Mở đầu: Trấn Bạch Phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đường hầm âm u dưới lòng đất, một gã đàn ông ôm súng máy càn quét khắp nơi, còn đám vây quanh kẻ trước ngã xuống, người sau lại tiếp tục xông lên, dù trong tay chỉ là cuốc xẻng, là dao bổ củi... vẫn giẫm đạp lên thi thể của đồng đội mà tiến tới. Gã đàn ông cầm súng mặt đầm đìa máu, thét lớn một tiếng định xông ra phá vòng vây. Trên lưng gã, nguyên một cái móc sắt xiên từ dưới lê, từ xương đòn xuyên tới tận đầu vai.

Đằng sau gã, đám đông trùng điệp đột nhiên dạt hẳn sang hai bên, chừa một lối đi ở giữa, một đội thanh niên mặc quân phục nối đuôi nhau tiến đến. Gã đàn ông không thèm quay đầu lại, chỉ lê những bước tập tễnh về phía trước, đạn đã hết mà dường như gã vẫn không hề hay biết, cò súng cứ tiếp tục nhảy vang.

Đám thanh niên mặc quân phục ập tới ngay sát gã đàn ông, một người vung lưỡi rìu trong tay bổ thẳng xuống lưng gã, gã nghiêng ngả hai ba cái, nhưng không gục hẳn mà vẫn kiên trì đứng vững. Ngay lập tức, có thêm mấy thanh niên vây quanh gã mà chặt chém, máu tươi phun ra thấm ướt cả quân phục, một phần khác chảy xuôi theo thân người gã, từ ống quần loang ra thành hai vệt máu dài đỏ sẫm trên nền đất.

Gã vẫn lết tới từng bước một, đám đông xung quanh buông thõng tay ngây ra bất động, vẻ kinh hãi hiện lên trên mặt từng người. Những đòn đánh điên cuồng của đám thanh niên mặc quân phục cũng đã ngưng, máu thịt trên lưng gã be bét, giữa những vết thương nát bấy thậm chí cònn thấy cả xương trắng lộ ra ngoài.

Gã khom lưng, một tay rịt chặt vết thương, tay kia từ từ vươn ra phía trước, cố ngẩng đầu, khoé môi mấp máy mà gào thét trong thinh lặng, máu tươi từ khoé mặt cùng mũi miệng tuôn ra xối xả.

Lúc này, tên thanh niên xông lên trước tiên lại vung rìu chém thẳng vào đỉnh đầu của gã đàn ông – Rắc!

Tiếng xương sọ vỡ đôi khiến Lý An Dân kinh hãi giật bắn mình, mở choàng hai mắt, một khuôn mặt lấm tấm mụn từ đâu bất thình lình nhảy vào tầm mắt.

"A! Tiểu Hàm, muốn hù chết người ta hay sao mà tới gần vậy hả?"

Lý An Dân vội vàng đẩy cô bạn thân ra xa, hướng mắt nhìn xung quanh – ngoài cửa sổ vẫn là ruộng hoa cải dầu ngập trong sắc vàng chanh rực rỡ, trải dài tít tắp tận chân trời, mây trắng lững lờ trôi nhẹ về sau. Trên tàu vẫn ồn ào không chịu nổi như trước, hành khách cứ đôi ba người tụm lại cười nói xôn xao.

Bên cạnh cô vẫn là bạn thân Cao Hàm, nhưng đôi vợ chồng phía đối diện đã đi mất, thay vào đó là một quân nhân. Đương lúc giữa hè, cho dù trong toa có máy lạnh, bộ quân trang màu xanh lục của anh ta trông vẫn rất không hợp mùa.

"An Dân, rốt cuộc nãy giờ cậu nghe tớ nói không thế? Sao đang nghe mà lại ngủ thiếp đi vậy?" Cao Hàm nhíu mày.

Lý An Dân lấy lại bình tĩnh, đáp: "Chắc tại đêm qua tớ ngủ không ngon giấc ấy mà."

Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học đối với đôi bạn Lý An Dân và Cao Hàm đây mà nói không hề an nhàn một chút nào, hai cô nàng định học đại học xa nhà, lúc này đang phải ngồi trên tàu tới trấn Bạch Phục. Trấn Bạch Phục là một địa phương đầy sắc màu huyền thoại, có địa thế giống như một con rùa đen khổng lồ. Ngoài cửa Tây của trấn có một ngôi miếu tên gọi Bạch Quy, được thờ phụng tại đây không phải Thần hay Phật mà là một con rùa tạc từ đá trắng toát. Rùa nằm thế phục địa, thân bị một vách tường ngăn ra làm hai, đầu và chân trước ở phía trong, đuôi cùng với chân sau ở ngoài tường, trên thân khắc hai chữ "Bạch Phục". Cái tên thị trấn cũng chính từ hai chữ này mà ra.

Nghe nói trong thời kháng chiến từng có một tiểu đội lính Nhật chuyên đốt nhà cướp của giết người tung hoành ngang dọc như sói đói giữa bầy cừu, khiến cho khi ấy tiếng than dậy đất, thây phơi đầy ruộng. Điều kỳ lạ là đám lính Nhật này trước khi tới được trấn Bạch Phục thì toàn bộ đều chết một cách lặng lẽ bên ngoài trấn mà chẳng ai hay biết. Ngay trước miếu Bạch Quy, không có ai còn sống sót. Khi đó khí trời oi bức, đến khi có người qua đường phát hiện thì hơn mười cái xác đã rữa nát bốc mùi từ lâu, trong ngoài thi thể chi chít một loài bọ cánh cứng màu xám trắng kết thành đàn thành đám lúc nha lúc nhúc, bò qua bò lại. Người dân nơi đây đều nói đám bọ cánh cứng màu xám trắng này chính là hoá thân của Bạch Quy, đem cái chết ly kỳ của bọn lính Nhật quy hết công lao về cho thần Rùa.

Cao Hàm tra cứu trên mạng được không ít tư liệu về trấn Bạch Phục, cũng bởi Lý An Dân là một đứa gà mờ, chẳng biết gì về máy tính nên hôm sau khi lên tàu hoả thì Cao Hàm liền đảm nhận luô vị trí hướng dẫn viên, hứng khởi dạt dào mà giới thiệu về diện mạo cũng như lịch sử của trấn Bạch Phục.

"Này, cậu có muốn nghe hay không đấy? Không muốn nghe thì tớ cũng chẳng thèm tốn nước bọt với cậu nữa." Cao Hàm ngáp một cái, các cô ngồi ghế cứng, đêm xuống chỉ có thể ngồi gục tại bàn mà ngủ, vậy nên chẳng ai được ngủ thoải mái cả.

"Muốn mà, cậu kể tiếp đi, người đàn ông cầm súng sau khi bị chém vào đầu thì như thế nào?" Lý An Dân chống cằm, vừa nãy nằm mơ, dường như đầu óc cũng biến câu chuyện vừa nghe được thành cảnh tượng hết sức chân thật. Xưa nay cô đều như vậy, ngay cả nghe một khúc nhạc cũng có thể liên tưởng đến đủ các loại tình cảnh vô cùng kỳ ảo.

Ngoại trừ truyền thuyết thần Bạch Quy hiển linh trừng phạt đám lính Nhật Bản, sau Giải Phóng, ở trấn Bạch Phục lại xảy ra một sự kiện trọng đại – giai đoạn đầu của Cách mạng Văn hoá, đội ngũ "Lâm trung tiếu*" do Hồng vệ binh tạo thành đã xảy ra xung đột với một đám thổ phỉ địa phương. Trong trận chiến đẫm máu này, số người chết phải lên đến hơn hai trăm. Trước đó Cao Hàm đang kể đến đoạn tên đầu sỏ của đám thổ phỉ gặp phải sự vây quét của người dân địa phương kết hợp với Hồng vệ binh, cô hắng giọng một cái rồi mới kể tiếp:
(*Lâm trung tiếu: Tiếng cười trong rừng)

"Tên đầu sỏ của đám thổ phỉ kia cũng thật là lợi hại, đầu bị bổ đôi như vậy mà vẫn không gục ngã, trái lại còn giống như vừa mới uống thuốc kích thích, lập tức nhảy vọt lên, gầm rú rồi lao xuống hầm trú ẩn bên cạnh. Mọi người đang vây quanh đều khiếp sợ đến choáng váng, máu tuôn như suối mà vẫn nhảy nhót cứ như thường, thế có còn là người nữa hay không? Dù có là trâu bò thì cũng chưa từng thấy qua loại trâu bò như thế. Đợi đến lúc bọn họ tiếp tục lấy lại tinh thần hô hào truy đuổi thì người đã cao chạy xa bay rồi. Theo lý mà nói, bị thương như vậy nhất định sẽ không chạy được bao xa, nhưng bữa đó đến cả cái bóng cũng không thấy, mà vết máu chỉ kéo dài đến chân tường rồi dừng lại, mất luôn đầu mối. Hồng vệ binh phát động quần chúng lục soát hầm trú ẩn vòng trong vòng ngoài biết bao nhiêu lần, mà chết sống gì cũng không tìm thấy tên đầu sỏ. Sống không thấy người, chết không thấy xác, cứ như tan biến vào trong không khí luôn vậy, cũng chẳng biết hắn ta đã chạy đi đâu mất."

Cao Hàm nhấp một hớp hồng trà lạnh cho nhuận giọng, sau đó lại tiếp tục kể nước bọt văng tung toé:

"Cái này vẫn chưa tính là gì, chuyện ghê rợn hơn còn ở phía sau cơ. Sự việc xảy ra không được bao lâu, mấy Hồng vệ binh cầm rìu chém gã cứ lần lượt hết người này đến người kia gặp nạn, không ai không chết thảm, ngay cả đám dân địa phương tham gia vây quét cũng gặp phải các loại tai nạn liên tục nguy hiểm vô cùng... Ngày ấy, ai cũng cho rằng tên đầu sỏ của đám thổ phỉ quấy phá, liền chạy đi van cầu sự che chở của thần Bạch Quy, ngày đêm thắp nhang cầu khẩn, ấy thế mà linh thật. Đám Hồng vệ binh vốn muốn bài trừ mê tín dị đoan tàn dư phong kiến, vung cờ hiệu đòi đi đạp phá miếu Bạch Quy, có điều bọn họ cũng sợ chết, lỡ một khi đập miếu xong lại gặp chuyện không may thì biết làm sao bây giờ? Không còn cách nào khác, đành phải dừng tay thôi. Lại nghe nói... nghe nói oan hồn của gã đầu sỏ đám thổ phỉ kia còn chưa có tiêu tan. Mỗi khi đến tết Hàn thực*, trong trấn có tục vái lạy Bạch Phục, cầu mong thần Bạch Quy có thể trấn áp các loại oan hồn lệ quỷ tạo phúc cho dân, à... miếu Bạch Quy sau này còn được mở rộng xây dựng thêm rồi, trở thành một thắng cảnh có tiếng đấy."

Nghe đến đây, Lý An Dân liền phì cười, trêu bạn: "Thì ra là quảng cáo du lịch, tớ còn đang thắc mắc sao cứ hai ba câu lại nhắc đến miếu Bạch Quy. Bịa ra mấy câu chuyện truyền thuyết rồi phóng đại lên cũng là thủ đoạn làm ăn cả thôi. Gán mấy chuyện do con người làm cho bàn tay quỷ thần là kiếm được cả mớ tiền công đức từ đám khách hành hương rồi."

Anh lính đối diện khẽ cười một tiếng, Lý An Dân liếc anh ta một cái, cũng không để ý gì nhiều. Cao Hàm lấy ra một quyển sách quảng bá du lịch của trấn Bạch Phục, lườm cô một cái: "Cậu ấy à, thật thiếu trí tưởng tượng, đụng đâu cũng lôi ra so với thực tế thì còn gì là thú vị nữa chứ. Tớ nghiên cứu qua rồi, đầu sỏ của đám thổ phỉ kia là nhân vật có thật đấy, biệt hiệu của hắn là "Du Tử*", có không ít người thuộc thế hệ trước ở trấn Bạch Phục đã gặp hắn ta rồi đấy. Tớ thấy chúng ta thực sự nên bớt chút thời gian đi tế bái cụ Bạch Quy, có thờ có thiêng mà."
(*Du Tử: cáo già)

Lý An Dân cười cười mà không nói, lại thấy trước mặt có ảnh nhiễu xẹt qua, cảnh vật trong tầm mắt hoá thành một màu xám tro ảm đạm, cứ như thể đang xem một bộ phim điện ảnh thời xưa, dường như bản thân mình đang ở trong đó nhưng lại xa xôi diệu vời, không tài nào với tới được. Có lẽ do ngủ chưa đủ giấc nên trước mắt cô bất giác tối sầm, đầu óc cứ lẫn lộn mơ hồ, ngồi trong toa xe điều hoà, còn bị ảnh hưởng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, cảm giác choáng váng càng rõ ràng hơn.

"Tiểu Hàm, tớ thấy không khoẻ lắm, ngủ một giấc trước đã, đến nơi thì gọi tớ nhé." Bình thường Lý An Dân rất hiếm khi thức khuya, đêm qua căn bản không tài nào ngủ được, giờ thiếu ngủ đến mức không chịu nôit, mí mắt cứ như treo một quả tạ ngàn cân. Cô gục xuống bàn chưa bao lâu đã ngủ rất say.

Một giấc ngủ này từ sáng sớm tới tận trưa, lúc Lý An Dân bị Cao Hàm gọi dậy thì đã tới trạm dừng. Cao Hàm nghiên cứu nhiều tài liệu như vậy, chỉ duy lịch âm là không xem, nếu như cô có xem, ắt sẽ biết câu trên lịch dành cho ngày hôm nay là "Không nên xuất hành".

Nếu không phải vậy, làm sao mới xuống trạm xe lửa đã bị vận ruie rớt trúng đầu? Một tên trộm tóc dài lao ra từ giữa đám đông, nhanh như chớp giật lấy túi sách của Cao Hàm, cắm đầu vọt về phía bên kia đường. Lý An Dân lập tức quăng luôn cả va li hành lí trong tay, hăng hái đuổi theo. Từ tiểu học cho tới phổ thông trung học cô đều nằm trong đội điền kinh, chuyên chạy cự ly dài 3500 mét trở lên, lại còn là nữ quán quân cuộc thi marathon của trường, cho nên dù tên trộm vặt có tránh đông lủi tây nhanh như thế nào cũng không cắt được cái đuôi bền bỉ kinh người này.

Cứ như vậy, một chạy một đuổi qua ba con hẻm, Lý An Dân cuối cùng cũng ép được tên trộm vào trong ngõ cụt. Cô đảo mắt nhìn quanh một lượt, phía chân tường bên tay trái có một đống gạch, đây là món hàng số một để tự vệ. Nhưng trước đó vẫn phải nói chuyện phải trái với tên giật đồ này một chút, dù sao bây giờ cũng là thời đại văn minh, nếu có thể đàm phán hữu nghị được thì tốt nhất không nên lựa chọn hành vi bạo lực.

"Anh trai à, hai ta cùng nhau thương lượng nhé, anh trả túi cho em, em cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện này, có được không?" Lý An Dân quệt mồ hôi, lặng lẽ nhích về phía đống gạch, cố nặn một nụ cười thật tươi.

Không đợi cho tên trộm tóc dài đáp lời, ba gã thanh niên khác đã bước ra từ đầu hẻm. Cả ba đều để tóc dài đến vai, mặc chung một kiểu áo màu xanh da trời kèm quần lính vàng xanh rằn ri loang lổ, trên dưới có thể nói là trống đánh xuôi kèn thổi ngược chẳng ra thể thống gì, nhìn quê mùa không thể tả, thực sự là không muốn cười cũng khó.

Lý An Dân thầm than xui xẻo, gần đây trò gây án tập thể khá phổ biến, làm gì cũng có đường dây, liên kết phối hợp chặt chẽ với nhau, hơn nữa ở một nơi béo bở như nhà ga xe lửa, làm ăn một mình khác nào tự sát. Sao cô không nghĩ đến điều này sớm hơn cơ chứ?

"Có chuyện gì thì cứ từ từ trao đổi, hay là tôi đưa các anh tiền, các anh trả lại túi cho tôi? Bên trong còn có giấy tờ tuỳ thân, các anh làm cướp cũng có nguyên tắc của cướp mà, đúng không?" Lý An Dân chỉ còn cách trông cậy vào biện pháp ôn hoà để giải quyết sự việc, nào ngờ bọn chúng từ đầu đến cuối hoàn toàn không thèm phân rõ phải trái đúng sai, tên trộm tóc dài dẫn đầu lao lên trước, ba tên phía sau cũng giương nanh múa vuốt mà tiến tới gần.

Mắt thấy đàm phán vô vọng, Lý An Dân một bước vọt qua phía đống gạch, đưa tay định chộp lấy một viên, ai ngờ chụp xuống rồi mà lại mò không trúng thứ gì, cúi nhìn lần nữa mới hay chân tường hoàn toàn trống không, nửa viên gạch cũng chẳng có?

Lý An Dân choáng váng, rõ ràng cô nhìn thấy có đống gạch kê sát chân tường, sao bỗng nhiên đã chẳng thấy tăm hơi? Không lẽ cô hoa mắt nên nhìn nhầm mất rồi?

Không để cho cô thêm cơ hội suy nghĩ nhiều, đám vô lại đã áp sát tới từ hai phía. Tên trộm tóc dài đang định vung tay tóm lấy cô thì đột nhiên một bóng người xông ra từ đầu ngõ, lao thẳng về phía trước, không tới mấy chiêu đã quật cả bốn tên nằm sõng soài dưới đất, quyền cước gọn gàng linh hoạt, chuyên tấn công nhằm vào các khớp, vừa nhìn đã biết người trong nghề.

"Cô có sao không?" Vị anh hùng cứu mỹ nhân phủi quần đứng thẳng người, chẳng ngờ lại chính là anh lính ngồi cùng bà với các cô ở trên xe lửa. Khó trách võ nghệ của anh ta tốt như vậy, từ trong bộ đội ra mà, nói không trừng còn là lính trinh sát cũng nên.

"Không có... Không có chuyện gì." Lý An Dân chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng, vội vàng tựa lưng vào tường cho vững, ảnh nhiễu trước mắt dần dần tan biến, cô gắng sức mở to mắt nhìn, ngẩng đầu lên lần nữa, đã không thấy anh lính kia đâu, thay vào đó là một anh chàng cao lớn mặc áo phông, quầ rằn ri, bộ dáng đẹp trai phong độ, mang vẻ khí khái chính trực hiếm thấy ở thanh niên thời nay, là dạng đàn ông phong trần mạnh mẽ.

"Cô không sao chứ?" Anh ta cất tiếng khàn khàn thầm thấp, trong giọng nói lộ ra chút quan tâm.

Lý An Dân lắc đầu hỏi: "Người mặc quân phục mới rồi đâu?"

"Hả?" Anh thanh niên khẽ nghiêng đầu, giơ túi xách trong tay lên trước mặt cô: "Này, túi của cô, cẩn thận đấy, tình hình an ninh trật tự chỗ này rất tệ, tốt nhất không nên dùng túi xách."

Lý An Dân ngây người nhận lấy túi xách, bỗng thấy một thằng nhóc tóc vàng chật vật nửa bò nửa chạy ra khỏi ngõ, nỗi nghi hoặc trong lòng càng sâu, " Kỳ quái, kẻ giật đồ không phải là bốn tên tóc dài sao? Làm sao biến thành tóc vàng rồi?"

"Thiếu ngủ cùng với mệt mỏi rất dễ khiến não bộ nảy sinh ảo giác và bóng chồng. Tôi thấy cô chắc đã ngồi xe lâu nên mới thế, cô phải nghỉ ngơi cho tốt vào." Anh thanh niên khẽ mỉm cười, rất tự nhiên dắt Lý An Dân đi ra ngoài.

Lý An Dân mải mê suy nghĩ về ảo giác mới xuất hiện vừa rồi, đến khi tỉnh lại đã thấy bản thân được anh ta dắt ra tới ngoài đường cái từ lúc nào. Cao Hamg đứng bên kia đường, vai mang túi, tay kéo va li, đi qua đi lại với vẻ sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, thi thoảng lại ngó sang bên này bên kia, vừa thấy Lý An Dân liền nhảy cẫng lên, vẫy tay hô lớn.

Lý An Dân rút tay về, mới chạy được hai bước liền thằng gấp lại, quay đầu nói, "Đúng rồi, cảm ơn anh!"

Anh thanh niên móc trong túi quần ra một tấm danh thiếp, đưa bằng hai tay rất chuyên nghiệp, "Nếu thật sự muốn cảm ơn thì tới làm khách chỗ văn phòng chúng tôi nhé."

Lý An Dân nhận lấy rồi nhìn qua một cái: Bất động sản Phúc Bạch Thuận, văn phòng môi giới nhà đất – Diệp Vệ Quân, chức vụ: Giám đốc/ Nhân viên cố vấn/ Phục vụ hậu mãi.
...
Cô nghĩ, có lẽ, cô với con người này sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại lần thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro