Ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Ở cửa Bắc của đại học Long Thành, Thẩm Nguy cầm theo túi công văn nhìn biển trường đại học, ánh mắt ôn nhu, một lúc lâu cúi đầu cười, giơ tay tháo gọng kính trước mắt xuống, nhét vào túi áo ngực của bộ tây trang, xoay người, đi về nhà

     Đi đến cửa hàng xe hôm trước cùng Triệu Vân Lan chọn xe, là một xe SUV bảy chỗ, theo yêu cầu của Thẩm Nguy đã lắp đặt thêm ghế ngồi cho trẻ con, trong xe để mùi chanh thơm mát mà Thẩm Diện thích nhất. Trên đường về nhà tiện đường qua siêu thị, chọn thức ăn và đồ ăn vặt mà Thẩm Diện thích, lại thêm một ít sữa bột cho trẻ nhỏ, cuối cùng theo tư vấn mua một lò nướng dung lượng lớn, tài liệu để làm bánh quy và bánh gato mới vội vội vàng vàng về nhà

     "Anh về rồi, Diện Diện ? Đâu rồi ?"

     Thẩm Nguy vất vả đem một đống thứ để ở cửa, thay giày, đem áo khoác âu phục cởi ra treo lên móc áo, bắt đầu tìm kiếm đại bảo bối của anh ở các phòng

     Như đã thành quy ước, mỗi lần trước khi Thẩm nguy về nhà, Thẩm Diện đều mang hai bảo bối còn đang tập tễnh biết đi trốn, chờ Thẩm Nguy tới tìm cậu. Lần đầu tiên Thẩm Nguy khi về nhà không thấy người đâu, quả thực hoảng sợ, thế nhưng đảo mắt thấy trong kẽ hở trong ngăn tủ phòng bếp lộ ra góc áo màu trắng, nhanh chóng tiến lên mở tủ lại, đối diện với ba đôi mắt tròn vo trong sáng, lời tức giận còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Thẩm Diện ôm chầm lấy cổ

     Mềm mại ở bên tai anh cọ tới cọ lui, còn nũng nịu, "Ca ca, anh tìm được em rồi."

     Chỉ vì câu này, tất cả hoang mang, lo sợ, buồn bực trước đều biến sạch, theo bản năng ôm lại, trả lời, "Sau này dù em trốn ở đâu, anh đều tìm được em."

     Kết quả những lời này vừa nói ra, mỗi lần Thẩm Nguy về nhà đều không nhìn thấy bảo bảo ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ anh về nữa, Thẩm Nguy cũng từng tò mò, sao có thể canh chuẩn mỗi lúc trước khi anh về đều mang theo hai bảo bối trốn kỹ thế. Ngày kia, lúc anh về nhà, ở dưới tầng, ánh nắng chiều đẹp đẽ, ngẩng đầu một cái

     "Thầy Thẩm, thực sự không suy nghĩ nữa sao ? Nếu như có chuyện gì có thể xin nghỉ."

     "Thật cảm ơn ý tốt của anh, tôi đã suy nghĩ rất kỹ, tôi có người rất quan trọng phải bồi, cậu ấy đang đợi tôi."

     "Anh xem một năm, hai năm, nếu không ba năm, năm năm đều có thể. Các học sinh rất thích anh, anh cứ như thế mà đi sẽ khiến họ rất buồn."

     "Cảm ơn tình cảm đấy."

     "Được rồi, tôi cũng không ép buồn, xem ra đó là một người rất quan trọng."

     "Lão bà của tôi."
     Lão bà tôi, đệ đệ, tôi, nửa kia sinh mệnh của tôi, toàn bộ thế giới của tôi...

     Tùng tùng tùng... Vài tiếng buồn bực kéo tinh thần của Thẩm Nguy lại, không nén được tức giận, theo thanh âm tìm kiếm, hôm nay là ở giỏ quần áo sao ?

     "Bảo bảo, em trốn ở đâu ?"

     Trêu chọc ở trong phòng vệ sinh tìm vài vòng, tìm hết ngăn tủ này đến ngăn tủ khác, hết lần này đến lần khác cũng không tìm tới giỏ quần áo kia. Đợi đến khi nghe thấy tiếng tùng tùng tùng kia kêu lên lần nữa, Thẩm Nguy mới giả bộ tới trước giỏ quần áo, đem mấy bộ quần áo ra mới tìm thấy được người nho nhỏ đang ngồi xổm trong giỏ quần áo

     Bảo bảo của anh đang đi chân trần ngồi chồm hỗm trong giỏ quần áo, trong tay còn ôm hai nhóc con, một đứa đang  cầm lấy tóc bảo bảo của anh để ở bên mép cọ cọ, liếm liếm, khiến một dải tóc xám trắng ẩm ướt lại dính bết. Một đứa khác thì đang ngoan ngoãn ghé vào lòng cậu ngủ, một bàn tay nắm áo cậu, một tay nắm thành nắm đấm nhỏ để bên mép, vô ý thức gặm cắn, không biết là đang mơ gì

     Bảo bảo của anh hình như có điểm không vui, ở trong giỏ quần áo cũng không nhảy lên ôm ôm, hôn hôn anh như những hôm trước

     Giận rồi ?

     Thẩm nguy hai tay xách nách Thẩm Diện ra khỏi giỏ quần áo, một tay gỡ nhóc con trên người cậu xuống để lên giường, sau đó quay lại bảo bảo đang có chút tức giận, kéo vào lòng 'vuốt lông'.

     "Anh tìm được em rồi."

     "Nhưng anh tìm rất lâu rồi."

     "Là anh sai, sau này anh nhất định có thể tìm được em, tha cho anh một lần đi."

     Người trong lòng lắc đầu lại gật đầu, thực sự vô cùng đáng yêu

     "Bất quá có một cơ hội này."

     "Hả ?"

     "Anh đã từ chức ở bên trường, ở bên sở điều tra đặc biệt cũng đã nói với Triệu Vân Lan không làm cố vấn của cậu ấy nữa, tân Địa quân ở Địa quân điện cũng đã thành thạo công việc, chế độ cũng không tệ..."

     "Em không hiểu..."

     "Sau này em không cần ở một mình nữa, anh cũng không phải đi làm."

     "Thật sự ?" Người trong lòng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng có tiếu ý, mắt cũng có tia sáng

     Thẩm Nguy ôn nhu nhìn bảo bối nhà mình, cười, hôn lên khóe mắt trái, lại hôn một cái xuống mắt phải

     "Thật."

     Bóng đêm dày đặc, trong phòng ánh đèn màu vàng ấm áp. Ăn tối xong, cậu nằm trên đùi anh, anh nhẹ giọng đọc sách cho cậu nghe, khi thì là ngân chúc thu quang lãnh bình phong, khi thì là mùi hoa quế thơm ngát

     Cuối cùng cũng dỗ cho hai nhóc con bướng bỉnh ngủ, lại hầu hạ bảo bảo rửa mặt, sấy tóc cho bảo bảo, mới rửa hết đống bát của cả một ngày, hai người mặc áo ngủ, ôm nhau trong bóng đêm

     "Ngoan."

     "Dạ."

     ........

     Thấy Thẩm Nguy một lúc lâu cũng không nói gì, Thẩm Diện không khỏi tò mò, từ trong lồng ngực ấm áp của Thẩm Nguy chui đầu lên, hôn bẹp một cái

     Bị người kia gặm cằm, Thẩm Nguy cười ra tiếng, trong tay cũng ôm chặt hơn, đem cái đầu nhỏ mềm mại không thành thật ấn trở lại lòng mình

     Cậu nên ở đây, cậu cả đời này được anh đặt trong lòng

     "Anh đang nghĩ sẽ nói với em thế nào."

     "Nói cái gì ?"

     "Nói cuộc sống sau này của chúng ta, nói anh sẽ mang em và bảo bối đi vòng vòng."

     "Đi đâu ?" Thẩm Diện tùy tiện kéo tóc dài của Thẩm Nguy, sờ một cái, cuộn đuôi tóc trong tay, nhẹ nhàng đảo qua mặt mình.

     "Chờ tháng tám, tháng chín, không còn mưa nhiều, chúng ta sẽ đi Giang Nam."

     "Giang Nam ?"

     "Ừ, Giang Nam. Khi đó hoa quế nở nhiều nhất, không cần ra khỏi cửa cũng có thể ngửi thấy mùi hoa quế nồng nàn, cùng với trầm hương, tạo nên mùi hương rất đặc biệt. Chúng ta có thể đi dạo một chút, uống rượu hoa quế, trà hoa quế, em thích ăn ngọt, anh làm cho em bánh hoa quế, mật hoa quế."

     "Tết Trung thu, em muốn ăn bánh đồ ăn Quảng Châu, anh sẽ làm cho em, muốn ăn cua sẽ làm cua, em thích náo nhiệt, chúng ta sẽ đi ngắm hoa đăng, giải đó, nếu như thích thanh tĩnh, chúng ta có thể tìm một nơi ngắm trăng thật tốt, nghĩ như vậy, ôm em nói cũng đã thấy hay rồi."

     "Dạ."

     "Đến khi trời lạnh, chúng ta lại đi xuống phía nam một chút, hoặc em thích xem tuyết, chúng ta có thể đi phương bắc. Đạp tuyết, tìm mơ, băng thiên tuyết địa ngân trang làm khỏa. Dẫn em đi làm người tuyết, ngồi xe trượt tuyết, vào ngày rét đậm, em chắc chắn sẽ không chịu ra khỏi cửa, chúng ta ở bên cạnh lò sưởi ấm áo, em có thể mài mực cho anh, anh có thể viết câu đối tết, tặng cũng được, bán lấy ít tiền cũng tốt, rồi mua cho em mứt."

     "Em không có tham ăn như vậy." Có chút buồn ngủ, ngoan ngoãn dựa vào lòng Thẩm Nguy, nhưng vẫn cố nói một câu

     "Được được được, em không phải là mèo tham ăn." Thẩm Nguy vỗ nhẹ mông Thẩm Diện, khiến mèo nhỏ trong lòng rên vào tiếng

     "Tháng ba tháng tư, xung quanh bạt ngàn màu xanh, sẽ làm cho em một cái diều, chơi mệt rồi có thể thì nằm ra cánh đồng hoa, em thích sạch sẽ thì có thể nằm vào lòng anh."

     "Em muốn nằm trong lòng anh."

     "Anh sẽ ôm em vào lòng, nhìn cánh hoa trong ánh nắng chiều."

     Thẩm Nguy nói xong, hôn xuống chóp mũi Thẩm Diện, tưởng tượng như đang ở trong cánh đồng hoa

     "Vậy anh nói được, thì phải dẫn em đi." Thẩm Diện nghiêng đầu, ở trong lòng Thẩm Nguy hôn trả, lại thay đổi tư thể thoải mái nằm trong lòng Thẩm Nguy, không lâu sau chìm vào giấc ngủ

     "Ừ, anh đều dẫn em đi, chỉ dẫn em đi. Anh còn muốn dẫn em lên núi cao, xuống biển sâu, xem mây trời, xem vũ trụ."

     Đôi mắt của Thẩm Nguy trong bóng đêm càng phát sáng, mang theo một tầng hơi nước. Giơ tay kéo chăn mỏng đắp cho người trong lòng, thận trọng vuốt ve bảo bối trong lòng, rút đuôi tóc còn đang nắm trong tay bảo bối, cẩn thận hôn lên từng ngón tay

     "Em biết không, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ rất ngọt ngào, sẽ không còn đau khổ nữa."

     "Anh phải bồi em đi những chỗ em chưa được đi, nhìn những thứ em chưa được nhìn, ăn những thứ em chưa được ăn."

     "Không sớm không muộn, cũng không cần có kế hoạch cụ thể, chỉ cần chúng ta ở cùng với nhau là tốt rồi, chỉ cần em vui vẻ là được rồi..."

     "Ca ca."

     "Ừ ?" Thẩm Nguy nghi hoặc cúi đầu nhìn, thấy cái đầu nhỏ đang ghé vào người mình, theo hô hấp của anh mà thở phập phồng. "Tỉnh rồi ? Là..."

     "Ca ca, mật hoa quế này thơm lại ngọt quá a, anh mau nếm thử." Thẩm Diện nhắm mắt, miệng nhai chóp chép, tay vẫn còn nắm ngón tay của Thẩm Nguy khẽ lay

     Thẩm Nguy cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cánh tay của Thẩm Diện

     "Ngốc nghếch."

     "Rất ngọt a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro