Độc lập.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em. Là một cô gái.

Em. Mang trong mình những cảm xúc tường tận của tuổi thiếu niên.

Em. Sẵn sàng vần vũ giữa những cơn mưa để thoả mãn cái tôi nhất thời ngày đó.

Và....

Khi yêu, em cũng vậy.

- - -
Một chút xa lạ trong quá khứ, không muốn quên, nhưng khi người ta hỏi lại có chút ngắc ngứ chẳng nên lời. Em là vậy đó, muốn trải qua giông bãi một cách mưa thuận gió hoà nhất, cớ sao mà mãi chẳng chịu chấp nhận quá khứ thương đau của mình ?

Rồi thì cái gì cũng phải học cách mà thôi. Đến một thời điểm khi mà mình quá đơn độc cũng chẳng giải quyết được thứ gì.

Cái khoảnh khắc ấy em nhận ra, mình không phải yếu tố quan trọng quyết định cuộc đời ai đó.

Chỉ có hiểu lầm và cuộc sống của em.

Gặp những vấp ngã thật đau mới thay đổi được, khi em chẳng còn thể dựa dẫm vào bất cứ ai, khi con tim mong manh yếu đuối trong tình cảm nay đã hoá khô heo hút vì cái quay lưng của người. Từng người, từng người ra đi. Cũng từng người, từng người thay đổi. Hoà với nhịp sống chậm rãi ấy của tháng năm, nếu cư nhiên cứ là cô gái ngây thơ ngày ấy, có lẽ bây giờ bản thân lúc ấy sẽ khóc không biết chống chọi thế nào với thế giới tàn nhẫn kia, sẽ cảm nhận nỗi đau mất mát lớn lao khi lại nhìn một ai đó xa rời mình. Còn thực tại, khác rồi. Em trân trọng những tình cảm ở bên, trân trọng những người vì mình mà nâng đỡ thế giới, và mình cũng sẵn sàng làm vậy. Chẳng qua giờ khi người ta có đi mình cũng không còn lưu tâm quá nhiều nữa, bởi sau những năm tháng đợi chờ mỏi mệt ròng rã, khóc vì những người đã từng quay lưng, lần một, lần hai vẫn thế, nhưng cớ gì lần bốn, lần năm lại phải tự yếu lòng cho người chẳng còn xem mình là quan trọng ? Em biết bản thân vốn không cô độc, nhưng trái tim em từ lâu đã đơn độc heo hắt mất rồi. Đừng trách người con gái năm xưa ấy không giữ được sự hồn nhiên, thanh thuần, trong sáng của những ngày đầu, vì có mấy ai chấp nhận con người lạc quan ngây thơ ngày đó đâu ? Cái lúc mà mình cần đến điên cuồng, hão huyền về sự quan trọng của mình trong lòng người ta thì người đã ra đi mất rồi. Rốt cục sau cùng trở về, mình hỏi, họ lại nói "Cái này phải hỏi em chứ ?" hay "Em đâu có cô độc." Ừ, đi không bận tâm một lần ngoái lại xem cảm xúc của em thì dành thời gian cho họ, có nghĩa lý gì ? Hay đơn giản nhớ đến phát điên mà vờ ngu xuẩn, vơ càn quét lấy hết đau thương. Thôi, cũng không sao, hiện tại đây em cũng chẳng còn dựa dẫm vào bất cứ thứ tình cảm nào. Cái đau thương vơ vội cũng không tuyệt vọng như trước nữa, như cái cách em chẳng muốn khóc thêm vì một người ngang nhiên quay mặt. Cuối cùng sau bao nhiêu thứ xảy đến, chỉ có lí trí của bản thân là đối tốt nhất với trái tim rỉ máu của chính mình. Vậy thôi.

- - -
Hạnh ngân rụng đầy đường, liệu em còn nhớ ?

Tháng năm cũ phai tàn, vì người mà thương ?

Thương dốc cạn lòng, thương đến cạn kiệt.

Thương vẹn tuổi bơ vơ thiếu nữ.

Cớ gì, mặc em nơi đơn côi gió trở.

Lẻ loi.
Đơn độc.

Nơi hạnh ngân rơi, chẳng vương chút ái tình mặn nồng.

Thanh xuân không người, trong đôi mắt chứa đầy xám xịt.

Ừ thì vẫn là em.
Nhưng đã chẳng còn là em nữa rồi.

—-
.Khuẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mei#mine