Chương 4 : Thu Phó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Trần Nhi, ngươi ở đâu ?" Tiếng An phi từ đằng xa truyền đến.

Nghe được, Long Tử Trần thu hồi kí ức, từ trên cây vội vàng nhảy xuống, không cẩn thận nghiêng ngả, hai chân ngã quỳ trên mặt đất, hắn nghĩ thầm, may mà là bãi cỏ, bằng không để té bị thương, mẫu thân sẽ lải nhải thật lâu.

Trở lại Vân Chi điện, cung nhân đang bày ra bữa tối. An phi nhìn hắn chạy vào, còn chưa chờ hắn nói chuyện đã lườm hắn một cái: "Trần Nhi, ngươi lại nghịch ngợm , xem xem, trên quần bám đầy bụi."

Long Tử Trần lấy lòng, cười nói: "Mẫu phi, đừng tức giận được không, lần tới ta nhất định cẩn thận."

An phi búng trán hắn một cái, tức giận nói: "Mỗi lần đều lừa gạt ta như vậy, được rồi, ăn cơm đi !"

Hắn nghịch ngợm lè lưỡi, theo An phi ngồi xuống.

Trên bàn cơm không phải đa dạng, cũng chỉ là ba mặn một canh: tôm Phỉ Thúy bóc vỏ, đậu hũ bạch ngọc, sườn kho, còn có một bát canh hạt sen. Ấy vậy nhưng mẹ con bọn hắn vẫn chưa từng ăn hết. Hắn vốn muốn để Mạc thẩm cùng ăn, nhưng ngại quy củ trong cung, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Dùng xong thiện, trời cũng chậm rãi tối lại. Các cung nữ châm đèn, không quá sáng, nhưng vừa đủ .

Đợi bọn họ đều lui xuống, An phi đem hắn ôm vào trong ngực, một tay chậm rãi vuốt tóc hắn, một tay khác vỗ về. Long Tử Trần cảm giác như nàng có lời muốn nói, cũng không vội, yên tĩnh chờ đợi.

"Trần Nhi, qua mấy tháng nữa ngươi đã năm tuổi, dựa theo quy củ, phải đi Hạo Hãn điện học tập, hiện nơi đó chỉ có Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, thế nhưng cũng bởi vì có bọn họ, ngươi càng phải cẩn thận nhiều hơn !"

Trong giọng nói An phi tràn ngập bất an, Long Tử Trần chỉ cần vừa rời đi Vân Chi điện, sẽ rất không nguy hiểm. Bên ngoài cung không biết có bao nhiêu người chờ tính toán mẹ con bọn hắn, từng cặp mắt không có ý tốt kia làm cho nàng ăn ngủ không yên a !

Long Tử Trần không nói gì, chỉ dùng hai tay non nớt ôm thật chặt mẫu thân, giống như làm vậy có thể khiến mẫu thân không khổ sở.

Qua hồi lâu, An phi thận trọng nói: "Trần Nhi, mấy ngày tới, ta sẽ để ông ngoại đưa mấy người vào cung, ngươi lưu lại hai thiếp thân đi theo, còn lại ta sẽ đem đến Vân Chi điện. Bọn họ đều là cô nhi do ông ngoại thu dưỡng trước đây rất lâu, được cho là tử sĩ của An gia chúng ta, có bọn họ ở cạnh, mẫu phi sẽ an tâm một chút."

Hắn nghe lời gật gật đầu, cũng an ủi: "Mẫu phi, không cần lo lắng như vậy, ta chỉ là ban ngày ở Hạo Hãn cung, buổi tối trở về. Ở bên ngoài ta sẽ rất cẩn thận, sẽ không gây phiền toái cho người."

An phi giọng nói mang theo vui mừng: "Mẫu phi biết Trần Nhi là ngoan nhất."

Long Tử Trần lại suy nghĩ một chút: "Mẫu phi, ta nghĩ người theo ta, tuổi không quá lớn, khoảng chừng mười tuổi là tốt nhất, như vậy tương lai có thể làm tâm phúc của ta."

"Như vậy là tốt nhất, Trần Nhi suy nghĩ thật chu đáo." An phi đã đáp ứng.

Không quá mấy ngày, người được đưa đến.

Tổng cộng mười người, sáu nam bốn nữ, tuổi từ mười đến mười lăm tuổi, dáng dấp đều không tệ.

An phi dẫn Long Tử Trần đi tới trước mặt bọn họ, An phi nói với hắn: "Trần Nhi, tự mình cố gắng nhìn một lượt đi."

"Ngẩng đầu lên, " Long Tử Trần chậm rãi nói.

Mười người theo lời ngẩng đầu. Hắn quan sát tỉ mỉ từng người, dừng lại trước mặt nam hài tuổi tác nhỏ nhất.

Nam hài kia da rất đen, thoạt nhìn ngũ quan còn chưa thấy rõ, thế nhưng hắn lại có một đôi mắt rất sáng. Trong mắt toả ra khí chất lẫm liệt khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Long Tử Trần thoả mãn gật gật đầu: "Ngươi tên là gì ?" "Hồi điện hạ, nô tài sớm đã quên tên của mình, chủ nhân gọi ta là Tiểu Lục." Tuy rằng, xưng chính mình là 'nô tài', nhưng thái độ hắn rất đúng mực, người này tương lai nhất định không phải vật trong ao (không phải người tầm thường).

"Không có đại danh ? Vậy ta cho ngươi một cái ! Mắt của ngươi có thần, như điểm mặc chi bút, An Điểm Mặc, chính là ngươi ."

"Tạ điện hạ ban tên". Mắt nam hài có vẻ càng linh hoạt, ngữ khí cũng hòa hoãn không ít.

Sau đó, Long Tử Trần chọn trong bốn nữ hài một người tướng mạo kém cỏi nhất làm thiếp thân tỳ nữ, ban tên là An Ý Nhiên.

An phi về sau hỏi hắn, tại sao tuyển hai người kia ?

Hắn nói: "Ta không cần người nịnh nọt hầu hạ, ta muốn là kẻ tương lai có thể giúp sức cho mình."

"An Điểm Mặc ánh mắt linh động mà cứng cỏi, bất khuất, ngày sau tất thành đại khí. Cô nương tướng mạo xinh đẹp mang đến bất lợi. Để tránh phiền phức, đây là lựa chọn tốt nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro