Cháp 3.4: Màn Chào Hỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vậy người còn lại là ai?_ Jem

- không biết. hiệu trưởng rất khó đoán_Dess

...

Hiệu phó đang không biết giải quyết đám học viên lắm mồm này kiểu gì thì bọn nó đến. Ông như tìm thấy chiếc phao cứu sinh trước dòng nước xiết, cầm mic lên dõng dạc:

- tất cả các em chú ý. hội phó hội học sinh đến.

Tất cả mọi người không trừ một ai ngước mắt nhìn về phía sân khấu để chiêm ngưỡng dung nhan của hai vị hội phó. Học viên toàn trường đều há hốc mồm, tưởng chừng bộ hàm có thể rớt xuống mặt đất bởi hai kẻ mà ai cũng biết là ai đấy_bọn nó.

Angel làm hội phó thì không nói làm gì nhưng chuyện một Copper như nó mà làm thì không một học viên nào chấp nhận được. Nhất là Yoona, cô ả đã nhòm ngó chiếc ghế này từ lâu rồi mà không chiếm nổi. mặt cô ta tái đi một nửa, nhưng rồi ngay sau đó được thay bằng nụ cười vô cùng độc ác

học viên của trường cũng phản đối quyết liệt khi hiệu trưởng lại chọn một Copper làm hội phó

- Sao lại thế? chúng tôi không đồng ý!! để một Copper làm hội phó là nỗi nhục lớn nhất của học viện.

lợi dụng tình thế lúc này, Yoona cùng với cô chị họ của mình_ Jenny bước lên sân khấu lớn tiếng nói:

- Hiệu phó, ngài có nhầm lẫn gì không khi để một đứa trộm cắp như con nhỏ này làm hội trưởng?

Thầy hiệu phó nhìn hai cô tiểu thư đanh đá nói:

- ý của hai em là..

này nó đột nhiên biến mất. có người nói hôm qua thấy con bé này luẩn quẩn ở khu Gold chúng tôi. ngoài nó ra thì còn ai vào đây nữa_ Yoona

- em chắc chứ? học viên này làm sao biết được tiểu thư Jenny đây mới được tặng bộ trang sức đắt tiền mà lấy trộm?_ hiệu phó

- Vậy ngài có chắc là cô ta không lấy không? nếu cô ta theo dõi chị em chúng tôi thì sao, không có gì đảm bảo là cô ta không thấy cả?? nếu không phải cô ta thì còn ai vào đây nữa! chỉ có cô ta ra vào khu Gold giờ giới nghiêm thôi. không tin tôi có bằng chứng.

Vừa nói Yoona vừa lấy một cuộn băng từ tay Jenny giơ lên:

- xem cái này sẽ biết những ai ra vào ngày hôm qua.

trên cái TV siêu mỏng to bằng bức tường, từng thước phim hiện ra. chính là nó, chính nó đi lại trên hành lang của khu Gold. Tuy không nhìn thấy mặt những bộ quần áo và cái mũ của nó thì không lẫn vào đâu được.

- thầy còn có gì thắc mắc không?_ Jenny

- chuyện này..._hiệu phó

Yoona quay phắt sang nó, sỉ nhục, lăng mạ nó đủ kiểu:

bố mẹ mày không dạy mày à.

blo.....bla...

nó đứng im nghe cô ta chửi, cơn giận bắt đầu bốc lên cao. bất kì ai dám đụng đến nó cũng đã đủ chết rồi chứ đừng nói là khinh thường hai người mà nó iu quý và kính trọng nhất. Jenny và Yoona thật ngu ngốc khi nói những lời như vậy. và cũng hành động thật điên rồ khi tìm cách hãm hại nó bằng việc gán cho nó tội danh trộm cắp với cuốn băng vớ vẩn. nếu là người thường thì có lẽ thật sự đã die với thủ đoạn này của hai cô ả nhưng tiếc rằng nó lại là một học sinh siêu cá biệt , không có lý do gì để nó hành động một cách sai sót đến thế. Trước khi vào khu Gold, nó đã mã hóa toàn bộ hệ thống an ninh của học viện, cho dù nó có làm gì thì cũng chẳng có ai biết. Với lại ông nó cũng đã chuẩn bị trước cho nó rồi.

Nó lấy cuốn băng mà ông Hàn đưa cho nó cách đây nửa tiếng cho cô nhóc Angel còn đang đứng trơ ra ý muốn cô cho cuốn băng này vào máy tính. Angel hiểu ý nó, bước đến, lấy cuộn băng của Yoona ra và thay vào đó là của nó.

Tên màn hình, cũng vào thời gian đó, không có bất kì một ai qua lại, hành lang trống không. Mọi người ai cũng bất ngờ, ngay cả thầy hiệu phó. Yoona lắp bắp:

- không... không phải... cô ta chắc chắn là đồ trộm cắp. cuốn... cuốn băng ấy là giả. đúng rồi, cuốn băng đó là giả, của em mới là thật. chắc chắn là như thế.

Thầy hiệu phó nảy ra ý kiến:

- Nếu muốn biết cuốn băng này là thật hay giả, vậy thì phải nhờ đến em rồi, Max.

Mặt Yoona đột nhiên tái mét:

- Không... không cần đâu. Cô ta nói dối thật mà...

- Yoona, nếu cuốn băng của em là thật thì sao mắt em phải tái mét đi như thế chứ._ thầy hiệu phó

- chuyện này...

Max bước lên trên.

lạch cạch...lạch cạch...

Cậu ta nhìn chăm chú vào màn hình và gõ gõ. Nó không hề lo lắng. Vì sao chứ? Vì người của ông nó thì toàn người đẳng cấp, toàn bộ phần mềm đều là tiên tiến nhất hiện nay, cho dù có chuyện về vi tính đến đâu thì cũng chẳng thể tìm ra lỗi được.

Max nói sau một lúc lâu nhìn vào màn hình:

- Cuốn băng này là thật.

Jenny hét lên:

- không thể nào!!!!

thầy hiệu phó nhìn đứa em gái hay gây lỗi của mình nói:

- vậy có cần kiểm tra nốt cuộn băng của em không đây.

- Khong... không cần đâu ạ. có lẽ em nhầm. Xin lỗi bạn, Ghost.

Yoona dù tức giận làm, căm ghét nó lắm nhưng vẫn phải thốt lên lời xin lỗi. cô nàng không hề muốn Max kiểm tra cuốn băng của mình vì chính cuốn băng của cô ả cũng là ghép. Thầy hiệu phó thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay lập tức cảm thấy gai gai sống lưng. Quay sang nó, lúc này nhiệt độ môi trường đã giảm xuống rất thấp. Hiệu phó toát hết cả mồ hôi, thấm trách con nhỏ hay gây chuyện.

Angel cười với nó:

- vậy là mọi chuyện được giải quyết rồi nhỉ! Ghost!!

Nhìn nụ cười của Angel, nó bất giác cũng mỉm cười theo. Tuy không phải là nụ cười thật sự nhưng lại là nụ cười hiền đầu tiên kể từ sau ngày ấy.

Đúng vào cái thời khắc mà thầy hiệu phó chuẩn bị khuỵu xuống bởi sự bức người từ nó thì năm anh chàng nhà ta đến. lau mồ hôi, hiệu phó nói:

- Còn đây là 5 thành viên của hội học sinh, đồng thời cũng là năm học viên mới mà thầy muốn giới thiệu với các em.

Long và những người còn lại xuống xe, tháo mũ bảo hiểm. cả hội trường được dịp bùng nổ, tiếng vỗ tay, tiếng hò hét của đám nữ sinh át hẳn đi không khí ngột ngạt mà sự cố vừa rồi mang lại.

hiệu phó nói tiếp:

- Long thiếu là một Diamond. cậu ấy sẽ dọn đến ở học viện ngay ngày hôm nay. Còn 4 học viên này là Nam, Vũ, Trọng và Tuân, 4 Gold mới của học viện. tuần này, sau khi đã sắp xếp được chỗ họ sẽ chuyển vào. Còn nữa, khu vườn phía sau vườn trường được hiệu trưởng đặc cách dành riêng cho hội học sinh. nếu không có lệnh tuyệt đối không được vào, cho dù có là Diamond thì cũng sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.

Nó hơi ngạc nhiên khi biết gia thế cấp dưới của mình lại lớn đến thế, và Jay lại tăng cho cả bon khu vường đẹp như mơ. Angel nhìn chằm chằm vào 5 thành viên mới:

- Ghost, một trong số họ, anh chàng Long nhìn sao wen quá. hình như mình từng gặp ở đâu rồi...

tiếng của Angel bị mờ nhạt hẳn ngay sau màn giới thiệu cầu kì thái quá của vệ sĩ riêng cho nó. học viên nữ cứ gào lên như mấy con điên trốn trại,nó cảm thấy hơi khó chịu nên kéo Angel đi.

ra khỏi hội trường, bọn nó bắt gặp Evil đang chạy đến:

- Ghost, Angel!!

- chuyện gì mà hớt ha hớt hải vậy??

Angel quan tâm hỏi.

- Nghe nói các Diamond bị thương nặng lắm, là do hai bạn làm hả??_Evil

- Không, chỉ có Ghost thôi, nhưng sao vậy??

- Trời ơi!! vậy là lớn chuyện rồi. Sáng nay mình nghe được đám học viên nói chuyện với nhau nếu bắt dược ai hại họ thì cho dù có là Diamond thì cũng sẽ bị dằn mặt đấy.

Angel lo lắng hỏi nó:

- phải làm sao bầy giờ? nhỡ họ kiếm chuyện với bạn thì làm sao??

nó vẫn thản nhiên như dạng ' ch dù trái đất có ngừng quay cũng chẳng liên quan gì đến mình':

- kệ

- A, nhưng mà cái giường hỏng rồi, mấy tên trời đánh kia đang nằm chỗ tụi mình, tối nay tụi mình ngủ ở đâu đây?

- phòng mình còn một chỗ đấy, nếu không chê hai bạn cứ qua chỗ mình.

- nhưng, còn một chõ thì..._Angel do dự

- qua đó đi, tôi có chỗ rồi_nó

Angel nhìn nó:

- bạn kiếm từ bao giờ vậy??

- không cần biết_nó

Trăng lên...

trời âm u không một bóng sao.

Từng cơn gió lạnh thổi vù vù.

Cơn gió đầu đông nên se lạnh, những chiếc lá thưa thớt cuối cùng chưa rụng sau mùa thu đung đưa theo từng nhịp gió, rơi dần... rơi dần...

Cây đại thụ sừng sững giữa khu vườn đẹp như tiên cảnh lại trơ trụi những cành khẳngkhiu không một chiếc lá đang ôm lấy một người con gái mang vẻ đẹp của tất cả những gì tinh túy nhất mà tạo hóa ban tặng, ôm lấy thân hình cô độc như trăng đêm nay, một vầng trăng khuyết.

Nó nằm đó, mặc cho gió táp vào mặt, từng cơn gió đùa giỡn với mái tóc màu bạh kim, màu của đêm trăng rằm tròn trĩnh. khuôn mặt thanh tĩnh, vừa có nét dịu dàng của Hằng Nga trên cung Quảng, phần nào đó rực rỡ như nữ thần tình yêu và sắc đẹp Aphrodito trong những câu chuyện thần thoại mỗi cái cây rỉ tai nhau vào đêm thanh tịnh.

Ở khía cạnh nào đó nó lại như những nàng tiên cá với cái khí thế cao ngạo có ở bậc đế vương của cả một vùng trời, mây, biển, nước. Nhưng tất cả nhìn vào rõ nhất thì nó là giống một hậu duệ của nữ hoàng tuyết_lạnh lùng, băng lãnh và vô cảm đến đáng sợ.

Hàng mi khép chặt che đi đôi mắt Ruby có thể đọc được suy nghĩ cuả nó.

Tất cả đều nói khi ngủ là lúc con người ta hiền nhất nhưng có lẽ, trường hợp của nó là một ngoại lệ vì lúc này, nó vẫn mang một nét gì đó tàn khốc khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy sợ hãi, nhưng không vì vậy mà nét đẹp của nó bị phai mờ. Ngược lại còn khiến người nhìn phải ngây dại.

đừng hỏi tại sao nó lại ở đây bởi đây chính là chỗ ngủ mà nó nói. Dù gì nó cũng rất yêu thiên nhiên nên nó nghĩ ngủ tạm ở đây một thời gian có lẽ cũng không sao. chỉ khổ cho nhóm của Black, họ được lệnh bảo vệ nó 25/24. Giờ cả nhóm đang đứng cách chỗ nó ngủ không xa. White lắc đầu phàn nàn:

- Cô tiểu thư này thật khác người. Giường êm đệm ấm thì không ngủ lại thích ngủ trên cây.

- Đừng nói thế, lão gia biết chuyện thì cậu chết chắc.

Grey dọa nạt. thắc mắc, Blue hỏi:

- các cậu có thấy đội trưởng đâu không??

- Được tiểu thư lệnh chăm sóc cho Diamond rồi. Hình như cô chủ của chúng ta thích mấy tên ấy...

Red cứ thao thao bất tuyệt mà cả hội không biết rằng nó khiến cho cả cái học viện này đảo lộn hết cả, tới đâu nó cũng có kẻ thù. Còn bọn hắn hả? Không vì trò đùa của nó thì củng đâu cần người chăm sóc. Đúng cái lúc nó đang lo nghĩ ai sẽ lo cho bọn hắn đêm nay thì may mà có Black là Diamond.

- Oài, chán quá đi. Evil àk, cậu có thấy Ghost nhà mình rất lạ không?

Angel nửa than thở nửa thắc mắc với Evil. Giọng nói rất nhỏ vì ngoài cô với Evil ra trong phòmg còn có hai Copper khác. Chuyện này mà bị ngje thấy thì sẽ lan truyền trong không khí với tốc độ ánh sáng.

- mìny cũmg thấy vậy. Từng cử chỉ đều đậm chất quý tộc. Điều này không thể tự nhiên mà có, càng không xuất hiện được ở một Copper. chỉ có thể được rèm giũa một cách cẩn thận.

Evil nhận xét cặn kĩ. Angel chêm thêm một câu:

- còn nữa, ở Ghost mình thấy ở cô ấy cái khí thế hơn người không giận mà uy và cử chỉ lạnh lùng rất đáng sợ.

- Nhưng trông bạn ấy rất cô độc. nhìn bóng Ghost mình chỉ muốn ôm chầm lấy cậu ấy thôi.

- vậy cho dù có chuyện gì cũng quyết tâm bảo vệ cô nhóc ấy nha.

Angel cười. từ khi nhìn thấy nó trẻ con, cô đã tự hứa với mình cho dù có bất cứ chuyện gì cũng không để tâm hồn nó tổn thương. nó đã tự tạo cho mình cái vỏ bọc lạnh lùng bên ngoài, có lẽ vì muốn bảo vệ bản thân.

Evil nhìn Angel cười dịu dàng:

- Được rồi, vậy giờ đi ngủ nha.

- Ukm, ngủ để lấy sức làm vệ sĩ cho bé Ghost nhà mình.

vậy là đêm đó, bọn nó đều có những giấc mo cho mình. Còn tụi hắn, sự mệt mỏi, đau đớn đã tiễn cả bọn vào giấc ngủ li bì. Long nhìn mà cảm thấy thương thay cho bọn hắn khi bị nó hành hạ cho sống dở chết dở như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro