anh dành cho em tám mươi ba phần xuân còn lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cho những tháng năm ta oải mầm sống về một cõi khô cằn…

gửi đến venice, thành phố của giấc mơ màu xanh và niềm thương màu hồng đượm.

đây là park woojin, sống từ những năm mười bảy cho đến phút cuối cùng của ngày ra đi.

chào em lần chót, seob ạ.

anh không kịp gửi bức “mây và trời” đi đâu nên để cạnh bậu cửa cùng mấy khóm lưu ly; kể mà là hồng nhung em thích thì anh đã vui nhường nào. thế mà seob ạ, mấy nay mùa nắng hạ ngất ngưởng trước hè đã từ độ đầu ngày, hồng của em không ưa nắng nhưng anh chẳng nỡ mang chúng rời đi đâu. thứ lỗi cho anh, em thương; anh không cứu được nhành hồng nào cho em cả. nhưng xót lấy thân anh, em thương; lặn lội lắm anh cũng tìm về một bông hồng xanh từ xứ wincherster, giá em biết, ấy là bông cuối cùng được bán hôm nọ bởi một khách buôn người roman.

nhưng bông ấy tàn trước ngày em về. mười lăm cánh chuốt đuôi sẫm xanh vàng úa buốt bám lấy nhau. tựa gì em? tình tàn, là tình mình đấy thôi em; tàn hôm em ôm mảnh áo cũ đã nhầy khô thớ vải chạy đi thật xa, chạy khỏi anh.

vậy nên anh để lại em vài nhành lưu ly, bạn với em, để ngày anh có đi em cũng không buồn chi vì nhớ anh.

sống cho tốt, em thương. bởi muôn tỉ lý do mà em hãy cứ sống cho tốt. hãy sống vì em còn quá trẻ nhưng chớ có dặn mình sống cho phần anh bởi anh buông em đi sớm. là do tóc anh xanh mà mắt anh nay đã xám đục, nên nhân gian anh có còn thiết gì. ra đi sớm, vì bộn bề quá mà anh ra đi sớm. đi vì tim chẳng còn đỏ hỏn, đi vì bước chân anh dậm tại chỗ rồi mau hóa tàn khô. anh nằm đâu đấy trên biển xanh này, để sóng ôm gương mặt anh, siết mái đầu anh, chải lại tóc cho anh như ngày nào dịu dàng em vẫn chải. rồi anh sẽ rảnh rỗi để nhớ em, em thương, em của anh.

em ơi, anh không chết trẻ. dù tuổi anh mười bảy nhưng anh không chết trẻ, em ơi.

anh chết nhưng đâu phải anh chấm dứt cánh đời mình. anh chết để dành miền sống cho em, chết để dành tám mươi ba tuổi hồn non trẻ của mình cho em; để em có sống, sống vì em trăm tuổi hai kiếp người.

đôi ba câu họa lại tặng em, chữ ngắn, tình dài, seob ạ.

phần kí tên, anh để “park woojin” nhưng lại thêm đâu hai từ “trăm tuổi”. giờ đây, khi anh ra đi vào hồi xuân thứ mười bảy, anh vẫn sống trăm tuổi với hồn đâu vẩn vương chốn đây.

anh sống trăm tuổi cạnh em trăm tuổi, đôi ta mãi một miền tình.

thân tặng,

park woojin trăm tuổi,

vô cùng yêu thương ahn hyungseob trăm tuổi.

•••

một miền thương trường kì cho chamseob.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro