cœur brisé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--

thư muộn-

gửi yêu thương của anh,

đã bao lâu rồi anh chưa viết thư cho em nhỉ? theo anh nhớ thì là kể từ ngày em rời xa anh, rời xa con phố nhỏ luôn sáng đèn chờ em trở về để rồi em lại bước chân lên nơi thành thị rực sáng hào quang dẫn lối cho em chạy khuất khỏi cái nơi nghèo hèo này. ôi em ơi thứ lỗi cho anh nếu có lỡ nói điều gì khiến em phật ý vì kẻ nghèo hèn này vốn học ít, tội lắm em ạ.

em sống vẫn tốt chứ? tất nhiên là tốt hơn ở với anh rồi, nên em mới mãi chẳng về với anh. ở đó có lạnh không em hay lại nóng hơn ở đây? à anh quên là chỗ em ở có lò sưởi chứ không phải như lúc ở với anh phải chạy ra chỗ bếp lò của bác hàng thịt sưởi nhờ, em có còn nhớ không lúc ấy mình đã vui biết chừng nào, em nhỉ? anh nhớ em vô cùng tận nhưng anh lại không muốn gọi điện vì sợ phiền em nên lại thôi. mà em ơi sao độ dạo gần đây anh không gọi cho em được nữa em à, anh chỉ nghe thấy tiếng tút tút mãi thôi, tự dưng anh thấy chạnh lòng quá. 

tháng năm gió thổi xuyên qua mấy kẽ lá của cây táo mà hồi trước em trồng, rì rào như lời thủ thỉ anh nói em nghe. anh già rồi nên hay cảm vặt, thi thoảng hay ho khan. anh nhớ bác sĩ của anh quá, ước chi em về để chữa cái bệnh già này cho anh. à anh lại quên mất rằng em ở xa quá làm sao về kịp đây. thôi em ơi giờ anh chỉ mong đến ngày anh nhắm mắt xuôi tay thì em về thắp cho anh nén nhang thơm là anh vui rồi. anh đùa đấy vì nếu anh chết đi ai sẽ còn chải tóc cho em vào buổi chiều mát, em nhỉ?

'bình minh quá, mỗi khi tình lại hứa,

xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa lòng ta

khi những em gặp gỡ giữa đường qua

ngừng mắt lại, để trao cười, bỡ ngỡ' *

em còn nhớ chăng những câu thơ em đọc cho anh nghe khi em dựa đầu lên tay anh và nỉ non về tương lai của đôi mình. nay em xa rồi chỉ còn lại tấm thân héo hon như đàn đứt dây, như lá lìa cành. buồn khổ và hẩm hiu lắm em ơi.

tự dưng anh lại nhớ món canh cần tây mà em nấu quá, cả cái mùi dầu ăn hăng gắt thoang thoảng dưới bếp nhà. anh vẫn còn giữ phòng cho em đây để chờ em về, em về rồi em sẽ hát cho anh nghe mấy bài ca bằng tiếng pháp du dương như mấy cô ca sĩ hát ô-pê-ra anh coi trên máy truyền hình.

mấy tháng gần đây anh có học tiếng pháp đó em, anh học để viết thư cho yêu thương của anh, viết cho cô gái với mái tóc đen óng ả của anh. anh nhờ asen- cậu trai tốt bụng ở xóm trên chỉ vài câu hay hay để tán dốc với em, và, để cho xứng đôi với em hơn. được chừng nào hay chừng đó, em hen?

anh nhớ em chết mất nàng thơ của anh ạ. nhớ em quá mà chẳng biết làm gì, chỉ biết luẩn quẩn trong thương nhớ. cứ mỗi tối anh nhắm mắt là anh thấy em cười tươi rực rỡ dưới nắng vàng, ánh nắng dịu nhẹ còn vấn vương trên vạt áo sơ mi của em trông nên thơ đến lạ lùng.

anh cũng không biết mà dạo này anh cứ hay khóc suốt, khóc nức nở như bọn trẻ con mất đồ chơi. cứ nghĩ về em là anh lại khóc. ôi dào chắc em nghĩ anh yếu đuối lắm chứ gì? em đừng quan tâm nhé, chắc do anh đang bệnh nên mới khóc lóc thế thôi chứ anh mạnh mẽ lắm, anh phải mạnh mẽ để còn cõng mặt trời của anh đi chơi như những ngày xưa bé con của anh vẫn là một chiếc mầm nhỏ.

thôi em đi, em đi rồi nhớ về nghe em. về đi anh nấu canh cần tây cho em, anh hát cho em nghe hay để anh kể em nghe về cánh đồng bao la bát ngát thơm mùi lúa mới. nếu bận quá thì thôi em ạ, anh hiểu mà. chỉ là, anh già rồi nên hay luyến tiếc những thứ xưa cũ, thôi thì lỡ như anh có mệt nhoài ngã vào lòng biển cả thì xin em hãy về để anh còn thấy được chút nắng trong tim mình, bởi anh biết rằng cái giá lạnh của sóng đời sẽ khiến tấm thân già này phải run rẩy, nên em ơi hãy chóng về dù là một thoáng thôi, vậy anh cũng vui lắm rồi. đời anh chỉ là con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển rộng, nào dám ước muốn chi cho xa xôi.

'anh đã để cuộc đời anh trần trụi 
trước mắt em 

anh không giấu em một điều gì 

chính vì thế mà em không biết gì 
tất cả về anh 

nếu đời anh chỉ là viên ngọc 

anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh 
và xâu thành một chuỗi quàng vào cổ em 

nếu đời anh chỉ là một đóa hoa 
tròn trịa, dịu dàng và bé bỏng

anh sẽ hái nó ra để đặt lên mái tóc em'**

thương em nhiều vô cùng.

tu me manques, 

------------------

* trích từ bài thơ 'Xuân không nhiều' - Xuân Diệu

** trích từ bài 'Người làm vườn' -  Rabindranath Tagore (Đào Văn Quý dịch)


------------------

đây là một trong những tác phẩm mà mình đã bỏ quên trong xó nên bây giờ có dịp lôi ra lại để viết tiếp. và cũng lâu rồi không viết lại nên nếu có chi sai sót mong các cậu hãy lượng thứ cho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro