Đào hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     "Thầy Thẩm, thầy Thẩm, thầy chờ em một chút !"

     Thẩm Nguy quay đầu, đúng lúc đụng phải một đợi mắt to tràn đầy sự mong đợi, mặt lập tức đen lại

     Hiện tại xoay người đi còn kịp không ? ? ? ? ?

     "Thầy Thẩm, thầy rốt cuộc có nguyện ý làm bạn trai em không a." Nhìn vẻ mặt đối phương xuân quang sáng lạn, Thẩm Nguy có cảm giác mình đã đáp ứng hắn

     "Bạn học Phùng Đậu Tử, chúng ta chỉ là quan hệ thầy trò, nếu như trước đây tôi có hành động gì khiến cậu có chỗ hiểu lầm quan hệ của chúng ta, tôi xin lỗi cậu." Thẩm Nguy lịch sự nở nụ cười, dường như không phải là từ chối một lời tỏ tình, chỉ là nói về vấn đề với học trò của mình

     "Không phải, sao lại hiểu lầm a, Thẩm Nguy, thầy nói như vậy là không thú vị rồi." Phùng Đậu Tử nhìn Thẩm Nguy từ chối mình mà còn lịch sự như thế, không hề tức giận. Mọi người đều uống rượu trong quán bar, hắn chưa từng thấy qua bộ dạng Thẩm Nguy như vậy

      "Đúng, thầy Thẩm ban ngày thì giảng dạy cho chúng tôi, hai chúng tôi là quan hệ thầy trò. Nhưng thầy buổi tối rõ ràng không từ chối lời mời của em, hơn nữa thầy còn hôn tôi, sao là tôi hiểu lầm."

      Sắc mặt Thẩm Nguy càng đen hơn, buổi tối, buổi tối sẽ ở trong trường soạn bài, hoặc là về nhà hầu hạ tiểu tổ tông, khi nào cùng Phùng Đậu Tử ra ngoài, đừng nói gì đến hôn hắn. Nếu như Phùng Đậu Tử nói không sai, người ở cùng với hắn cũng chỉ có thể là.... Suy nghĩ trong lòng, răng cắn chặt đến sắp vỡ

     Phùng Đậu Tử thấy sắc mặt Thẩm Nguy không tốt, trong lòng vô cớ dâng lên chút sợ hãi. Nhưng da mặt dày không có gì không thể khắc phục, nếu có, nghịch một chút. Nhất thời không biết xấu hổ có thể đổi được thầy Thẩm đại mỹ nhân như hoa như ngọc, đáng ! Phùng Đậu Tử đoán rằng Thẩm Nguy chỉ là uống nhiều rồi, chuyện buổi tối hôm đó không nhớ rõ lắm, dứt khoát mắt đóng mắt mở, nhào tới ôm lấy thầy Thẩm

     "Tôi mặc kệ, thầy không chỉ hôn tôi, thầy còn ngủ với tôi. Ngủ với tôi phải chịu trách nhiệm với tôi ! Nếu như thầy muốn trốn tránh trách nhiệm tôi sẽ đến đồn cảnh sát để chú cảnh sát chủ trì công đạo cho tôi." Nói, cả tay chân như bạch tuộc quấn lên Thẩm Nguy

     ? ? ? ? ? Thẩm giáo sư là đang run sao, sợ đến vậy ? ? ? Tôi đùa có phải hơi quá không

     "Bạn học Phùng, lần sau cậu nói chuyện chúng ta sau, hiện tại tôi có việc gấp phải xử lý, cáo từ." Thẩm Nguy không nhớ rõ mình vì sao sau những lời này vẫn có thể duy trì lịch sự cơ bản để nói xong đoạn này, sau đó kéo tay hắn trên người mình gạt ra, vội vã biến mất chỗ ngã rẽ

     Phùng Đậu Tử còn dừng ở chỗ Thẩm Nguy gỡ tay hắn, ngẩn người, chờ đến lúc tinh thần phục hồi, đuổi theo Thẩm Nguy đã không tìm thấy người

     Người này cũng đi quá nhanh rồi, bay sao. Còn khí lực của Thẩm Nguy cũng quá mạnh, sau này thực sự khó bảo toàn được hoa cúc của mình

     Vẫn là Thẩm Nguy buổi tối đáng yêu lại mê người

--------------------------------------
     Buổi tối Diện Diện tung chăn ra, liền nhìn thấy Thẩm Nguy mặt đen sì

     "Anh về từ khi nào sao không lên tiếng, làm em sợ muốn chết."

     "Thế nào, anh không thể về nhà sao, hay là em sợ anh gặp cái gì."

     Không bình thường, Thẩm Nguy hôm nay rất không bình thường

     "Cởi quần."

     ? ? ? ? ? Nhìn chằm chằm còn bảo cởi quần là tình huống nào, còn chưa tỉnh ngủ sao ? ? ? ?

     "Anh nói cởi quần !"

     "Ca, anh sao vậy, ban ngày cởi quần cái gì ? ? ?"

     Con cừu nhỏ bị sói lang giữ chặt trên giường, giãy dụa vài cái đã bị lột sạch

     Thân thể thật lạnh, trong lòng còn sợ. Không được phải bình tĩnh, phải tỉnh táo, không thì nhẹ nhàng, không thể lấy cứng đấu cứng

     "Ca, em không muốn cởi, anh muốn làm gì thì nói với em a ~"

     "Câm miệng, kiểm tra."

     ? ? ? Kiểm tra gì ? ? ? ? Mẹ nó ! ! ! ! !

     "Thẩm Nguy, em không bị trĩ ! Anh làm gì !"
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro