chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Thảo bước chân xuống lầu, nhìn ba mình đang nói chuyện với một người con trai xa lạ khiến nàng thêm cáu gắt

- Ba mang con về bằng mọi cách rồi lại tổng con đi bàng phương pháp khác sao?

Ông Nguyễn nhàn nhã uống trà, nhắc khẽ Ngọc Thảo một câu

- Nhà đang có khách, có chuyện gì để tối hẳn nói

- Con không chấp nhận hôn sự này.

Chàng trai bên kia sắc mặt cũng khó coi, không nghĩ Ngọc Thảo lại cự tuyệt chuyện hôn lễ tới vậy

- Đây là cậu Thành, con ông Liêm đối tác của ba. Lần đầu gặp mặt hai đứa nên chào hỏi vài câu đi chứ

Ông Nguyễn gạt phăng câu nói của nàng, chuyển sự chú ý sang chàng trai trước mặt

- Chào em Ngọc Thảo, anh là Tấn Thành.

Ngọc Thảo không thèm liếc mắt, nàng chỉ nhìn chằm chằm về phía ba của mình đang cố gắng lần tránh.

- Sau này có chuyện gì xảy ra cũng chính là do ba ép buộc con.

Nàng bỏ lên lầu, để ông Nguyễn mặt dần đen lại. Đứa con gái này sau chuyến đi thì trở nên cứng đầu hơn lúc trước

- Cậu về nhà trước đi. Buổi định hồn vẫn sẽ được diễn ra như dự kiến

Tấn Thành gật gù, anh đứng lên chào ông Nguyễn rồi rời khỏi căn nhà to lớn nhưng lạnh lẽo vô cùng. Nghĩ tới Ngọc Thảo một cô gái trẻ đẹp vô cùng chín chắn càng làm anh thích mê, muốn đem về làm vợ liền.

Ngọc Thảo sau khi trở về phòng thì ấm ức. Ngay cả những chuyện cá nhân mang tính quyết định cuộc đời mình, nàng vẫn không thể dành quyền tự quyết hay sao? Tưởng rằng ông Nguyễn bắt nàng về vì lo cho an nguy sức khỏe con gái, nhưng không... ông đã âm thầm chấp nhận định hôn giữa con mình cùng với một chàng trai xa lạ mà nàng chưa từng quen biết. Đây lại là cuộc hôn nhân mang tính chất công việc hay sao?

Nàng nằm trên giường tủi thân khóc nấc. Những lúc yếu đuối và đau khổ thế này, vẫn chỉ có mỗi một mình Ngọc Thảo chịu đựng, chưa từng có ai bên cạnh vỗ về nàng cả. Trịnh Linh hiện tại không có ở đây, mẹ nàng thì chưa bao giờ xuất hiện lúc nàng cần cả, ba nàng thì khỏi nói...ông lúc nào cũng là người mở đầu cho những đau khổ của Ngọc Thảo. Còn Thanh Thủy... kể từ khi cuộc gọi chớp nhoáng kết thúc cũng đã hơn hai tuần rồi, Ngọc Thảo chưa nhận được bất kì tin tức nào cả.

Em quên chị chưa? Còn chị ngay cả khi bị mang tâm tư tình cảm ra làm một cuộc trao đổi vô vị vẫn không hề quên em!

Qua mùa mưa, đáng lí trời phải nắng chứ. Đằng này ngày méo nào cũng mây đen kịt, làm tâm trạng Thanh Thủy sầu não không thôi. Công nhận ông Nguyễn Du nói đúng, "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" hỏng biết hồi đó ổng có thất tình như cô hay không..

Dạo này cô tự nhốt mình trong nhà, thực hiện bế quan tòa cảng với xóm làng xung quanh nên an toàn ghê. Mấy mẹ hàng xóm nói con Thủy nó bị bắt đi cách ly nên tởn rồi, đâu có dám đặt chân ra ngoài nữa, nhưng mà họ không biết cô chính là bị con đi tình yêu hành hạ đến thân tàn ma dại, thở còn lười nói chỉ là đi đây đi đó....

- Nhạc của Mr.Siro hay ghe...

Ông "Thánh Sầu" đó có bao nhiêu bài là Thanh Thủy thuộc muốn hết. Cô buồn bã thừ người, không biết Ngọc Thảo giờ đang làm gì... Nàng bị ép hồn, nếu là thời bình chưa có dịch cô sẽ xông tới đi "giải cứu Ngọc Thảo", đằng này dịch bệnh tùm lum, vừa bước ra đường bay tiu vài triệu. Muốn tới được chỗ nàng chắc phải thủ thân vài tỷ mới đủ....

Cô nằm ườn ra giường chổng mông lên trời, thầm hận cuộc đời vô vị. Ước chi bây giờ có ai ở bên cạnh tâm sự cũng đỡ....

* GẦM GẦM GẦM

Linh dễ sợ, nhắc tiền nhắc bạc nhắc Ngọc Thảo được vậy cũng đỡ....

Thanh Thủy chỉnh chu bản thân 3 giây rồi chạy ra mở cửa... Cửa có chuông không bám, thích đập cho lên cơ hay sao á!!

Nữa rồi...hai thiếm ninja lead nào đây? Thất thố y hệt con Hằng, đá bay cô sang vách rồi xông thẳng vào nhà. Dòm hai người đó lấm là lấm lét y như dân khủng bố, dịch bệnh này đủ nghèo đủ khổ rồi.. làm ơn đừng cướp bóc dùm. Thanh Thủy chỉ có sắc đẹp và trái tim đã thuộc về người con gái khác thì không có gì nữa đâu....

- Tui nè bà nội

Con Hằng lột khẩu trang, thảo cái lớp mền nó quần trên người kín mít

- Gì mà mày qua tao suốt vậy Hằng?

Người che chắn kín mít kế bên giờ mới lên tiếng

- CÁI GÌ? EM TỐI NGÀY SANG ĐÂY TỎ TE TÚ TỈ VỚI CON THỦY HẢ

Là Trịnh Linh, nàng vừa cởi bỏ lớp ngụy trang vừa nhéo lỗ tai Ngọc Hằng

-Aaaaa, đau em. Mới lại nhà bà hồi bữa xuống chị đó chứ có nữa đâu mà nhiều

Nhưng đối với Thanh Thủy, từ hai lần là đã nhiều rồi

- Coi chừng cái tật lén phén của em. Tôi mà phát hiện thì đừng mong em được chôn cất đàng hoàng

Thấy ghê chưa...yêu bác sĩ mà tường yêu lộn sát thủ vậy đó

- Rồi hai người dắt nhau qua nhà tui mằn đám cưới hay gì mà linh đình dữ vậy?

Cô chống nạnh bất lực. Đãi nước nôi bánh trái rồi mà Ngọc Hằng với Trịnh Linh chưa khai mục đích, để cô đi vô nhà lây chối quét họ đi

- Có chuyện mới bỏ việc qua kiếm em né

Trịnh Linh đặt ly nước xuống bàn, giọng nghiêm trọng

- Nửa tháng nữa là chị Ngọc Thảo cho đồ đó... (cho đồ là lễ đính hồn á, ở quê người ta gọi vậy cho dân dã)

Sao nhanh quá vậy....

- Chịu thôi chứ sao giờ chị

Cô cười khó. Giờ đâu có cách nào lên tính được đâu, chứ không là Thanh Thủy đã tìm Ngọc Thảo lâu rồi. Ngày nào cũng nhờ nàng nên có khóc rất nhiều, càng nghĩ lại càng tức cái mình vì bản thân quá ngu ngốc

- Bà không định giành lại chị Thảo hả??

Ngọc Hằng khoanh tay nhìn cô

- Trên tỉnh khống chế được dịch bệnh rồi, giờ còn hơi gắt mấy chuyện từ chỗ này qua chỗ kia thôi

Trịnh Linh tiếp lới

- Đó cũng là lí do em không thể làm gì đó

Thanh Thủy cười khổ

- Chỉ cần đi được, bằng mọi giá em sẽ cố gắng mang chị Ngọc Thảo về.

Nghe được câu trả lời đã cái nư, Trịnh Linh và Ngọc Hằng đá mắt

- Tụi chị không ngại việc giúp em, chỉ cần có lí do thôi

- Đúng đó, bà mà chịu là có cách hết

Thanh Thủy cảm động nhìn hai người con gái trước mặt, cô đưa tay ra phía trước nắm lấy tay họ cúi đầu

- Cảm ơn hai người, cảm ơn Hằng cảm ơn chị Trịnh Linh

Nhìn Thanh Thủy như vậy cả hai cũng mềm lòng

- Thôi không có gì, giờ thì mình triển khai kế hoạch đi hai đứa

- Phải đó, còn nữa. Bà bỏ tay ra khỏi tay chị Trịnh Linh dùm tui

Hằng nó ghen tím mặt

- Ai thèm.

Dạo này bên xã Khánh Tiến chỗ bọn họ bùng dịch dữ lắm. Bệnh viện dưới thị trấn cũng đông nghẹt nền dự định sẽ chuyến một số lên các bệnh viện tỉnh. Bằng một cách thần kỳ nào đó, Trịnh Linh đã nhờ và được anh tài xế trong bệnh viện chở họ lên Cà Mau, đương nhiên là chỉ có mỗi bọn họ chứ không có người cách ly nào khác.

Thanh Thủy nghe thì gặt đầu ngưỡng mộ, còn con Hằng khó chịu ra mặt

- Chứ hỏng phải ổng mê chị nên chị nhờ cái gì ổng cũng làm sao?

Thấy mệt chưa...

- Thoi mè - Dù sao chị cũng có bé Hằng rồi, mấy ổng có là cá gì..

Nói rồi nàng hôn cái chụt vào má nó, nó cũng ngại ngại ôm mà cười ngượng đó, còn Trịnh Linh ngồi cười khoái chí. Thanh Thủy chết rồi....

- Ngoài sau nhà tui có chó đám sậy mát lắm, hai người ra đó mà tâm tình

Cô không buồn ngủ nhưng vẫn nhìn họ bằng nửa con mắt

- Thông cảm đi bà chị. Dù sao cũng lâu rồi tụi em chưa gặp nhau mà.

Nói xong hai người đó tiến tới ôm nhau. Thôi cô đi ngủ...

Picnic ở nhà Thanh Thủy ba hôm, được phát tấm phiếu đi chợ nên ba người quyết định sắm hết đồ ở đó. Nào là đồ ăn nước uống, mấy vật dụng cần thiết cho chuyến đi giải cứu diễm my...à không, là giải cứu tình yêu của Thanh Thủy và Ngọc Thảo.

Tầm sáu bảy giờ chiều là xe cấp cứu sẽ đi ngang qua đây, ba đứa sẽ giả bộ làm bệnh nhân để du hí lên tỉnh. Kế hoạch nghe qua là thấy thành công mỹ mãn. Ngọc Hằng tay xách nách mang, Thanh Thủy tòn ten hai bên là đủ thứ đó, Trịnh Linh thì gọi điện thăm dò tình hình...nhìn có khác gì đi đánh trận đầu.

- Mười lăm phút nữa xe tới đó hai đứa.

Con Hằng với Thủy nuốt nước miếng, chuẩn bị chiến thôiiii

- Ố là là thứ ba thứ sáu - sao đông vui quá dị?

Giọng nói nghe quen quen...

- Tiên tỷ tỷ-

- Hằng ngộ tỉnh

Chuẩn bị sà vào vòng tay Thùy Tiên, tự dưng Ngọc Hằng mất hứng đừng lại

- Tỉnh cái đầu bà

- Hề hề, ủa mà đi đầu vui vậy? Có chị Trịnh Linh nữa kìa, ủa Thủy khỏe không cưng?

Thùy Tiên nắm tay Tiểu Vy tiến lại gần. Chuyện là từ lúc xuất viện, Thùy Tiên tới nhà em cấm rể ở đó luôn. Xong hai đứa comeout với gia đình khá suôn sẻ, chỉ còn gặp mặt gia đình Thùy Tiên nữa là xong

- Đi giải cứu Ngọc Thảo, đi chung hong?

Vậy là ba đứa tường thuật lại cho đôi uyên ương kia, Thùy Tiên nghe xong biểu cảm thích thú

- Đi hong em? Vụ này nghe vui à nha. Tụi mình lên đó có gì con Thủy bị vùi dập quá, mấy đứa mình nhào ra giúp nó luôn.

Thùy Tiên nhìn Tiểu Vy hỏi ý em, em nắm chặt tay người kia mỉm cười gật đầu. Vậy là từ ba đứa lên năm đứa...

- NĂM ANH EM TRÊN MỘT CHIẾC XE Y, NHƯ NĂM BÔNG HOA NỞ CÙNG MỘT BỒN....

Hai đứa quậy phá nhất đám cặp vai nhau hát hò. Có Thùy Tiên với Ngọc Hằng là dư năng lượng thôi, chứ ba người kia trầm lam.

- Nhớ lần đầu đi cách ly ghê á, bữa em cũng ngồi trên xe vậy nè.

Ngọc Hằng diễn tả lại cảnh nó khúm núm

- Ừ, tao cũng dạng vậy đó. Mà bữa tạo hông có ngồi xe. Đang ăn ngoài chợ tự dưng công an lại còng đầu tao đi luôn, nói tao là nguồn dịch...

Trong cái rùi ló cái xui, trốn nhà đi bụi xong bị đấy dó khu cách ly...

- Mấy đứa vui quá ta, được Trịnh Linh bảo kê đưa lên tỉnh chơi luôn trời

Anh tài xế ngoài trước cười cười

- Chị Trịnh Linhhhhhhh- em buồn ngủ

- Vậy hả, dựa vô vai chị ngủ nè

- Ứ ừ, thủ tục chúc ngủ ngon đâu

Thấy Ngọc Hằng nhõng nhẽo, Trịnh Linh hôn cái chụt vào môi em

- Rồi đó ông thần, ngủ đi.

Hằng nó cười toe toét rồi gục và vai nàng, nó còn cười khoái trí nhìn về phía ông bác sĩ nữa

- Trời ơi đồ nít quỷ

Thùy Tiên ôm Tiểu Vy vào lòng sợ em lạnh, em cũng nép vào người kia mà nhắm mắt. Ai cũng có người ôm để ngủ, chỉ có Thanh Thủy ngồi đó nước mắt chảy thành sông

- Một đám người ác độc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro