Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn người mặc áo đen giống như là tử sĩ muốn tiêu hao sức lực của mọi người. Từng nhóm từng nhóm xông lên bên phía Cố Lâm Hi đã chết hai người. Máu bắn đầy quần áo của cô nhưng càng đánh giết mắt Cố Lâm Hi càng sáng rực. Phục Hy ở bên này giao thủ với tên thủ lĩnh đến bất phân thắng bại. Đến khi nhóm áo đen còn lại vài tên thì thuộc hạ của Phục Hy cũng chỉ còn ba người không tính Cố Lâm Hi. Trận chiến bên phía Phục Hy đã phân định thắng thua, Phục Hy vung roi quất vào ngực của tên thủ lĩnh khiến hắn bay đập mạnh vào thân cây lớn. Sau đó rớt xuống đất phun ra một ngụm máu. Nhưng gã không hề sợ mà lồm cồm đứng dậy.

"Phục Hy! Ngươi cũng mạnh đấy! nhưng mà trận chiến này chỉ mới bắt đầu thôi."

Dứt lời gã không gắng được nữa mà đương đường tắt thở. Cố Lâm Hi biết ắt hẳn bọn này còn có hậu chiêu nên cô nói với Phục Hy.

"Chúng ta phải rời khỏi đây trước!"

Nhưng Phục Hy xưa nay luôn là kẻ rất hiếu chiến, không dễ dàng chịu thua. Y quát vào mặt Cố Lâm Hi.

"Sợ cái gì? Ta sẽ chặt đầu tên đó xem hắn còn muốn giả thần giả quỷ ra sao."

Từ trong đám khói hai người bịt mặt xuất hiện.

"Hôm nay ba các người đều phải bỏ mạng tại nơi này!"

Một kẻ trong đó trực tiếp đánh với Phục Hy. Một kẻ còn lại giữ chân Cố Lâm Hi và ba tên thuộc hạ. Từ khi trở thành hộ pháp của Đông Ấn Cố Lâm Hi luôn rất tự tin với võ công của mình. Trong tứ đại hộ pháp chỉ có Hạo Thiên là có thể đánh ngang tay với Cố Lâm Hi.Nhưng kẻ bịch mặt này võ công lại rất cao. Cố Lâm Hi nói to với ba tên thuộc hạ.

"Các ngươi đi giúp thủ lĩnh một tay!"

Nghe lời Cố Lâm Hi nói ba tên thuộc hạ còn chưa kịp đi đã bị tên bịt mặt dùng đao pháp nhanh nhẹn của mình giết chết. Còn lại Cố Lâm Hi một mình chống đỡ với gã trên tay cô đã trúng vài vết thương. Máu chảy đầm đìa nhưng may mắn chỉ là vết thương ngoài da. Gã bịt mặt cũng bị Cố Lâm Hi chém một kiếm ở bắp chân. Vì thế cả hai đều đang ở trạng thái cân bằng. Không ngờ rằng chỉ một tên thuộc hạ không danh tiếng lại có thể ngang hàng với mình. Kẻ bịt mặt cắn răng hỏi Cố Lâm Hi.

"Ngươi tên gì?"

Hiển nhiên bởi vì Cố Lâm Hi dịch dung nên gã không ngờ rằng mình đang giao thủ với vị hộ pháp thứ thư Bàn Cổ. Ai cũng nghĩ Bàn Cổ trộm được Hắc Ngọc Hoàn đã trốn khỏi Trấn Yêu Cung từ lâu rồi, nên gã này càng thêm dè chừng Cố Lâm Hi.

"Ngươi không xứng biết tên ta!"

Câu nói giống như chọc tức khiến cho ánh mắt gã trở nên điên cuồng.

"Vậy ta sẽ đánh cho ngươi thành người chết mãi mãi không thể nói ra tên của mình."

Nói dứt câu Cố Lâm Hi và gã lại tiếp tục giao thủ. Một đao một kiếm chạm vào nhau tóe ra từng tia lửa. Mục đích của bọn chúng là giết Phục Hy nên gã bịt mặt được phái ra đánh Phục Hy võ công còn cao hơn tên đánh với Cố Lâm Hi một bậc. Hắn chỉ đánh vào những nơi yếu hại trên người Phục Hy. Sau vài chiêu Phục Hy bị một chưởng đánh trúng ngực. Mà roi của Phục Hy chỉ mới làm rách một góc áo của gã. Phục Hy lùi lại nghiến răng ken két.

Ta không tin ta không ta không đánh lại ngươi!

Phục Hy đã có sẵn máu hiếu chiến trong người, bị thương càng khiến tinh thần hắn nâng cao. Chiếc roi nhanh nhẹn vung lên chớp mắt đã quất vào sau lưng của gã. Khiến cho gã phải loạng choạng mới đứng vững. Lúc nãy Phục Hy cũng vừa trúng một chưởng vào ngực y lùi về phía sau đối lưng với Cố Lâm Hi.

Cố Lâm Hi hỏi nhỏ.

"Còn trụ được không?"

Phục Hy lấy ống tay lau máu trên khóe miệng.

"Uh!"

Hai gã bịt mặt nhìn nhau ra hiệu, không để cho họ có thời gian nghĩ ngơi lập tức xông vào. Nhưng đang giao thủ hăng say Cố Lâm Hi bỗng ngừng tay miệng nở nụ cười tươi rói.

"Cung chủ!"

Tiếng của cô như một cú đánh vào đại não khiến cho bọn chúng đơ người đôi mắt sợ hãi nhìn theo hướng của Cố Lâm Hi. Tranh thủ lúc này Cố Lâm Hi nhanh như chớp nắm lấy Phục Hy dùng kinh công sở trường của mình chạy mất. Đến khi phát hiện mình bị lừa thì nào còn trông thấy bóng dáng của hai người.

Bay một mạch đến tận bìa rừng Cố Lâm Hi mới thả Phục Hy ra cô dựa vào tảng đá lớn thở hổn hển.

"Mệt chết ta!"

Đến lúc này mà còn không nhìn ra Cố Lâm Hi Phục Hy đích thị là con heo. Y nhíu mày nhìn gương mặt của thuộc hạ mình.

"Ngươi gan thật đấy! dám dịch dung làm thuộc hạ của ta trốn ra ngoài."

Biết Phục Hy đã nhận ra Cố Lâm Hi xé lớp dịch dung trên mặt sau đó hỏi y.

"Có mang theo thuốc trị thương không?"

Phục Hy gật đầu móc một bình ngọc thảy cho Cố Lâm Hi, còn mình cũng nhét một viên thuốc vào miệng. Nuốt xong viên thuốc Phục Hy mới hỏi Cố Lâm Hi.

"Tại sao lại cứu ta, đáng ra lúc nãy cô nên chạy trốn mới phải."

Cố Lâm Hi gật đầu.

"Ta cũng định như thế, nhưng mà thấy cũng tiện tay nên cứu ngươi thôi."

Gương mặt trắng trẻo của Phục Hy tràn đầy ý cười.

"Không sợ ta báo lại với cung chủ sao?"

Cố Lâm Hi rắc ít thuốc bột trong bình ngọc lên vết thương trên cánh tay mình.

"Lo mà giữ mạng của ngươi trước đi. Từ núi này về Trấn Yêu Cung coi chừng lại bị tập kích."

Phục Hy thở dài.

"Xem như ta nợ cô một mạng. Sau này có dịp sẽ trả cho cô."

Cố Lâm Hi mỉm cười.

"Tất nhiên là phải trả cho ta rồi."

Sau khi băng bó cho mình xong Cố Lâm Hi phẩy tay nói với Phục Hy.

"Ta đi đây!"

Sau đó cấp tốc bay xuống núi. Nói không sợ cung chủ là giả. Nếu lần này mà bị Đồng Ấn bắt được Cố Lâm Hi không biết mình sẽ chịu hình phạt đáng sợ gì. Vì thế tranh thủ thời gian ngày đêm không nghĩ đến thành Nhạn Hồi. Cố Lâm Hi biết chỉ cần đến thành Nhạn Hồi là cô sẽ hoàn toàn ra khỏi địa phận cai quản của Trấn Yêu Cung. Nhưng chưa chỉ vừa đặt chân đến ngoài bìa rừng Cố Lâm Hi đã bị một nhóm người của La Phong Môn vây xung quanh. Yến Vô Tâm thiếu chủ của môn phái này đang vui cười nhìn Cố Lâm Hi.

"Bàn Cổ hộ pháp thứ tư của Trấn Yêu Cung, không ngờ cô cũng dám phản bội Đồng Ấn. Bọn ta đã đợi cô ở đây rất lâu rồi. Ngoan ngoãn giao ra Hắc Ngọc Hoàn ta sẽ tha cho cô một mạng."

Cố Lâm Hi mỉm cười rút kiếm ra khỏi vỏ.

"Có giao hay không trước tiên ngươi hãy hỏi kiếm trong tay ta trước!"

Không để hắn kịp trở tay Cố Lâm Hi vung kiếm về phía bọn chúng, mỗi một kiếm vung lên kèm theo tiếng la hét của bọn thuộc hạ xung quanh Yến Vô Tâm.

"Á!"

Yến Vô Tâm tức giận khi nhìn thấy từng thuộc hạ của mình bị thương ngã xuống, kiếm trong tay y phóng tới trực diện giao đấu với Cố Lâm Hi.

"Yêu nữ vừa ra tay đã tổn thương người khác, xem ta trừng trị ngươi đây!"

Cố Lâm Hi không muốn mất thời gian ở nơi này, cô đang gấp rút trở về giao Hắc Ngọc Hoàn cho Mục Thiếu Lăng ở Thanh Vân Cốc. Vì thế Cố Lâm Hi vừa đánh vừa lùi sau khi chém vào tay của Yến Vô Tâm một nhát cô bỏ lại bọn chúng bay vào trong thành Nhạn Hồi.

Nhưng vừa vào trong thành Cố Lâm Hi phát hiện có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo mình. Cô làm như không hay biết gì đi vào trong quán trọ thuê một phòng thượng hạng. Gọi tiểu nhị mang lên một bồn nước sạch để tắm rửa. Cố Lâm Hi đổi sang y phục nam nhân, ăn một chén cơm với vài món ăn đơn giản mà tiểu nhị mang vào sau đó xách kiếm ra ngoài dò xét tình hình. Cô vào một tửu lâu lớn nhất trong thành gọi một ấm trà, vừa im lặng uống vừa nghe ngóng cuộc nói chuyện của mọi người xung quanh.

"Biết gì chưa hộ pháp Bàn Cổ ăn cắp Hắc Ngọc Hoàn của cung chủ Trấn Yêu Cung vậy mà thoát ra ngoài rồi."

Cố Lâm Hi hớp một ngụm trà miên mang suy nghĩ. Vậy là tin tức cô có trong tay Hắc Ngọc Hoàn đã truyền ra ngoài. Hèn gì La Phong Môn cử thiếu chủ của chúng chặn đường để cướp. Cách tung tin tức này nhằm mượn tay các môn phái trong giang hồ để giữ chân cô lại. Cố Lâm Hi không hề nghi ngờ đó là cách xử lý của trưởng lão Đan Băng Vân. Nhưng mà điều mà Cố Lâm Hi băn khoăn là liệu rằng cung chủ có phải chính là người ra lệnh cho ả ta tung ra tin tức này hay không?

Một người ngồi ở bàn kế bên nói xen vào.

"Ta nghe nói viên Hắc Ngọc Hoàn đó không những trị bách bệnh, trường sinh bất lão mà còn có thể giúp nâng cao tu vi. Cung chủ Đồng Ấn bởi vì mỗi ngày hấp thu linh lực của nó mà võ công ngày một thăng tiến đến cả võ lâm minh chủ cũng bị hắn đánh ngã chỉ sau mười chiêu."

Nói cứ y như là hắn ta tận mắt chứng kiến Đồng Ấn hành sự vậy đó. Nghĩ đến bóng dáng cao lớn trong chiếc áo choàng đen Cố Lâm Hi bất giác ngây người nên không phát hiện trong một chiếc bàn nhỏ có hai người đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm mình.

Uống thêm vài ly trà cũng không nghe thêm tin tức gì quan trọng Cố Lâm Hi ra khỏi quán. Cô đi rất nhanh vòng vèo qua những con ngõ nhỏ, đến khi đi vào trong ngôi nhà hoang thì hai người theo sau lưng cũng xuất hiện. Cố Lâm Hi quay sang mỉm cười khoanh tay ôm kiếm trước ngực.

"Ta tưởng các ngươi đang muốn làm rùa rút đầu mãi chứ!"

Lúc Cố Lâm Hi vừa ra khỏi quán trà hai người ngồi ở bàn kế bên cũng đứng lên đi theo. Bây giờ thấy cô vào đây biết rằng Cố Lâm Hi đã phát hiện ra tung tích của mình, bọn chúng bèn xuất hiện. Nhìn gương mặt hai người giống nhau như đúc Cố Lâm Hi dễ dàng nhận ra bọn chúng chính là hai huynh đệ sinh đôi tên chỉ có một chữ Phong – Vân. Thuộc hạ chí thân của minh chủ võ lâm Lệnh Ngọc Tùy. Gã tên Phong mỉm cười nói với Cố Lâm Hi.

"Bàn Cổ! đừng giả vờ mạnh mẽ nữa. Cô biết chúng ta muốn gì mà!"

Cố Lâm Hi lạnh lùng nhìn bọn chúng.

"Trấn Yêu Cung còn không cản được ta, hai ngươi là cái thá gì."

Cho dù bị hai huynh đệ Phong, Vân vây hãm nhưng Cố Lâm Hi không hề rơi vào thế hạ phong. Ngôi nhà hoang đã bị họ quần đấu trở nên tan nát. Bụi mù bay tứ tung, từng tiếng kim loại vang vào nhau ken két. Không hổ là hai anh em sinh đôi tâm ý tương thông họ kết hợp với nhau vô cùng ăn ý vây lấy không cho Cố Lâm Hi có đường nào để thoát thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro