn toàn không để ý đến tia trêu chọc trong mắt Lam Trạm. Lam Trạm vốn không đành lòng Giang Trừng lúng túng như vậy, vừa định mở miệng liền ngửi thấy hương sen nhàn nhạt, ở đây không có hoa sen, làm sao có hương sen? Lam Trạm liếc nhìn người trước mặt, ánh mắt dừng lại trên chiếc chuông bạc im lìm trên thắt lưng hắn, liền hiểu được, sao lại không có sen? Trước mắt không phải một gốc u liên chói mắt?

Hai người, một người ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, một người cúi đầu nhìn thiếu niên dưới ánh trăng, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là Lam Trạm mở miệng trước: "Sắc trời đã tối, nghỉ ngơi sớm đi." Giọng nói hơi khàn khàn, giọng điệu lãnh đạm, ý nghĩa biểu đạt khiến Giang Trừng nghe tới tự nhiên.

Lần thứ hai, là ở Lam gia tàng thư các, nguyên nhân gây ra vẫn là Ngụy Anh.

Họ Ngụy nào đó không chịu nhàn rỗi lại gây họa, bị cưỡng chế chép phạt ở tàng thư các hối lỗi, mà Hàm Quang Quân là chưởng phạt Lam gia tự nhiên là người giám sát, đồng thời xuất hiện ở tàng thư các. Có lẽ là dựa vào ý nghĩ có nạn cùng chịu, xuất hiện ở tàng thư các còn có một người bị Ngụy Anh kéo theo đến cùng là Giang Trừng.

Nhưng mà Ngụy Anh sẽ ngoan ngoãn như vậy mà chép phạt sao? Đương nhiên là không! Cho nên còn không chờ Lam Trạm ra tay, đã bị Giang Trừng thấy mất thể diện mà không nể tình trấn áp. Chỉ cần Giang Trừng mắt hạnh hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua người, cho dù Ngụy Anh có trốn tránh lần nữa, hắn cũng phải dập tắt ý nghĩ làm loạn.

Sau giờ ngọ tàng thư các yên lặng như tờ, Giang Trừng ngồi ở bên cửa sổ, nhẹ nhàng lật một cuốn sách cổ, mặc cho ánh mặt trời chiếu vào người, thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ lướt qua ngọn tóc hắn, gợi lên mạt ngạch của Lam Trạm.

Lam Trạm cảm thấy, mình dường như ngửi được hương sen đêm đó. Theo hướng gió thổi tới, khẽ liếc mắt nhìn liền nhìn thấy thiếu niên bên cửa sổ, ngón tay thon dài trắng ngần lướt qua những trang giấy ố vàng, ánh nắng phủ quanh hắn một lớp viền vàng, đôi mắt hơi cụp xuống và run rẩy, đôi mi dài che đi một mảnh biển sao trong đôi mắt đó, trông đẹp đến mức khiến người không dám chạm vào.

Có thể lúc này bầu không khí quá ôn hòa, để người không đành lòng phá hư, mà ngay cả Ngụy Anh cũng bình tĩnh mà nghiêm túc chép sách.

Đương nhiên, cũng có câu nói: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Chính là nói về những người như Ngụy Anh, ở dưới mí mắt Lam Trạm cùng Giang Trửng thành thật được vài ngày, sau đó lại bắt đầu làm loạn.

Khi Ngụy Anh cười xấu xa đến gần Lam Trạm miệng tiện đùa giỡn, khóe mắt vẫn đang nhìn quyển sách trước mặt Lam Trạm, Giang Trừng mi tâm nhảy một cái, liền biết sắp xong! Lam Trạm bị Ngụy Anh trêu chọc hồi lâu, chẳng những không đáp lại, thậm chí còn không nhấc mí mắt, chỉ lẳng lặng vươn tay mở quyển sách tiếp theo, sau đó Giang Trừng thấy Ngụy Anh hai mắt sáng lên.

Giang Trừng và Ngụy Anh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu rất rõ người này, Ngụy Anh nhấc mông, Giang Trừng liền biết hắn muốn làm cái quỷ gì. Cho nên vì tránh một hồi thảm án ở tàng thư các, Giang Trừng nhanh chóng đặt cuốn sách trong tay lên trên cuốn Lam Trạm định mở ra, gắt gao ngăn chặn.

"Hàm Quang Quân, chỗ này ta không hiểu lắm, có thể giải thích một chút không?" Giang Trừng nghiêm túc nhìn Lam Trạm, Lam Trạm cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai người ánh mắt giao nhau trong chốc lát, Lam Trạm dường như không nghi ngờ gì, ngay sau đó liền định nghiêm túc giảng giải cho Giang Trừng.

Thấy Giang Trừng định ngăn mình lại, Ngụy Anh trợn mắt, một tay rút ra cuốn sách do Giang Trừng cầm, tay kia nắm chặt tay Giang Trừng kéo người lại trước mặt, khoảng cách giữa hai người đột nhiên gần đến hô hấp quấn quýt, Ngụy Anh mập mờ xoa xoa cổ tay trắng nõn của Giang Trừng, hạ thấp giọng chứa ba phần ý cười nói: "Vãn Ngâm muội muội không hiểu chỗ nào? Sư huynh dạy ngươi!"

Giang Trừng nhướng mày, có chút nghiến răng nghiến lợi: "Ngụy Vô Tiện, ngươi nếu cảm thấy ngứa da, ngươi cứ việc nói."

Lam Trạm yên lặng nhìn sự tương tác giữa hai người, ánh mắt dừng lại ở trên cổ tay đang bị Ngụy Anh nắm chặt của Giang Trừng, thật lâu sau mới buộc mình quay mặt đi chỗ khác, bàn tay giấu trong ống tay áo siết chặt.

Giang Trừng dễ dàng bị Ngụy Anh kích động khơi lên lửa giận, làm sao còn nhớ được mục đích ban đầu của mình, cho đến khi một quyển sách đột ngột bị ném ra ngoài, Lam Trạm thân mình lập tức lui vào góc tường. Hai người còn đang chơi đùa đều sững sờ, chớp chớp mắt, đồng loạt quay đầu nhìn quyển sách trên mặt đất, chỉ thấy hai bóng người trần trụi đan xen vào nhau trên trang sách mở ra, còn là hai người đàn ông.

Hai người cùng quay lại nhìn khuôn mặt tuấn tú sợ hãi tái nhợt của Lam Trạm, Giang Trừng thông cảm, mà Ngụy Anh thì trực tiếp ghé vào trên thư án cười.

Giang Trừng nhìn tay cầm kiếm của Lam Trạm nắm chặt, biết người này sợ bị trêu chọc mà thẹn quá hóa giận, để cứu mạng Ngụy Anh, Giang Trừng quyết định thật nhanh, sải bước ngăn ở trước mặt Lam Trạm, mày liễu dựng thẳng, chỉ vào Ngụy Anh mắng: "Vô lễ!"

Ngụy Anh đương nhiên biết hành động này của Giang Trừng có ý nghĩa gì, nhưng vẫn không thể nhịn được miệng tiện nói: "Sư muội, ngươi che chở y như vậy, sư huynh nhưng là ghen đấy!"

Giang Trừng kìm nén khóe miệng co giật, rút ​​ra Tam Độc, tức giận nói: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi cút hay không!"

Cũng may, cuối cùng Ngụy Anh cũng biết chừng mực, không dám thật sự khiêu khích người ta, tùy tiện buông câu "Sư huynh này cút", liền nhảy ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một quyển đông cung đồ ở phía sau mặc cho gió lật qua lật lại.

Giang Trừng cùng Lam Trạm lúc này cũng là nhìn nhau không nói gì, Lam Trạm từ nhỏ chưa từng bị kích thích như thế này, thư thái hồi lâu, sắc mặt vẫn là khó coi, Giang Trừng cũng cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì hắn chưa từng gặp người có thể bị một bản xuân cung đồ kích thích thành dạng này, thật sự không biết nên an ủi như thế nào.

Tuy nhiên, Giang Trừng suy nghĩ một chút, cảm thấy Ngụy Anh làm việc này quả thực rất thất đức, nên xin lỗi người, vì vậy hắn chắp tay với Lam Trạm, chân thành nói: "Hàm Quang Quân, Ngụy Vô Tiện người này trước nay đùa giỡn không đúng mực, ta thay hắn xin lỗi ngươi, mạo phạm xin thứ lỗi." Dứt lời còn thoáng khom người hành lễ, đầy chân thành.

Lam Trạm không biết lời xin lỗi của Giang Trừng có chân thành hay không, dù sao y cũng không nghe lọt một chữ, y chỉ nhìn thấy khi Giang Trừng khom người, có vài sợi tóc đen lướt qua trên chiếc cổ trắng ngần của thiếu niên, sự tương phản mạnh mẽ khiến y suýt chút nữa đưa tay chạm vào phân biệt thật giả. May mà ánh mắt trong suốt của Giang Trừng làm cho y tỉnh lại kịp thời, sau đó chóp tai đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, y mơ hồ đáp lại Giang Trừng, xoay người bỏ chạy, hơi có chút chạy trối chết.

Đương nhiên, Giang Trừng không biết lúc đó Lam Trạm đang nghĩ gì, giống như hắn không biết tại sao Lam Trạm luôn làm việc nghỉ ngơi đúng giờ, vì sao nửa đêm lại đột nhiên chồng cây chuối chép gia quy.

Tóm lại, trong khoảng thời gian thiếu niên vô ưu nhất, Ngụy Anh gây họa không ít, Giang Trừng cũng nhiều lần thu thập cục diện rối rắm cho hắn, cũng vì lý do này, số lần Lam Trạm tiếp xúc với Giang Trừng càng ngày càng nhiều, để rồi sau này, Hàm Quang Quân quy phạm thậm chí còn mơ hồ hy vọng rằng Ngụy Anh sẽ tiếp tục gây rối.

Thời gian như vậy kéo dài cho tới khi Ngụy Anh đánh nhau với Kim Tử Hiên, được Giang Phong Miên đón về Giang gia.

Ngày Ngụy Anh đi trời mưa rất lớn, Giang Trừng một mình cầm ô đứng ở cổng vào Vân Thâm Bất Tri Xứ rất lâu, hắn nhìn phụ thân của mình mang theo huynh đệ thân thiết nhất của mình càng đi càng xa, mà hắn thậm chí không thể mở miệng gọi lại bọn họ. Bởi vì hắn là thiếu chủ Giang gia, trên người hắn còn gánh vinh quanh Vân Mộng Giang thị, hắn không thể cũng không dám mềm yếu dù chỉ một hồi. Cho nên dù cho toàn bộ Liên Hoa Ổ chỉ còn lại một mình hắn, hắn cũng chỉ có thể càng đánh càng cô dũng.

Điều không ai biết là, ngày hôm đó Giang Trừng đứng dưới mưa bao lâu, liền có người nhìn bóng lưng hắn bấy lâu.

(Hai)

Lam Trạm một lần nữa nhìn thấy Giang Trừng và Ngụy Anh cùng nhau xuất hiện là ở trên thanh đàm hội do Ôn thị tổ chức, Giang Trừng cầm cung tên, kéo căng dây cung, dáng người người thiếu niên mảnh khảnh lại mạnh mẽ kiên cường ở dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, đường nét trên khuôn mặt thanh tú, mang theo vẻ kiêu ngạo thuộc về Giang Trừng, thật sự khó có thể rời mắt. Đương nhiên, nếu có thể bỏ qua người đang vui cười cọ ở bên người Giang Trừng, còn không thành thật giở trò, bức tranh này chắc chắn sẽ khiến người muốn nâng niu cả đời.

Lam Trạm từ xa nhìn bọn họ, tay trong tay áo siết chặt buông lỏng mấy lần, mi mắt khẽ rũ xuống, lông mi che đậy thần sắc trong mắt y. Y cảm thấy có thứ gì đó đang dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình, bắt đầu rục rịch.

Thực lòng mà nói, trong khoảng thời gian Ngụy Anh nghe học ở Cô Tô, đã để Lam Trạm nhận thức sâu sắc người này kiêu ngạo và ngang tàng như thế nào, nhưng y không ngờ Ngụy Anh lại phách lối đến mức dám công nhiên kéo xuống mạt ngạch của mình. Một số hành động, người hữu tình làm là trêu ghẹo, với người vô tình mà nói lại là khiêu khích.

Lam Trạm lúc này sắc mặt lạnh đến đáng sợ, Tị Trần đã ra khỏi vỏ hơn tấc, rõ ràng, y đón nhận sự khiêu khích từ Ngụy Anh. Ngụy Anh cũng phát hiện tình hình không ổn sau khi xuống tay, hắn không rõ hàm nghĩa mạt ngạch của Lam gia, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng hắn hiểu được hành động của Giang Trừng.

Giang Trừng cảm thấy choáng váng sau khi nhìn thấy mạt ngạch trên tay Ngụy Anh, từ lâu đã nghe nói mạt ngạch của người nhà họ Lam tương đương với trinh tiết, mà Ngụy Anh vậy mà kéo xuống mạt ngạch của Hàm Quang Quân Lam gia vẫn lấy làm kiêu ngạo. Nghĩ đến đây, hắn hoàn toàn không dám nhìn tới sắc mặt của Lam Trạm, chỉ tức giận đạp Ngụy Anh một cước rồi mắng: "Ngụy Vô Tiện, tay ngươi tiện!"

Gặp phải người sư huynh không đáng tin cậy như vậy, Giang Trừng trong lòng cũng rất tuyệt vọng, nhưng dù bất lực thế nào cũng không đành lòng nhìn Ngụy Anh bị nhà họ Lam loạn kiếm chém chết, cho nên mới phát hiện Tị Trần ra khỏi vỏ, Giang Trừng liền một tay đoạt lấy mạt ngạch trong tay Ngụy Anh, một tay phủ lên tay Lam Trạm đang nắm chuôi kiếm, thuận thế đem Tị Trần cắm về vỏ kiếm.

"Hàm Quang Quân, Ngụy Anh cũng không hiểu biết hàm nghĩa mạt ngạch Lam gia, hắn cũng không phải là cố ý mạo phạm ngươi, người tự có Giang thị mang về dạy bảo, mong rằng thứ tội." Giang Trừng đưa mạt ngạch tới trước mặt Lam Trạm, nhưng tay ngăn cảm rút kiếm kia cũng không dám buông ra. Có lẽ hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện lúng túng như vậy, tuy rằng vẻ mặt Giang Trừng nghiêm túc hối lỗi, nhưng vành tai hơi đỏ của hắn vẫn có thể khiến người ta nhìn thoáng qua vẻ ngượng ngùng của hắn.

Lam Trạm liếc nhìn mạt ngạch nằm trong lòng bàn tay của Giang Trừng, rồi lại yên lặng nhìn Giang Trừng một hồi, cho đến khi bàn tay đang cầm chuôi kiếm cảm thấy lòng bàn tay Giang Trừng ẩm ướt, mới miễn cưỡng thu tầm mắt lại, thu tay về rồi xoay người rời đi, mà mạt ngạch kia cứ như vậy bị y cố ý quên đi.

Giang Trừng ngơ ngác nhìn mạt ngạch trên tay, đi tới chỗ Ngụy Anh, hỏi: "Y vậy là có ý gì? Bị ngươi làm bẩn nên không cần nữa?"

Ngụy Anh bất mãn tặc lưỡi một cái, lại cười đùa ôm chầm lấy người nói: "Trừng Trừng, ngươi nói chuyện cẩn thận, cái gì gọi là bị ta làm bẩn? Ta đây không phải là không biết sao, người không biết vô tội."

Giang Trừng hất tay Ngụy Anh ra, trợn mắt lên trời, cười lạnh một tiếng: "Ngươi mạo phạm người như vậy còn vô tội? Tự mình cầm lấy đi xin lỗi người ta đi! Bằng không thì chờ chết đi, không có ai nhặt xác cho ngươi."

Giang Trừng nói xong liền muốn nhét mạt ngạch vào ngực Ngụy Anh, ai ngờ người này lại tránh như tránh rắn rết, quá là láu cá! Giang Trừng tức giận đến mức đuổi theo Ngụy Anh đánh, mà Ngụy Anh vừa tránh cũng không quên ngoài miệng chiếm tiện nghi: "Hảo sư muội của ta, ngươi nhạt xác cho ta nhiều lần như vậy, cũng không kém lần này. Ngươi làm người tốt thì làm đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, giúp ta trả lại cho tiểu cứng nhắc kia."

Giang Trừng nghe xong liền cười ba tiếng: "Đến, ngươi qua đây, ta hiện tại liền có thể tiễn ngươi về Tây Thiên!"

Giang Trừng thực sự bị nháo không có cách nào chỉ có thể cam chịu số phận đi tìm Lam Trạm, nhưng mà người kia dường như cố ý tránh mặt hắn, liên tiếp mấy ngày không thấy bóng dáng, rơi vào đường cùng Giang Trừng chỉ có thể đi tìm Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần liếc nhìn mạt ngạch trong tay hắn, nụ cười dịu dàng ban đầu trên mặt bỗng nhiên nhiều hơn mấy phần bí hiểm, cười không ngừng khiến Giang Trừng sợ hãi trong lòng.

"Khụ, Trạch Vu Quân, chuyện xảy ra chính là như vậy, mạt ngạch của Hàm Quang Quân xin nhờ ngươi thay ta chuyển lại cho y." Giang Trừng sờ sờ mũi của mình, cảm thấy việc này sự thật sự là mất mặt, trở về nhất định phải đánh Ngụy Anh một trận mới hả giận!

Lam Hi Thần cười vẫy vẫy tay, nói: "Chuyện này ta nhưng là lực bất tòng tâm, mạt ngạch này là Vong Cơ mang từ nhỏ đến lớn, đệ ấy chưa lấy lại, chắc là có chủ ý của mình, còn xin Giang công tử tạm thời giữ giùm."

"Chuyện này... phải chăng có chút không tốt lắm?" Lời nói của Lam Hi Thần khiến cho không người nào có thể cự tuyệt, nhưng nghĩ tới hàm nghĩa mạt ngạch Lam gia, Giang Trừng có chút do dự.

"Không sao, Giang công tử yên tâm."

Nói đều đã nói tới tình trạng này, Giang Trừng chỉ có thể giữ lại, lần sau gặp lại Lam Trạm sẽ trả lại cho y. Chỉ là lúc này Giang Trừng không biết rằng, khi chiếc mạt ngạch này trở về trong tay Lam Trạm lại bị y dùng để làm những gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro