chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã chín rưỡi tối, Eddie vẫn chưa chịu rời khỏi phòng.

Trần Nghị mất kiên nhẫn nhìn bàn ăn đã nguội, liếc sang đồng hồ trên tường, lại vừa lo lắng sợ Eddie bỏ bữa sẽ đói.

Cuối cùng, hắn vẫn không cam lòng tìm đến trước cửa của đối phương. Tiếng đồng hồ điểm nhịp tích tắc như sôi sục trong bụng Trần Nghị, hắn bất giác thấy lo lắng.

Trần Nghị nín thở chạm tay lên tay nắm cửa phòng Eddie, nhẹ nhàng xoay nó. Ổ khóa kẹt cứng, quả nhiên cậu đã khóa cửa. Hắn thở hắt ra với vẻ thất vọng, mắt đăm chiêu ghim lên từng vân gỗ mờ in trên cánh cửa.

Trần Nghị nắm tay, gõ lên ván cửa hai cái thật mạnh. Bên trong có tiếng động lạch cạch, rồi cánh cửa mở ra.

Eddie đứng trước mặt Trần Nghị, nhướn mày, lộ rõ vẻ phiền hà và mệt mỏi,

- Sao hả? - Eddie nâng giọng khó ở.

Một mùi rượu nồng phủ lên toàn bộ giác quan của Trần Nghị, khiến hắn ngẩn người trong chốc lát.

Dường như khắp người của Eddie đều được nhúng trong hương men thơm ấy, cả mái tóc mềm của cậu cũng không ngoại lệ.

Từng hơi thở của Trần Nghị đều mang theo hương rượu kia quẩn quanh chóp mũi. Là rượu mạnh. Một mùi vị đầy nồng nhiệt khuấy đảo trong cổ họng mỗi khi yết hầu của hắn trượt lên xuống một cách choáng váng.

- Em uống rượu à?

- Hơi khát ấy mà.

Eddie hồi đáp hắn một cách thờ ơ, và rồi coi Trần Nghị như không khí mà tiếp tục việc đang dang dở của mình.

Cậu tựa vào ván cửa cứng ngắc, ngửa cổ nốc một lượng lớn rượu trong chai vào họng.

Trần Nghị nhíu chặt mày trước hành động bốc đồng của Eddie, cầm lấy cánh tay trước mặt, ngăn cậu uống thêm. Hắn hé miệng một cách giận dữ, nhưng vẫn cố kiềm chế để kiên nhẫn với Eddie.

- Rượu mạnh mà em đổ vào họng như thế à? Mở mồm ra anh xem nào... Có rát không?

Hắn lo lắng ôm lấy hai bên má của cậu, cúi thấp lưng xuống nhìn vào trong miệng Eddie.

Không rõ hôm nay Trần Nghị chọc phải ổ giận dỗi nào của Eddie hay không, cậu luôn cự tuyệt hắn. Eddie cố gắng quay mặt đi, né tránh bàn tay đang ôm lấy hai bên má của mình. Cậu hất bàn tay đang cố đoạt lấy chai rượu trong tay mình ra.

- Có chuyện gì thì nói luôn đi. Anh có thể nào ngừng làm mấy hành động ấu trĩ vô ích không?

Trần Nghị thở dài, dường như đã trăn trở thật lâu, hắn quyết định:

- Anh uống với em.

- Không cần. - Eddie thật nhanh phản bác lại hắn, ý đồ cự tuyệt Trần Nghị vô cùng rõ ràng.

- Đừng không cần anh chứ.

Eddie một lần nữa nghiến răng, khoang miệng lại thêm một trận đau xót khi vị sắt gỉ của máu trộn vào cồn rượu trên đầu lưỡi. Cậu lặp lại chậm rãi:

- Em chẳng cần anh.

Sau một hồi dông dài trước cửa phòng Eddie, cuối cùng cậu vẫn miễn cưỡng cho Trần Nghị vào uống với mình.

Trần Nghị tham lam nhìn quanh phòng của cậu như muốn bù đắp lại những nhớ nhung trong quá khứ.

Có lẽ vì trước khi rời đi, Eddie không mảy may dọn dẹp, Trần Nghị cũng không hề bước chân vào trong suốt mấy năm sau đó, căn phòng dường như vẫn dừng lại ở khoảng thời gian ấy.

Năm tháng trôi đi và căn phòng này dường như vĩnh viễn đọng lại kí ức của năm năm trước.

Hắn biết, thế giới của Eddie không hề thay đổi. Mọi chuyện có thể đảo lộn, trời có thể sập trong giây lát tiếp theo ngay thôi, nhưng Eddie vẫn luôn như thế.

Và trong giây lát, Trần Nghị cảm tưởng như tất cả khoảng thời gian dằn vặt lẫn nhau kia chỉ là giấc mơ, họ bây giờ vẫn đang ở lại trong năm năm trước.

Hắn dường như chỉ cần liếc mắt là sẽ thấy Eddie nhỏ bé nằm cuộn tròn trên giường, biếng nhác bị hắn đánh thức vào ngày chủ nhật. Sau đó Trần Nghị sẽ kiên nhẫn đợi Eddie mở mắt, dịu dàng cằn nhằn cậu trong khi tận hưởng giây phút gương mặt Eddie chuyển trạng thái từ buồn ngủ đến khó chịu, ngạc nhiên và rồi rạng rỡ khi ánh mắt cả hai chạm nhau.

Hắn tựa như còn mắc kẹt trong giây phút ấy.

Nhưng trên giường chẳng có Eddie biếng nhác nào cả, chỉ có một đứa nhóc tóc vàng dễ thương với vẻ mặt rất chán ghét hắn đang tu rượu ừng ực sau lưng.

Căn phòng được dọn dẹp qua loa và dưới chân giường là balo của Eddie. Tủ quần áo vẫn khóa nguyên, không hề động vào. Hắn không rõ vì lí do gì, Eddie vẫn mặc áo của hắn. Hắn có thể hiểu là cậu đang ưu ái không nhỉ?

Trần Nghị khó hiểu nhìn những khung ảnh bị gập xuống trên mặt bàn.

- Đừng nhìn lung tung.

Eddie lên tiếng một cách cưỡng ép càng khơi thêm sự bối rối trong lòng Trần Nghị. Dường như muốn che giấu hắn điều gì bí mật, cậu đánh cược lôi kéo sự chú ý của hắn:

- Nhìn em thôi!

Trần Nghị hơi ngạc nhiên, song vẫn mỉm cười trước mánh khóe trẻ con của cậu.

- Ừm. Chỉ nhìn em.
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro