Mặt trăng Máu [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô bắt đầu hành động. Ban đầu, nó chỉ đơn giản là không tuân theo mệnh lệnh của chúng, làm những nhiệm vụ được giao cho anh cô nhưng lại bị ép buộc một cách sai trái.

Sau đó, nó biến thành những trò đùa vô hại, mỗi trò đùa tăng cường độ nhưng không bao giờ thực sự gây ra bất kỳ tác hại nào cho người của họ.

Hu Tao thích thú với sự cố chấp của cô, cuối cùng cũng có thể làm điều gì đó mà cô muốn để thay đổi.

Tuy nhiên, cô luôn phải đối mặt với những hậu quả nặng nề vì những trò đùa của mình. Ký ức của cô về quả báo của mình chỉ giới hạn ở việc bị buộc phải ngủ ngoài trời vào những đêm mùa đông để "làm mát đầu".

Hu Tao có lẽ sẽ mất trí nếu những chuyện như vậy cứ tiếp diễn. Điều duy nhất khiến cô thực sự gắn bó với gia đình là những tin nhắn mà cô ấy nhận được từ người bạn qua thư của mình.

Sau lần đụng độ đầu tiên với lũ quỷ, cô bắt đầu nhận được thư từ một người lạ. Lúc đầu, HuTao không trả lời, nhét chúng vào một góc phòng nào đó và để dưới bộ sách của cô.

Tuy nhiên, khi chúng tiếp tục gửi đến, sự tò mò của cô trở nên lớn hơn và cô đã mở một trong những lá thư.

Nó được gửi cho cô, nhưng nội dung khá sáo rỗng. Chỉ có một câu hỏi duy nhất là ngày hôm nay của cô như thế nào.

Khá kỳ quái.

Mặc dù vậy, bức thư đã khiến HuTao nở một nụ cười trong những tháng sau kể từ vụ tấn công. Hu Tao thậm chí còn trả lời bức thư, điều đầu tiên cô làm vào mỗi buổi sáng là đợi bên hộp thư để đưa nó cho người đưa thư.

Sau đó, cả hai bắt đầu trao đổi các bức thư qua lại, mỗi bức thư ngày càng dài cho đến cả trang. Những câu chuyện được chia sẻ giữa họ rất ít và xa vời hơn bất cứ điều gì cô từng trải qua trong đời.

Người đó từ từ phá bỏ những bức tường mà Hu Tao đã tỉ mỉ xây dựng bao quanh bản thân và trái tim mình.

Lần đầu tiên, trong một thời gian dài, chúng khiến cô muốn tương tác nhiều hơn với người khác, để trở nên không dè dặt và hướng ngoại hơn. Dần dần, thế giới của cô bắt đầu xuất hiện những tia hy vọng.

Thành thật mà nói, người bạn qua thư đó đã cứu mạng cô.

Hu Tao thậm chí còn tìm được một người bạn mới có thể chịu đựng được những trò hề của cô, Xingqiu. Bất cứ khi nào họ gặp nhau, cô sẽ kể cho anh ấy nghe những mẩu chuyện nhỏ về những nhà thám hiểm của cô.

Và anh sẽ thông báo cho cô về những tác phẩm văn học mới được bán trong các cửa hàng. Hu Tao rất thích làm bạn với anh nhưng sự gần gũi của cô với anh không giống như với người bạn qua thư kia.

Tuy nhiên, giống như tất cả các sự kiện trong thời gian, những điều tốt đẹp phải kết thúc và trở thành một ký ức xa vời. Họ mất liên lạc với nhau sau khi cô thừa kế Váng Dĩ Đường.

Cô cũng không bao giờ có thể tìm ra tên của người bạn qua thư bí mật của mình. Đối với những khoảnh khắc mà họ đã chia sẻ, cô thực sự biết ơn từng người một.

Nghĩ lại thì... đây cũng là khoảng thời gian cô ấy gặp Xiao lần đầu tiên. Khung cảnh lại chuyển sang góc quen thuộc của quán trọ Vọng Thư. Những món ăn họ nấu ngày hôm đó gần giống với những món ăn trong kí ức của cô.

Tuy nhiên, lần này, Hu Tao đã không chần chừ khi cô tìm ra cơ chế của thế giới này. Nó đang kiểm tra ký ức của cô để xem điều gì sẽ mang lại cho cô ấy cảm xúc tiêu cực.

Tất nhiên, xung đột với bà của cô ấy đã mang lại một số cảm xúc tiêu cực nhưng không đủ để khiến Hu Tao đau khổ tột cùng.

Lúc đó là giữa đêm. Vào thời điểm đó, Hu Tao đang thuê một phòng tại Nhà trọ và nghe thấy một tiếng động lạ xuyên qua các bức tường.

Không lùi bước, cô mở cửa và mạo hiểm ra khỏi phòng. Nhiệt độ xung quanh sảnh ấm áp, có lẽ giữ như vậy để làm hài lòng khách.

Cô đi theo âm thanh, dẫn cô đến thẳng sảnh chờ ở tầng trên cùng. Cô càng đi lên, nhiệt độ càng trở nên lạnh hơn. Đó là nơi lần đầu tiên cô gặp Tiên Nhân, Xiao, dạ xoa hộ mệnh của Liyue.

"Wow, khung cảnh thật tuyệt vời!" Hu Tao thốt lên, thực sự sửng sốt trước khung cảnh xung quanh.

Cảnh đêm thực sự tuyệt vời. Nếu đứng gần lan can thì cô có thể nhìn thấy toàn bộ Cảng Liyue. Hu Tao chắc chắn sẽ ở đây thường xuyên hơn nếu có thể, bỏ qua nhiệm vụ của mình và dành thời gian ngắm mây trôi.

Chỉ có một vấn đề nhỏ với ý tưởng đó.... Xiao đã ở đây.

"Dừng lại, ai cho phép cô lên đây?" Một giọng nói đáng sợ.

Xiao hiện ra sau lưng cô, chiếc mặt nạ của anh được đặt chắc chắn trên mặt khi nhìn chằm chằm vào cô. Hồi đó anh vẫn thô lỗ để nói chuyện như ngày nào.

"Ồ, tôi cần sự cho phép? Tôi nghĩ đây là một không gian chung."

Cô vặn lại, không hề nao núng trước khí chất ác độc của anh. Cô nhận thấy một ánh sáng yếu ớt trong góc phòng, ngọn nến đang dần tắt. Trên bàn, có một mảnh giấy cùng với một cây bút mực bên cạnh.

Trong thùng rác, có vài mẩu giấy, có vẻ như ai đó đang viết bức thư. Cô chỉ có thể cho rằng chính Xiao là người đã gây ra mớ giấy này.

"Thành thật mà nói... con người ngu ngốc."

"Thực sự tôi đang nhìn thấy dạ xoa huyền thoại bằng xương bằng thịt! Anh có nghĩ tôi nên giảm giá cho quan tài của anh không?"

"Chậc. Cô không có nơi nào để nằm im vào lúc này trong đêm sao?" Xiao lạnh lùng gạt cô ra.

"Không!"

Hu Tao nở nụ cười rạng rỡ, kinh ngạc nhìn xuống tờ giấy trắng. Cô cười khúc khích, nở một nụ cười về phía Xiao.

"Không ngờ dạ xoa lạnh lùng đang viết một bức thư tình! Tôi tự hỏi tất cả bạn của tôi sẽ nghĩ gì khi họ biết chuyện này?" HuTao đưa tay lên che miệng như thể bị sốc trước hành động của anh.

Đôi mắt lạnh lùng của Xiao hướng thẳng vào cô khi hào quang của anh bùng lên và lăn tăn trên da cô. Cô có thể nhìn thấy rõ ràng những cái bóng nhảy múa trên cơ thể anh.

"Aiya, tôi đùa đấy. Đừng quá nghiêm trọng mọi thứ."

Hu Tao giơ hai tay lên với giọng giễu cợt.

Đột nhiên, một cơn gió mùa đông thổi qua họ, khiến cô cảm thấy ớn lạnh khắp người. Hu Tao tái nhợt, lập tức rùng mình một cái.

Nó khiến cô nhớ lại những ngày cô buộc phải ngủ ngoài trời lạnh, bị hạ thân nhiệt và tê cóng chỉ vì không đồng ý với các nghi lễ cũ của dòng họ.

Dòng tộc coi trọng truyền thống và tôn giáo hơn tất cả mọi thứ trong cuộc sống. Nếu một người không tôn trọng những truyền thống đó, bất kể họ có phải là gia đình hay không, họ sẽ phải gánh chịu hậu quả như nhau.

HuTao là một trong số ít những người không may mắn phải chịu đựng mỗi khi mắc lỗi trong nghi lễ. Những đêm lạnh lẽo, cô đơn bao quanh bởi một màu trắng.

Niềm an ủi duy nhất của cô là tuyết. Hu Tao không bao giờ muốn quay lại khoảng thời gian bất lực đó để thay đổi hoàn cảnh bây giờ của mình.

Ngay lúc này, cô vẫn phải chịu đựng những cơn ác mộng và nỗi sợ hãi khi hoàn toàn cô độc.

"Oi, đồ ngốc. Mùa đông rồi, mặc thêm áo khoác đi." Hu Tao nghe thấy dạ xoa gọi sau lưng cô. Tuy nhiên, khi cô quay đầu lại, Xiao đã hoàn toàn biến mất, để lại những mái nhà trống rỗng.

Dấu vết duy nhất của anh ở đó là vệt mờ nhạt của các hạt hải quỳ bay trong gió.

"Aiya, thật là thất vọng. Nghĩ đến việc con quỷ sẽ chỉ phát lại ký ức của mình, thật chảy nước miếng. Zhongli đã--"

Đột nhiên cô cảm thấy một cơn đau dữ dội bùng lên trong lồng ngực. Trong khi cố gắng để không bị ngã, Hu Tao bắt đầu ho ra một chất nhờn đen, đặc - có vẻ như là bùn.

Cảm giác như toàn bộ cơ thể cô ấy bị kéo từ trong ra ngoài như thể những chiếc đinh ghim nóng xuyên qua da cô ấy cùng một lúc. Nỗi đau không thể chịu nổi.

"AHHHH, đừng dừng lại! Đ-Đau quá!" Cô bắt đầu run rẩy, cuộn tròn trong tư thế yếu ớt khi cơn đau lan khắp cơ thể. Nước mắt cô trào ra, và lần đầu tiên kể từ khi chia tay Xiao, Hu Tao vô cùng sợ hãi.

Cơ thể HuTao run rẩy dữ dội, co giật trên mặt đất. Cơn đau trở nên tồi tệ hơn khi mỗi giây trôi qua; tăng dần cường độ cho đến khi cô không thể suy nghĩ thông suốt được nữa.

Cô ấy tiếp tục nôn ra vô số bùn đen từ miệng. "À- Ách!"

Tầm nhìn của cô ấy trở nên mờ đi khi giọng nói của cô ấy trở nên yếu ớt và khàn đặc sau tất cả những tiếng la hét. Hu Tao tội nghiệp hầu như không thể nhìn thấy những gì trước mặt cô.

Bất chấp nỗi đau ngày càng tăng, một phần trong cô vẫn cố gắng chống lại ma thuật của con quỷ. Nỗi đau trên cơ thể cô vẫn tiếp tục cho đến khi một giọng nói vang lên trong khoảng không.

"Hm, có vẻ như sức mạnh của ta không đủ mạnh để phá vỡ tâm trí của cô." Giọng nói cất lên trêu chọc cô. Đó là một giọng nói không rõ của nam hay nữ.

"Không sao cả, ta sẽ phải làm bẩn tay mình thôi." Giọng nói đe dọa thì thầm vào tai cô. Nghe điều này khiến HuTao vô cùng sợ hãi về những gì sắp xảy ra. Xung quanh như thế có tiếng kính vỡ.

A, con quỷ đã tìm ra điểm yếu của Hu Tao. Sức mạnh của cô.

Tấm nhìn của cô lại bị bóp méo một lần nữa, lần này cô được đưa trở lại hiện tại, thoát khỏi những ảo ảnh mà cô vừa trải qua.

"Bắt được ngươi rồi ~" Con quỷ rít vào tai cô, đe dọa trong khi bóp cổ cô. Khung cảnh xung quanh HuTao chắc chắn đã thay đổi; cô không còn trốn trong rừng nữa mà thay vào đó, cô bị ném vào những tảng đá trong hang một cách thô bạo.

Tâm trí HuTao vẫn quay cuồng với những trò hề của con quỷ. Cơ thể cô rõ ràng đang run rẩy, cô thốt ra những tiếng rên rỉ đau đớn khi cảm thấy con quỷ siết chặt cổ cô ấy.

Cô đã cố gắng truyền năng lượng trong Vision của mình và triệu hồi ngọn lửa trong tay mình. Tuy nhiên, không có gì xảy ra.

"À, cô đang cố sử dụng món đồ trang sức nhỏ của mình đấy à?" Giọng điệu của con quỷ tràn vào tai cô.

Con quỷ biến thành một hình dạng giống như 1 người đàn ông khi hắn che khuất tầm nhìn của cô. Hu Tao yếu ớt cố giật lấy tầm nhìn của cô từ tay hắn, quỳ xuống và dùng hết sức đấm vào ngực hắn ta.

"Đối với những gì ta đã lên kế hoạch, cô sẽ không cần thứ này nữa."

Con quỷ liếm môi, ném quả cầu lửa vào miệng hang. Vision bay vút lên không trung, qua cửa hang và đáp xuống nền rừng bên dưới. Và với điều đó, cô đã mất cơ hội chiến đấu.

Không có Vision, HuTao không thể triệu hồi Quyền trượng của Homa ở bên cạnh mình được nữa. Bây giờ cô chỉ là một con người bìng thường không có sức mạnh.

"Bây giờ thì hết cách rồi... Người trái lời phải bị trừng phạt."

Với nanh vuốt, hắn ta xé quần áo của Hu Tao thành những mảnh vải nhỏ. Cô cảm thấy những vết cắt trên cơ thể mình khi móng vuốt của hắn xé vào da thịt cô.

Hu Tao kêu lên đau đớn khi máu chảy xuống vết thương. Con quỷ liếm máu trên móng vuốt của nó, không hề nao núng trước sự đau đớn của cô gái bên dưới.

"Hừm, không ngờ cơ thể của cô lại nhỏ như thế này... Ta tự hỏi liệu cô có thể sinh con cho tôi không?" Hắn giữ chặt cổ cô đến mức để lại những vết bầm tím trên da.

Con quỷ bắt đầu liếm máu trên cơ thể cô, chiếc lưỡi có gai của nó để lại những vết xước sâu hơn trên làn da mẩn đỏ của cô.

Hu Tao quằn quại bên dưới, cắn và cào vào tay hắn. Cô cảm thấy hoàn toàn chán ghét bản thân vì quá yếu đuối. Nước mắt không ngừng chảy dài trên khuôn mặt cô.

Con quỷ rút dương vật của nó ra khỏi giới hạn của bản thể. Nó có màu tím, có nhiều gân chạy dọc theo chiều dài của nó và chắc chắn là quá lớn . HuTao bắt đầu chiến đấu chống lại hắn ta thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

"Đ-Đợi đã, thứ như thế không vừa đâu!"

Đôi mắt của Hu Tao mở to, khi cô nhìn vào thứ quái dị trước mặt mình. Không có cách nào thứ đó có thể xâm nhập vào bên trong, nó sẽ xé nát cô.

"Đừng phản kháng nữa, cô đang trở nên phiền phức đấy."

Con quỷ sau đó cố tình ghì ngón tay của mình vào vết thương ở chân của cô. Hu Tao hét lên một tiếng rợn người khi máu chảy xuống chân cô nhiều hơn. Âm thanh bị bóp nghẹt bởi tiếng thác nước ầm ầm bên ngoài hang động.

Không con quỷ nào có thể nghe thấy Hu Tao nếu chúng không đủ kiên nhẫn tìm kiếm cô.

"X-Xiao!"

Hu Tao dùng hết sức hét lên. Cô không biết tại sao tên của dạ xoa lại bật ra khỏi môi cô lúc này. Có lẽ vì cô muốn anh là người mà cô trao trinh tiết cho?

Cô quá sợ hãi, quá sợ hãi để có thể suy nghĩ. Chỉ ý nghĩ được ở bên thứ gì đó khiến cô cảm thấy an tâm đang tràn ngập tâm trí.

Bên cạnh đó, Xiao đã nói với Hu Tao rằng nếu cô ấy gặp bất kỳ rắc rối thì phải gọi tên anh sao? Rằng anh sẽ luôn đáp ứng.

Sự im lặng chỉ bao trùm hang động, không có dấu hiệu của của 1 người sắp đến cứu cô.

"Ai là 'Xiao' mà cô nói đến? Một người tình đáng thương mà có lẽ sẽ cứu cô?" Con quỷ cười, nhích lại gần lối vào của cô. Hắn không thể kiềm chế được dục vọng của mình, muốn chiếm lấy cô càng nhanh càng tốt. Không cần biết cô đã sẵn sàng hay chưa.

Đột nhiên, một vệt mờ lao xuống nước, đánh bật con quỷ ra khỏi cơ thể cô. Cơ thể cô đột nhiên chìm trong năng lượng khi mùi hương hoa loa kèn quen thuộc phảng phất trong không khí.

Năng lượng quấn quanh cô như một tấm chăn, một luồng khí bảo vệ. Đôi môi cô cong lên thành một nụ cười nhỏ.

Dạ xoa hộ mệnh của Hu Tao đã đến.

"Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì vậy? " Giọng nói tàn nhẫn của Xiao vang lên. Anh đang thể hiện cơn thịnh nộ không thể kiềm chế.

.

.

.

.

.

NOTE CỦA TÁC GIẢ: Tôi muốn dành vài phút để làm rõ cách xây dựng nhân vật giữa Xiao và Hu Tao. Backstory của Hu Tao khá buồn, vì cô phải vật lộn khi lớn lên trong một gia đình đối xử với cô như một đồ vật. Cô không coi mình là người "may mắn" mà thường xuyên mang lại xui xẻo cho người khác. Đó là lý do tại sao cô ấy tỏ ra vui vẻ để đẩy mọi người ra xa, để tránh nỗi đau khi họ đến quá gần.

Tôi đã thử viết song song từ chương 1 đến chương 2, chương đầu tiên đã tiết lộ 1 phần cốt truyện của cô ấy nhưng nó thực sự đã được đề cập đến trong chương này. Xiao có ảnh hưởng lớn đến cô ấy trong quá trình trưởng thành, không chỉ cứu cô ấy mà còn như các bạn đọc, luôn ở bên cạnh Hutao những lúc cô ấy cần. Bạn sẽ đọc một chút về điều đó trong các chương sau.

Hãy cổ vũ cho Xiao và Hu Tao!

Ngoài ra, nếu bạn có bất kỳ nhận xét/câu hỏi nào về bộ truyện này, vui lòng nhắn tin cho tôi trên Discord, Holy Hammer#6822! Tôi không ngại nói về những headcanon của mình cho huxiao/xiaotao và tôi cũng đang tìm cách kết bạn với những writer khác viết cho thuyền nhỏ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro