Tăng ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Lần trước lúc Thẩm đại Diện Diện và Thẩm Nguy Nguy ngốc giận dỗi nhau, Thẩm Nguy Nguy ngốc dĩ nhiên nói muốn đại Diện Diện trả lại quần áo, giày dép cho anh. Rút kinh nghiệm xương máy, Thẩm Diện Diện cảm nhận ý thức về tầm quan trọng của người đàn ông trong kinh tế của gia đình, không để cho Thẩm Nguy có bất cứ cơ hội phản kích gì, Thẩm Diện quyết định, cậu phải ra ngoài làm việc !

     Kết hợp điều kiện của bản thân và sự ham mê, Thẩm Diện rất nhanh tìm được một chức vụ của một công ty thương mại. Nhưng không phải vì minhg có năng lượng mê hoặc lòng người mạnh bao nhiêu, người phỏng vấn là vì coi trọng vẻ ngoài của Thẩm Diện sẽ có sức hấp dẫn với nữ khách hàng bao nhiêu

     Mà Thẩm Diện lại không thấy như vậy, nam nhân hay nữ nhân, trong mắt cậu đều không có gì khác việt, có khác cũng chỉ là Thẩm Nguy và người khác. Từ lúc Thẩm Diện vào làm, ăn cơm, đơn đặt hàng cứ tăng lên cuồn cuộn không ngừng, đại đa số khách hàng căn bản không cần cậu phải mê hoặc gì cả, ăn rồi tùy tiện nói một chút là xong

     Việc làm của Thẩm Diện phát triển không ngừng, bên công ty cũng càng ngày càng đưa nhiều tài nguyên cho cậu, lần này đối với Thẩm Diện và Thẩm Nguy có thái độ bất đầu

     Thẩm Diện : A, nhân loại

     Thẩm Nguy : A, nữ nhân ! ! !

--------------------------------------
     Hôm nay Thẩm Diện lại làm thêm giờ, Thẩm Nguy tan làm về, quay về căn phòng tối như mực mà ngẩn người ra

     Nhớ lại, vừa về tới nhà, đập vào mặt đều là mùi cơm ngào ngạt, Thẩm Diện sợ lạnh, luôn luôn mở hệ thông sưởi, vừa vào tới cửa, quanh người đều là cảm giác ấm áp, người kia ở bếp sẽ chuẩn bị nấu cơm, không thì sẽ ngồi trên ghế sô pha nhàm chán xem phim bọt biển. Bọn họ cùng ăn cơm, rửa bát, hưởng thụ thời gian buổi chiều, Thẩm Nguy nói hôm nay ở trường có những chuyện thú vị gì, Thẩm Diện ở trong lòng anh cười đến ngốc nghếch

     Hóa ra, cuộc sống của mình cũng có thể thú vị như vậy

     Đến bây giờ, Thẩm Nguy cũng không nghĩ ra, tại sao Diện Diện muốn đi làm, ở nhà là quá buồn sao ? Nếu như vậy, từ từ, cậu có thể phát hiện ở cùng mình một chỗ cũng là một chuyện rất nhàm chán không

     "Tôi rất buồn, cũng đúng, rất nhàm chán." Cuối cùng, Thẩm Nguy hạ cho mình một kết luận, qua loa kết thúc sự suy nghĩ miên man này

     Điện thoại di động vang lên, màn hình đột nhiên sáng lên, hiện lên hình vẻ mặt của bản thân, Thẩm Diện cài, nói là cài cái này, khi nào cậu gọi sẽ hiện lên, nói như vậy, nếu như không kịp nhận dáng vẻ này sẽ bị người khác nhìn thấy. Vốn Thẩm Nguy rất không muốn, phòng làm việc của anh bình thường rất nhiều người tìm tới anh thỉnh giáo, nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ rất ngại ngùng

     Nhưng, nếu bình thường cậu có thể gọi, có nghe một chút âm thanh của cậu, cũng không tệ

     Thẩm Nguy cuối cùng không giỏi ăn nói, ngoại trừ thời gian này, anh phần nhiều gọi Thẩm Diện là đệ đệ, lúc làm nũng gọi là Diện Diện, những thứ khác cũng không gọi. Thẩm Diện luôn nói anh không có tình thú, nhưng kì thực, ở trong lòng, anh đã gọi cậu vô số lần là bảo bối

     Nhanh chóng nhận, điện thoại của "bảo bối" Thẩm Nguy còn chưa kịp nói, tiếng đầu bên kia đã vang lên trước

     "Ca, em bên này có một khách hẹn nói chuyện làm ăn, sẽ không thể về ăn cơm được, cô ấy bên này cũng vậy, hôm nay có thể sẽ về nhà muộn một chút. Anh đi ngủ sớm một chút, đừng chờ em, sao ?"

     "Được, biết rồi, em về muộn,"

     Tút.....Tút.....Tút.....

     Phải chú ý an toàn

     Một mình ăn cơm xong, một mình rửa bát, một mình tìm cái chơi, một mình sấy tóc, một mình nằm ở giường, một mình cùng đêm tối

     Đồng hồ vang lên 12 tiếng, muộn hơn nữa, em mới có thể trở về

     Đêm quá yên tình, cho nên, không cần dị năng, Thẩm Nguy cũng có thể nghe thấy rõ tiếng đóng cửa, cậu thay giày, có thể còn cởi áo khoác, để túi công văn lên ghế sô pha, có thể quá mệt, đưa tay lên cởi thắt lưng, phát ra một tiếng trầm thấp

     Cậu đi tới, mở cửa phòng ngủ, đi rất nhẹ. Không biết phải nói gì, sợ chính mình vừa mở miệng đều là oán giận và ủy khuất, Thẩm Nguy nhắm hai mắt lại. Cậu đi tới, quỳ xuống bên giường, hôn thật sâu xuống mi tâm, xoay người đi tắm

     Cậu uống rượu, trong mùi rượu còn có mùi nước hoa nhàn nhạt của nữ nhân. Không nói ra được là mùi hương gì, nhưng đêm nay chắc là đều phải là một nữ nhân ngọt ngào
--------------------------------------
     Rửa mặt xong, Thẩm Diện nhẹ nhàng vén chăn lên, nằm ở bên người Thẩm Nguy, ôm lấy Thẩm Nguy từ phía sau lưng, đem mặt vùi vào cổ Thẩm Nguy

     Nửa ngày

     "Em đừng đi làm, được không ?"

     "Anh còn chưa ngủ ?" Thẩm Diện bật dậy, muốn nhìn mặt Thẩm Nguy một chút, nhưng Thẩm Nguy lại không muốn quay đầu lại

--------------------------------------
     Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Nguy rời giường, chăn gối bên cạnh đã lạnh. Gần đây đều như vậy, dù sao bắt đầu làm việc, công ty cũng không thể so với thời gian thoải mái ở trường như anh. Cậu đã đi làm rồi

     Rời giường, rửa mặt, có thể phải ăn sáng

     Vừa đi vào phòng ăn, một bóng người quen thuộc thu vào đường nhìn. Quần áo ở nhà màu trắng, tạp dề nhỏ màu phấn hồng. Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, cậu ngoái đầu lại nhìn, cười, yên tĩnh thật tốt

     "Hôm nay anh dậy trễ a, bất quá em cũng đi một chuyến chợ sáng, cho nên thời gian vừa vặn."

     Đem cháo nấu xong bê lên bàn, lại đem trứng rán và bánh quẩy lúc sáng mua ở chợ, đều bê lên, hơn nữa còn tự làm salad, một bữa sáng đầy đủ. Hài lòng nhìn tác phẩm của mình, đại Diện Diện một bên đặt chén đũa, một bên gọi Thẩm Nguy tới, "Anh xem trong tủ lạnh còn gì, anh gần đây không ăn uống a, có thể còn không chịu khó tới siêu thị mua đồ, em phát hiện từ lúc em làm việc nhà cho tới nya, anh càng ngày càng lười....."

     Cằn nhằn một tràng dài, ngẩng đầu lên, Thẩm Nguy vẫn ngẩn người tại chỗ. "Tới ăn cơm a, sao, còn phải để em đút cho anh sao."

     "Nga."

--------------------------------------
     Cách đây rất lâu, lúc ăn điểm tâm nóng hầm hập mà đệ đệ làm, Thẩm Nguy chắc rất vui vẻ, nhưng bữa cơm này ăn lại không an ổn. Cuối cùng, Thẩm Nguy ngẩng đầu nhìn Thẩm Diện, mở miệng. "Em hôm nay, không đi làm sao ?"

     "Nghỉ rồi." Thẩm Diện không ngẩng đầu, trong giọng nói cũng không có cảm xúc

     Thẩm Nguy để chén đũa xuống

     "Anh hôm qua, không biết ăn phải cái gì, em không cần suy nghĩ nhiều, cũng không cần......"

     "Không phải bởi vì cái này," Thẩm Diện cũng để chén đũa xuống, ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Nguy, mắt đỏ, như con thỏ nhỏ, lòng Thẩm Diện thoáng cái đau xót. "Em không muốn làm, cứ chạy ở ngoài như thế, em nghĩ cũng không có ý nghĩ gì. Cái mạng này của em, đều là ông trời mù rồi mới ban cho em, em không muốn lãng phí thời gian làm chuyện không có ý nghĩa."

     Nói xong lại cúi đầu, như không có chuyện gì, tiếp tục ăn xong bữa cơm

     Trừ anh ra, mọi thứ đều vô nghĩa

     Hồi lâu, Thẩm Nguy cúi đầu cười cười, cầm chén đũa lên tiếp tục thưởng thức bữa sáng tình yêu

     Lại một lúc lâu sau, Thẩm Diện cũng cười. Anh cười một chút, em cũng cười một chút, cũng không biết vì sao, anh tới em đi, hai người mắt đều cong như vầng trăng, ngoài miệng cười khanh khách không ngừng

--------------------------------------
     Buổi tối phu phu nói

     "Cầm thú."

     "? ?"

     "Anh nói đức hạnh này, chỉ có em có thể ở đây cùng với anh, đổi lại người khác đã sớm giày vò anh đến chết rồi."

     "......"

     "Anh đừng giả câm giả điếc, em đã nói với anh em đơn phương hủy hợp đồng lao động, hợp đồng anh trả lại cho em."

     "Anh đưa thẻ lương cho em, anh cái gì cũng đưa cho em."

     "Thẩm Nguy, lời này của anh, oán khí rất nặng a."

     "Không có, tất cả của anh đều là của em, bảo bối."

     "? ? ? Thẩm Nguy, anh gọi em là gì ? ? ? Học ở đâu miệng lưỡi trơn tru như thế."

     "Anh không có miệng lưỡi trơn tru, em chính là bảo bối của em, là trân bảo cả đời của anh."

     "......"

     "Em thích, sau này anh đều gọi em như vậy."

     "Đừng, sao còn có chút buồn nôn như vậy ? ? ? ? Sao từ kia lại nói như thế ? ? ? ? Không thích ứng nổi ? ? ?"

     "T-T"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro