Trăng Soi Đáy Nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: www.trochoivui.com

Moon reflected in the water – Trăng soi đáy nước

Đêm trăng nào bên nhau

Vai tựa vai nói muôn ước vọng

Hương tóc nồng len vào nếp áo

Chợt bàng hoàng tỉnh giấc mơ xuân

Còn một mình nhìn trăng

Còn một mình nhìn nước chảy

Cánh hoa rơi biết mùa xuân đã đi qua

Trăng nhạt nhòa vụn vỡ

Giấc mộng không tan

Tiếc chỉ là trăng soi đáy nước…

Sango-san kết thúc bài hát. Tôi ngừng tiếng nhịp phách. Căn phòng vẫn im lặng. Hakudoushi vẫn nhìn Sango không nói lời nào. Mama-san liếc nhìn qua hai người với một cái nhíu mày rất khẽ. Sango-san cúi xuống chỉnh lại dây đàn, chuẩn bị tiếp tục hát…

“ Sango-san!” Hakudoushi chợt nói. Sango-san ngẩng lên, đôi mắt trầm tĩnh lạnh lùng nhìn thẳng vào người đối diện.

“ Cô có thể tiếp ta đêm nay chứ?” Hakudoushi nheo mắt, dường như nôn nóng tiếp tục “Năm mươi koku, thế nào?”

“Xin lỗi Hakudoushi-sama, hôm nay tôi không được khỏe.” Sango-san khẽ cúi đầu.

Phải, tôi biết Sango-san không bao giờ tiếp khách, bất kể đó là ai. Sango-san là geisha hạng nhất ở kỹ viện Hoshi này, cô có toàn quyền quyết định việc tiếp khách hay không mà thậm chí mama-san cũng không ngăn được. Đó là đặc quyền của một geisha hạng nhất, và mọi người đều phải tôn trọng nó. Tất nhiên Hakudoushi cũng phải biết điều đó.

Hakudoushi cau mày. Vẻ thất vọng hiện rõ trong mắt anh ta. Tôi nén một tiếng thở dài bực dọc. Anh ta đã đến đây liên tục năm ngày đòi Sango-san tiếp. Anh ta là cái gì chứ? Chỉ là một thằng nhóc lắm tiền, lắm quyền. Phải, một thằng nhóc mới 15 tuổi và đến kỹ viện còn nhiều hơn trường học. Và hắn vẫn là người thừa kế của dòng họ Onigumo danh giá…

“Vậy thì còn con bé kia?” Hakudoushi đột ngột lên tiếng, chỉ thẳng vào tôi “Ta muốn con bé kia tiếp ta đêm nay!”

“ Hakudoushi-sama, Rin-chan mới 9 tuổi…” Sango-san đưa tay kéo tôi đang kinh hãi về phía cô, lắc đầu. Tôi nắm chặt vạt áo của Sango-san, run lên.

“Đã bước chân vào kỹ viện thì còn kể đến tuổi tác sao, Sango-san? Nó không phải là một geisha hạng nhất như cô, nó không có quyền quyết định!” Mắt Hakodoushi nheo lại độc ác. Anh ta đứng lên, tiến đến chỗ chúng tôi.

“Đứng lên đi theo ta, bé con!”

Sango-san kéo tôi lùi lại đằng sau, lắc đầu

“Đừng, Hakudoushi-sama! Nó còn qúa nhỏ! Đêm nay tôi sẽ phục vụ ngài, đừng chạm vào Rin-chan!”

Hakudoushi cười khẩy, chồm đến nắm lấy vạt áo tôi

“ Ta hết hứng thú với cô rồi. Nhỏ à? Ta nhớ ta đã từng ngủ với đứa còn nhỏ hơn con bé này! Đi theo ta!”

“Đừng! Mama-san! Rin-chan…” Sango-san nhìn qua mama-san cầu cứu. Bà ta chỉ lắc đầu im lặng. Không ai dám làm trái ý của công tử dòng họ Onigumo. Sango-san vẫn nắm chặt vạt áo tôi, giật lại. Cô đứng chắn trước mặt tôi, quắc mắt nhìn Hakudoushi.

“Ngài làm ơn tôn trọng chính ngài một chút, Hakudoushi-sama!”

Soạt!

Thanh kiếm bên hông Hakudoushi đã tuốt khỏi vỏ, chĩa thằng vào cổ Sango-san. Anh ta rít lên

“Ta có thể giết sạch cả kỹ viện này nếu ta muốn. Con bé kia!” Anh ta nhìn xuống tôi “Nếu muốn chủ ngươi sống thì đi theo ta!”

Tôi nhìn lên Sango-san. Ánh mắt cô vẫn rừng rực nhìn Hakudoushi không hề khiếp sợ. Nếu tiếp tục thế này, Sango-san sẽ…

Tôi đứng lên, nén một tiếng nức nở, đi về phía Hakudoushi.

“Rin-chan!”

Sango-san thảng thốt gọi. Tôi quay lại, gật đầu với cô, cố mỉm cười nhẹ. Tôi biết, dù tuổi mình còn nhỏ, đã bước chân vào kỹ viện này thì sẽ ra sao. Sớm hay muộn cũng chỉ như nhau mà thôi. Tôi bước ra phía cửa. Hakudoushi đã thu kiếm lại…

“KHÔNG! RIN-CHAN!!!”

Soạt!!!!

Sango-san ngã xuống đất, ôm lấy vai. Thanh kiếm của Hakudoushi vung lên, còn nhỏ máu ròng ròng. Tôi và mama-san cùng hốt hoảng chạy lại chỗ cô. Ngoài cửa phòng, những cô gái khác cũng xôn xao nhìn vào.

“Xin đại nhân tha lỗi!” Mama-san cúi đầu van vỉ. Sango-san nhăn mặt đau đớn, nhưng vẫn nắm chặt vạt áo tôi. Máu nhỏ ròng ròng ướt đẫm phần trên của chiếc yukata cô đang mặc. Hakudoushi lầm lì tiến tới, nắm lấy cổ áo tôi lôi đi.

“KHÔNG!!!!”

Ngay cả tôi cũng ngạc nhiên với giọng của chính mình. Hakudoushi nhìn xuống tôi, nhếch mép cười.

“Vậy mà người ta cứ nói ngươi câm. Cũng là một trò câu khách nữa hả? Ngươi có vẻ thông minh hơn nhiều so với cái vẻ ngây thơ của ngươi đấy…”

“Ở đây có chuyện gì thế?”

Một giọng nói trầm tĩnh lạnh lùng chợt vang lên ngoài cửa phòng. Hakuoushi có vẻ hơi giật mình ngẩng lên.

“ Sesshoumaru-san…”

Tôi nhìn ra cửa. Một samurai cao lớn đang đứng đó. Ánh mắt lạnh lùng của anh ta quét qua cảnh tượng trước mặt, rồi nhìn thẳng vào tôi, dừng lại trong một thoáng. Anh ta khẽ cau mày.

“Hakudoushi-san, thế này là sao?”

“Tôi chỉ trừng phạt những kẻ không nghe lời tôi, không phải việc của ngài, Sesshoumaru-san!”

“Thế à? Nhưng Naraku-sama sẽ nói sao về việc này?”

Mắt Hakudoushi nheo lại. Bàn tay nắm cổ áo tôi lỏng ra.

“Đến kỹ viện thì có gì là lạ đối với một người đàn ông? Tôi chỉ lấy cô gái tôi muốn.”

Ánh mắt lạnh lùng ấy lại quét qua tôi, trước khi một cái nhếch mép đến trên khuôn mặt vô cảm của người trước mặt

“Nhưng con bé đó tôi đã đặt trước. Phải không, Niki-san?”

Mama-san đủ tinh nhạy để nhận ra ẩn ý của người khách. Bà ta gật đầu

“Đúng thế, Hakudoushi-sama. Cho nên chúng tôi mới ngăn ngài. Tối nay con bé đó là của Sesshoumaru-sama.”

Và người có tên là Sesshoumaru này khoanh tay nhìn Hakudoushi, nhíu mày

“ Công tử của dòng họ Onigumo sẽ biết việc hơn là tranh giành cô gái của người khác chứ, Hakudoushi-san?”

“Kuso!”

Hakudoushi ném tôi xuống đất, hầm hầm đi ra cửa, ném cho Sesshoumaru cái nhìn giận dữ. Tôi vội chạy đến chỗ Sango-san, kêu lên

“Sango-san, chị không sao chứ?”

“Không sao, chỉ vào thịt một chút” Sango-san lắc đầu, cau mày nhìn tôi “Con bé ngốc này, đã bảo trời có sập xuống cũng đừng nói gì cơ mà!”

“Xin lỗi, Sango-san…”

“Rin-chan…”

Mama-san đã đến bên chúng tôi. Bà ta kéo tay tôi

“Đi với Sesshoumaru-sama đi!”

” Sao cơ?”

“ Nếu Hakudoushi biết chúng tôi nói dối, sẽ rắc rối lắm. Dù sao thì… Làm ơn, Rin-chan…”

“Mama-san!” Sango-san quát khẽ. Tôi nhìn hai người, rồi nhìn lại người đang đứng ngoài cửa. Anh ta đã quay lưng chuẩn bị đi…

“Ổn thôi, Sango-san.” Tôi nắm tay Sango-san, bóp nhẹ trước khi đứng dậy theo người khách. Dù sao thì… anh ta đã cứu Sango-san…

Tôi im lặng đi theo anh ta. Hành lang dài tràn ngập ánh trăng. Những bóng lá xam xám đung đưa trên khung cửa giấy trong im lặng. Anh ta cứ đi, làm như không hề biết đến sự hiện diện của tôi đằng sau. Tôi đắn đo cất giọng ngập ngừng

“ Sesshoumaru-sama…”

Tiếng bước chân dừng lại. Sesshoumaru chậm chạp quay đầu nhìn tôi. Mái tóc trắng đổ dài trong ánh trăng khẽ hắt những ánh sáng trong như bạc. Đôi mắt lạnh lùng dưới bóng tối của đêm trăng dường như dịu dàng lại… Vài cánh hoa anh đào rắc qua hành lang, lấp loáng ánh sáng từ mặt hồ phản chiếu…

Đêm hôm đó, người đã đứng trong ánh trăng bàng bạc mùa xuân muộn. Dát trong ánh trăng lấp lánh… như một giấc mơ…

“Ta không cần trẻ con.”

Tôi chớp mắt. Năn nỉ và ép buộc khách là điều tối kị, bất kể lý do là gì… Nhưng nếu Hakudoushi biết chuyện…

“ Ngươi biết làm thơ haiku chưa?” Sesshoumaru đột ngột hỏi, ánh mắt vẫn bình thản nhìn tôi “Làm một bài đi!”

Tôi chớp mắt lần hai. Haiku?

Trăng vẫn lấp lánh trên mặt hồ. Bài hát của Sango-san chợt hiện về trong tâm trí tôi. Trăng…

“ Bàng bạc trăng soi đáy nước

Một cánh hoa rơi

Tan vỡ ”

Một tiếng cười khẽ vang lên. Sesshoumaru lắc đầu, đi về phía trước

“Theo ta.”

“Hai, Sesshoumaru-sama”

Trăng vẫn soi sáng hành lang dài với những bóng lá xám và bóng hoa bay qua. Tôi im lặng đi theo người, ngạc nhiên vì thái độ kỳ lạ của người. Những câu thơ tôi vừa mới đọc vẫn còn ẩn hiện trong tâm trí.

Đó là lần đầu tiên tôi làm haiku…

Và ngày ấy tôi đã không biết rằng… Đó là những câu thơ của định mệnh…

Bàng bạc trăng soi đáy nước

Một cánh hoa rơi

Tan vỡ

Trăng soi đáy nước…

Chapter 1

Rain in the autumn

Part I

Kyoto, 5 năm sau…

Gian trà thất nhỏ ấm áp trong làn khói trắng mờ tỏa ra từ bình trà. Ngoài vườn, tiếng chiếc lá nào khẽ rơi trượt qua bức tường gỗ. Đêm mùa thu, mùi lá khô lẫn với hương hoa cúc thoảng hăng hăng trong không khí.

Tách.

Nhẹ nhàng, tiếng một hạt mưa khẽ rơi trên lớp lá dày. Đều đặn, chậm rãi, những hạt mưa khác tiếp tục rơi. Tiếng mưa khẽ gõ nhịp trên mái nhà, trên hàng hiên. Bóng cây trong vườn rung nhẹ, nhập nhòa.

“Hãy nhớ, con gái. Chúng ta sống trong thế giới Thùy dương, chỉ là bông hoa trôi theo dòng nước. Suy nghĩ nhiều làm gì, chẳng thể thay đổi được. Cứ sống như một cành hoa, đón gió, đón mưa, nghĩ đến những điều tốt đẹp, thế chẳng tốt hơn sao?”

Mama-san, hoa sẽ nghĩ gì khi lớp bụi mưa thu len vào lớp cánh đang tàn dần? Đón giọt mưa như nụ hôn cuối trên bờ môi, vị có mặn chát như là nước mắt?

Hãy nhớ, con gái, chúng ta là những cành thùy dương…

Người đặt ly trà xuống bàn. Tôi lặng lẽ nâng ấm trà, xoay vài vòng trong tay trước khi rót cho người. Những ngón tay dài, thanh mảnh của người cầm lấy tách trà, đưa lên bờ môi dường như lúc nào cũng mím chặt. Làn khói trắng vẫn quẩn quanh, mơ hồ.

Tôi nén một tiếng thở dài mãn nguyện. Tiệc trà hôm nay có thể nói là hoàn hảo. Tôi đã chuẩn bị sẵn từ buổi chiều, chọn lựa từng búp trà, từng cành hoa và cả chiếc áo tôi đang mặc. Tôi nhắm mắt, mường tượng đến lớp lá thu đỏ rực long lanh mưa bên ngoài. Mùi hoa cúc vẫn thoang thoảng…

“Mấy ngày nữa ta sẽ về Kyushu.”

Giọng người chợt vang lên, phá tan cái tĩnh lặng hoàn hảo đang ngự trị trong gian trà thất. Tôi ngẩng lên, tim đột nhiên đập mạnh. Đã đến lúc rồi sao?

Ánh mắt người chạm vào đôi mắt mở to của tôi, vẫn cái nhìn lạnh ngắt như lần đầu tiên tôi gặp người. Tôi mím môi, khẽ gật đầu.

“ Rin hiểu.”

“ Shippo nói với ngươi à?”

Giọng người chợt trở nên rắn như băng. Tôi cúi đầu.

“Phải. Shippo-san mới tới đây hôm qua.”

Tay người búng nhẹ vào chiếc ly trên bàn. Những bông hoa cúc trong chiếc lọ rung khẽ, lớp nước mỏng sóng sánh.

“Hắn nói cả những việc như thế với ngươi?”

Im lặng. Tôi không nén được một tiếng cười khẽ.

“Thế thì sao, Sesshoumaru-sama?”

Mắt người nheo lại trong một cái nhìn khó chịu. Nhưng rồi người quay lưng đứng lên, mở cửa trà thất bước ra ngoài vườn. Tôi cũng đứng lên đi theo.

“Không cần tiễn ta.”

“Đó là bổn phận”

Tôi cúi đầu tránh ánh mắt người. Bổn phận của một kỹ nữ là tiễn khách ra đến cửa. Chỉ là thế mà thôi…

Nhưng người vẫn đứng yên trên hành lang trà thất. Khu nhà này được xây sâu trong vườn, khuất tất cả ánh mắt và tiếng động xung quanh. Hồ nước phản chiếu bầu trời mây đêm mờ đỏ, bóng trăng nhạt nhòa tan trong những vòng nước tròn, tạo nên bởi những hạt mưa đang lác đác rơi.

“Ngươi muốn chuộc thân hay tiếp tục ở lại đây?”

Tôi ngước nhìn người, kinh ngạc. Người tiếp tục, dường như không để ý đến phản ứng của tôi.

“Tốt nhất ngươi cứ ở lại đây. Ở ngoài sắp có loạn. Chọn một samurai tốt nào trong các khách đến đây mà đi với họ.”

Ánh mắt tôi lại trở về bóng trăng nhòa nhạt trên hồ. Chuộc thân rồi tôi sẽ đi đâu giữa thời thế loạn lạc này? Nhưng chọn một ai đó…

“Tại sao không phải là ngài?” Tôi buột miệng nói trước khi kịp suy nghĩ.

Người quay lại nhìn tôi. Ánh mắt mờ khuất trong bóng tối. Tôi nắm chặt bàn tay dưới lớp tay áo rộng, nhìn thẳng lên người.

“Rin muốn đi theo Sesshoumaru-sama…”

“Không”

Người quay lưng đi xuống thang, bước ra vườn. Tiếng gót giày chạm vào lớp đá lót đường lạnh rợn xương. Mưa vẫn rơi trong hương hoa cúc hăng nồng.

“Tại sao, Sesshoumaru-sama?”

Người dừng lại. Hạt mưa nào vừa rơi trượt qua mái tóc người, ánh lên trong tia sáng của ngọn đèn hành lang vàng vọt.

“Vậy thì tại sao ngài còn đến đây, Sesshoumaru-sama? Vậy thì tại sao ngài lại chọn tôi? Tại sao ngài còn gặp tôi làm gì?”

“Đó là điều một kỹ nữ cần phải hỏi khách sao?”

Mưa vẫn rơi. Những hạt nước nhỏ li ti bay ngang qua trước mắt tôi. Như một màn sương thủy tinh mờ trong suốt… ngăn cách giữa tôi và người…

Người đứng đó, nhưng tôi không thể chạm vào. Vẫn như lần đầu tiên tôi gặp người, hình dáng cao lớn trong bộ áo trắng, mái tóc xõa dài, kiêu hãnh và cô độc… Không ai có thể chạm vào…

Người đến đây. Có gì để tôi phải hỏi? Người đến tìm tôi cũng như tìm một trong nhiều geisha khác mà thôi…

Nhưng… người không phải là thế!

Người là người khách đầu tiên của tôi…

Người là người đã bảo vệ tôi, để tôi không bị nhấn chìm vào trong tầng lớp những kỹ nữ tầm thường, những người có thể rơi vào tay bất cứ người đàn ông nào miễn họ có đủ tiền để trả.

Người là người đầu tiên đã cho tôi biết yêu thương.

Phải, ngay từ lần đầu tiên tôi gặp người… Ngay từ khi tôi còn là một đứa trẻ…

“Con gái, chúng ta là những cành thùy dương…”

Mama-san… Thùy dương… Đứng giữa những cơn gió, những cơn mưa, mặc tình đời luân chuyển… không suy nghĩ… không yêu thương…

Thùy dương chỉ có thể đứng yên một nơi. Xinh đẹp bao nhiêu cũng chỉ để người ngắm trong một thoáng. Dịu dàng bao nhiêu chỉ để người đùa vui một lúc. Và chỉ có thể nhìn người như một cơn gió thoáng bay qua…

Yêu thương bao nhiêu cũng chỉ là câm lặng. Muốn khóc bao nhiêu cũng chỉ có thể đứng yên mà hát giữa trời.

“Suy nghĩ nhiều làm gì?“

Yêu thương làm gì? Đau đớn làm gì?

Trong thế giới yêu thương chỉ là mua bán, những tiếng cười hay những giọt nước mắt chỉ như những tiếng đàn gảy bởi hơi đồng… Suy nghĩ nhiều làm gì?

Tôi nhắm mắt, khẽ cúi đầu.

“Xin lỗi, Sesshoumaru-sama. Rin đã vô lễ vượt qúa bổn phận của mình.”

Người gật đầu, không quay lại. Tôi với tay lấy chiếc dù bên hàng hiên che cho người. Chúng tôi đi ra cửa trong im lặng.

Mưa vẫn khẽ nhịp bình thản, không nhanh, không chậm…

“Câu hỏi của ngài, Sesshoumaru-sama…”

Người dừng lại ở cửa. Tôi trao chiếc dù cho người, mỉm cười

“Cứ coi như đây là ân huệ cuối cùng của người cho tôi, Sesshoumaru-sama. Làm ơn… chuộc tôi ra khỏi nơi đây.”

Người nhìn vào mắt tôi. Rồi quay đi

“Ừ”

Tôi vẫn giữ nụ cười trên môi, nhìn bóng người đi khuất vào bóng tối con đường. Thành phố Kyoto về khuya đèn đã tắt dần. Thoáng tiếng cười nào vọng lại, vừa gần vừa xa.

Tôi chớp mắt.

Một giọt nước nóng ấm khẽ rơi trên tay.

Nhưng sao môi tôi vẫn cứ cười?

………………………

“Sau này em định làm gì?”

Sango-san nhấc bình sake lên rót vào ly cho tôi. Ánh nến vàng ánh lên nếp áo hồng của cô, lấp lánh màu bạc của lớp chỉ. Tôi sửa lại nếp kimono, mỉm cười.

“Em sẽ về quê chúng ta.”

“Nhưng Shippo-san đã nói…”

Tôi gật đầu. Yaemon-sama, shogun Nhật Bản vừa mất, những daimyo lập tức chia rẽ, giành quyền thống trị. Hai thế lực mạnh nhất, Naraku Onigumo- daimyo của Kwanto và Sesshoumaru Inutaisho- daimyo của Kyushu đang rời khỏi Kyoto để chuẩn bị chiến tranh. Không lâu, đất nước này sẽ lại chìm vào chiến loạn…

“Dù sao đất kinh thành Kyoto, nơi Thiên hoàng ngự trị này cũng là nơi an toàn nhất…”

“Chị không lo cho Kohaku sao?”

Sango-san im lặng. Người em trai của cô vẫn còn ở dưới quê, không rõ sống chết thế nào. Từ ngày nhận được tin cha mẹ cô mất bởi dịch bệnh, cũng ít khi nghe được tin của anh ta.

“ Kohaku đã nói sẽ chờ em trở về…”

“Rin-chan…”

“Bức thư vừa rồi cậu ấy gửi cho em cũng vẫn nói như thế…”

Sango-san cúi đầu im lặng. Kohaku không gửi thư cho chị gái mình nhưng lại gửi thư cho tôi. Tôi nắm tay cô, siết nhẹ

“ Chị hiểu cậu ấy mà, Sango-san…”

Sango-san khẽ gật đầu. Giữa hai chị em luôn có một sự ngăn cách nào đó… Ngày ấy, Sango-san bị bán đi để lo tiền thuốc thang cứu Kohaku khỏi một căn bệnh thập tử nhất sinh. Và Kohaku luôn sống với ám ảnh rằng đó là lỗi của anh mà Sango-san rơi vào nơi như thế này. Giờ đây anh đang cố gắng từng ngày, phấn đấu kiếm đủ tiền để chuộc Sango-san. Và anh vẫn còn đợi tôi…

“Tôi sẽ đợi Rin-chan…”

Tôi nhắm mắt. Phải, tôi biết, trong những cố gắng của Kohaku cũng có một phần vì tôi. Tôi biết…

“Sau này em lấy Kohaku đi!”

Sango-san nhìn tôi. Đôi mắt to, sắc sảo của cô trong ánh lửa dịu dàng lại. Tôi nhìn ly sake đục mờ trong tay, mỉm cười

“Có lẽ…”

Tiếng mưa vẫn vọng lại đâu đó trong đêm. Bóng cây rung rinh trên khung cửa shoji. Hơi đất luồn qua những tấm tatami mỏng, lành lạnh. Sango-san ngập ngừng

“Còn Sesshoumaru-sama…”

“Người ấy… không cần.”

Những giọt rượu trôi qua đầu lưỡi tôi, tê tê. Cái cảm giác buốt nhói trong tim lại trở lại cùng với luồng gió nào khẽ lách qua khe cửa.

“Em không cần những thứ mà người ấy cần, chị hiểu không? Với những kỹ nữ chúng ta, cố sống sao cho yên bình, cố sao cho ngoi lên được hạng nhất, hạng nhì để mong có một samurai gia đình danh giá nào ngó tới. Cuối cùng, để làm gì? Đối với họ chúng ta chỉ là một món đồ chơi, là một con búp bê để trang trí thêm cho họ. Họ không cần chúng ta. Tìm một samurai danh giá để làm nàng hầu cho họ, để những đứa con mình có được một cái họ, để con mình sẽ là một samurai, để sống và chết trong cái danh hão… Những điều đó, em không cần!”

Cảm giác buốt nhói dâng lên, thành cơn nghẹn ứ ở cổ. Tôi rót thêm cho mình một ly rượu, khẽ cười

“Chúng ta khốn khổ làm sao khi phải sinh ra trong một gia đình nông dân. Cuộc sống chúng ta không bằng con sâu cái kiến cho người ta dẫm đạp. Nhưng ít ra con sâu cái kiến đó còn được một cái quặn mình trước khi chết. Còn chúng ta, chúng ta được phép sao? Họ, những samurai danh giá, quyền qúy ấy được phép sao?”

“Họ… người ấy cần là danh dự, là phẩm giá, là tinh thần võ sĩ, là lý tưởng. Không có gì họ cần ở chúng ta. Em cũng chẳng cần gì ở họ. Em chỉ cần một người yêu thương em, một người đàn ông ở bên cạnh em. Em muốn sống cuộc sống của em.”

Tôi gục đầu xuống bàn, ho khẽ. Tiếng mưa vẫn âm âm ngoài cửa, mênh mang nửa như tiếng gió, nửa như tiếng sáo réo rắt thổi. Cả hai chúng tôi im lặng ngồi uống hết bình sake đã lạnh. Sango-san thở dài. Đôi mắt nâu thẫm trong màu ánh nến càng buồn hơn. Tôi đưa tay gạt nhẹ lọn tóc mai bên má chị, thì thầm

“Em còn dành dụm được một ít tiền, để em góp với Kohaku chuộc chị ra. Chị đi với chúng em chứ?”

“…Không”

“Sango-san…”

Sago-san quay mặt đi, nhìn ra những bóng cây chập chờn trên cửa. Cười buồn.

“Chị đã quen ở đây rồi. Ngoài nơi này ra, chị biết đi đâu?”

“Chị không thể ở đây mãi được! Chị đã 22 tuổi rồi, không bao lâu sau…”

“Phải, chị đã 22 tuổi rồi.”

Sango-san đứng dậy, đẩy cánh cửa nhìn ra ngoài vườn. Cơn gió mang hơi mưa lạnh thổi vào làm tôi khẽ rùng mình.

“Ở tuổi của chị thì còn có thể đi đâu được nữa, có thể làm gì được nữa? Ở lại đây, mama-san đã bảo sau này chị có thể ở lại để dạy cho những đứa trẻ… Chị chỉ còn có thể sống ở đây thôi. Sau khi xong tất cả các nghĩa vụ, thanh toán xong tất cả các món nợ… theo một nghĩa nào đó chị cũng sẽ tự do chăng?”

Tiếng sáo vọng lại càng rõ hơn. Sango-san ngửa mặt nhìn trời đêm. Tôi uống nốt ly rượu cuối cùng của mình, lặng lẽ đọc

“Bàng bạc trăng soi đáy nước

Một cánh hoa rơi

Tan vỡ”

Sango-san khẽ quay lại, ngẩng nhìn trời, nói tiếp theo tôi

“Rơi từ một cành mai

xanh biếc

Mộng đêm xuân

Lìa cành”

Tôi đứng lên, bước qua chị, đi ra ngoài khoảng sân đã đẫm nước mưa. Những hạt mưa nhỏ đáp trên mặt tôi lành lạnh. Chiếc lá phong đỏ rơi đáp nhẹ trên vai tôi, trơn lạnh. Tôi ngước nhìn bóng trăng trắng nhạt nhòa trên cao, khẽ cười.

Mưa cũng chẳng đủ để trôi đi nước mắt. Nụ cười cũng không đủ để che giấu nỗi đau.

Cũng chẳng sao. Hãy để mưa đêm nay cuốn trôi đi tất cả qúa khứ của tôi. Nỗi muộn phiền của tôi… Tình yêu của tôi…

“Bóng trăng đáy nước

Chạm vào

Vỡ tan”

Giọt nước mắt thứ hai của đêm nay rơi xuống vai tôi. Cuốn trôi đi…

“Tại sao nghe thơ của tôi ngài lại cười?”

“Vì chúng rất ngốc”

Người nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng hoa anh đào rơi nghiêng qua nắng, lướt qua ánh mắt người. Cái nhìn vừa như lạnh lẽo, vừa như u uẩn…

“Những việc tất nhiên như thế… Ngươi chẳng có đủ nước mắt để khóc cho tất cả đâu.”

“Rin không khóc. Chỉ là…”

“Rin không khóc qúa ba giọt nước mắt bao giờ.”

“Thế à?” Người quay lại nhìn tôi, khẽ nhướng mày.

“Vì khi khóc đến giọt nước mắt thứ tư thì Rin sẽ khóc nhiều lắm. Mà Rin không muốn như thế.”

Part II

Tôi bước trên con đường đến dinh thự cạnh lâu đài Kyoto. Chiếc dù xanh che nghiêng qua một bên vai tôi, ánh nắng nhẹ lọc qua thành màn sương mỏng xanh mờ trước mắt. Hàng trúc cao vút xào xạc, vài chiếc lá phong đỏ quay tròn trong gió đáp xuống nền đất lá đã lấp dày. Tòa nhà đen thẫm ánh lên trong nắng, giữa bầu trời xanh biếc mùa thu, trong sắc vàng đỏ của khu rừng đằng sau, trang nghiêm mà lạnh lùng.

Tôi chớp mắt, nhìn lên bờ tường đá cao dẫn lên ngôi nhà. Rất nhiều samurai đứng gác trên đó. Trong nắng, đôi mắt họ ẩn sau dưới hàng mi cau lại, vẫn ánh lên sắc lạnh lùng đến rợn người.

Tà áo tôi quét qua thảm lá khô, tiếng động nhỏ cũng đủ làm tay những samurai siết chặt hơn vào đốc kiếm.

“Cô đến đây làm gì?”

“Tôi là Rin ở phường Hoshi, tôi muốn gặp Sesshoumaru-sama.”

Ánh mắt người samurai canh cửa nhìn quét qua tôi từ đầu xuống chân, trước khi ông ta gật đầu.

“Chờ tôi vào thông báo.”

Khi ông ta quay lưng nói với người bên trong, tôi khẽ thở hắt ra. Tôi chưa từng đến qúa gần một nơi như thế này bao giờ. Và tôi không thích cảm giác bức bối, ngột ngạt nơi đây. Chúng qúa xa lạ với tôi…

Cũng như người qúa xa lạ với tôi…

Có tiếng lao xao trên con đường. Tôi nhìn xuống, một đám người ngựa đang lên dốc. Đi đầu là người thanh niên trong bộ áo đỏ hầu như có khuôn mặt rất quen…

Tôi tránh sang bên, cúi đầu chờ đám người này đi vào cổng. Những samurai canh cửa cũng cúi gập người chào.

“ Inuyasha-sama, ohayo!”

Người mặc áo đỏ gật đầu nóng nảy, thảy dây cương ngựa cho người bên cạnh, rồi quay lại người đội trưởng samurai đang đứng canh cửa

“Anh trai ta đâu rồi?”

“ Sesshoumaru-sama đang tiếp khách ở trong…”

“Còn cô gái này?” Inuyasha hỏi, chỉ thẳng vào tôi.

Em trai? Điều đó cắt nghĩa cho sự “quen quen” của khuôn mặt anh ta. Nhưng từ cử chỉ cho đến dáng vẻ, hai anh em này hầu như khác nhau một trời một vực…

“Cô gái đó ở phường Hoshi đến tìm Sesshoumaru-sama…”

“Hắn ta còn có thời giờ để làm những chuyện như vậy cơ à?”

Dưới bóng chiếc dù xanh, tôi khẽ cau mày trước giọng nói của Inuyasha. Dường như không hề để tâm đến tôi, anh ta tiếp tục cau có

“Gọi hắn ta ra đây…”

“Ta phải chặt mấy cái đầu của ngươi để dạy ngươi xưng hô với ta?”

Giọng nói trầm lạnh băng vang lên bên trong cửa làm cả tôi lẫn Inuyasha giật mình nhìn lên. Đám người ngựa đã che khuất tôi đằng sau cánh cửa, chỉ nghe giọng Inuyasha cáu kỉnh đáp lại:

“ Keh, với điều kiện ông anh yêu qúy của ta biết cách cư xử trong trường hợp này, hơn là gọi một cô kỹ nữ đến đây để vui chơi…”

“Đó không phải là kỹ nữ. Đưa cô ta vào đây!”

Một người lách qua đám đông, đến trước mặt tôi, cúi đầu

“Rin-san, mời vào”

Tôi đi theo người đó vào trong cửa. Người đang đứng trước mặt Inuyasha, đôi mày thanh cau lại, ánh mắt vốn đã nghiêm nghị càng trở nên lạnh lùng. Ngươi quay đi sau khi buông lại mấy tiếng với anh ta.

“Dọn dẹp đám hôi hám này trước khi đến gặp ta!”

Tôi bước theo người, đằng sau vẫn còn nghe tiếng Inuyasha càu nhàu với đám thuộc hạ.

“Một cô gái còn hơn ta à?”

Tôi che miệng khẽ cười. Người quay lại, nhướng mày. Tôi hạ chiếc dù xuống, mỉm cười

“Người em của Sesshoumaru-sama… rất hay đấy!”

“Đó chỉ là một tên ngốc vô dụng!”

Người vừa dẫn tôi vào hồi nãy- một lão già thấp bé với cái đầu trọc nhẵn và làn da xanh xao kỳ lạ- ngắt lời tôi. Giọng lão trầm, khô và cáu kỉnh. Tôi nghiêng đầu nhìn lão

“Nhưng Inuyasha-sama đang lo lắng cho Sesshoumaru-sama nên mới bực mình như vậy, lão không thấy à? Có anh em lo cho mình là một chuyện rất hay.”

“Nghe là biết cô chưa từng có anh em gì rồi!”

“Rin có một người anh. Nhưng mà… Dù sao anh Rin cũng rất tốt với Rin!” Tôi cau mày. Trong trí nhớ mờ nhạt của tôi, hình ảnh người anh bao giờ cũng rất đẹp. Anh ấy rất tốt với tôi, chắc chắn thế!

“Thì hắn cũng chỉ là một nông dân hay chonin thôi chứ gì…”

“Jaken!”

Người quay lại, cau mày nhìn lão già. Lão lập tức qùy sụp xuống nền đá, dập đầu lia lịa

“Xin lỗi, Sesshoumaru-sama! Xin lỗi, Jaken sẽ không nhiều chuyện nữa!”

“Đi chỗ khác!”

“Vâng, Sesshoumaru-sama.”

Jaken lúc cúc chạy đi. Tôi nhìn theo bóng lão khuất sau hàng trúc rậm, rồi quay lại nhìn người. Giữa vườn trúc cao vút, hình dáng thanh tú của người như càng cao thêm. Trang nghiêm và… xa lạ…

Xa lạ như chính nơi đây…

Tôi mím môi, cúi đầu

“ Xin lỗi, Sesshoumaru-sama. Rin chỉ muốn đến đây để chào từ biệt ngài.”

“Bao giờ ngươi đi?”

“Chừng ba ngày nữa”

Người quay nhìn những bóng nắng nhảy múa trên những chiếc lá nhọn, bước đến gian vọng thất xây khuất sâu trong vườn. Tôi đi theo người. Thảm lá dày kêu khẽ dưới bước chân chúng tôi. Tiếng nước chảy róc rách qua những khe đá vẫn còn nghe rõ mồn một. Người chỉ vào một cây samisen treo trên vách, nói ngắn gọn

“Đàn đi!”

Tôi nhấc cây đàn xuống, ngồi lên thềm đá lạnh, chỉnh lại dây đàn.

“Sesshoumaru-sama muốn nghe bài gì?”

“Gì ngươi muốn”

Tôi ngẩng lên nhìn người. Người vẫn đứng nhìn qua hàng hiên đến mỏm đồi phía xa. Rừng trúc xào xạc khe khẽ trong gió. Chiếc lá nào lại rơi trượt qua vai tôi…

Tôi chỉnh lại dây đàn lần hai. Bóng nắng thấp thoáng nhảy múa trước mắt tôi. Những tia nắng mùa thu mỏng manh lọc qua tán lá xanh dày, trở nên trong suốt. Mùi nắng thơm nhẹ như hương cỏ. Tôi nhắm mắt, nhớ lại cánh đồng cỏ xanh mướt mà thưở bé tôi vẫn chạy nhảy. Mùi cỏ nơi ấy nồng nàn hơn ở đây, trộn lẫn với mùi khói rạ và mùi hương hoa dại. Nắng ở nơi ấy cũng sáng hơn ở đây. Người ở nơi ấy…

Không thể so sánh được, neh?

Tôi chỉnh lại dây đàn lần thứ ba. Làn gió nhẹ thổi qua, làm tiếng kim khí đâu đó quanh đây càng rõ hơn. Xung quanh khu rừng này là hàng trăm con người, hàng trăm mũi kiếm đang chĩa lên chờ đợi… Giọng nói cáu gắt của Inuyasha lại vọng lên trong tâm trí tôi “Hắn ta còn có thời giờ để làm những chuyện như vậy cơ à?”

Tôi ngẩng lên. Người đã quay lại nhìn tôi, chờ đợi. Mi mắt tôi khép xuống, rưng rưng…

Người vẫn luôn dành cho tôi một khoảng thời gian nào đó trong cuộc đời người. Dù chỉ ngắn ngủi thôi, thế không tốt sao? Khẽ khàng, tôi bấm nhẹ dây đàn. Thanh âm trong trẻo vút lên giữa sự tĩnh mịch của rừng trúc, xôn xao ánh nắng nhạt nhòa.

“Bóng trăng cuốn theo làn nước

Bóng mây đã khuất chân trời

Rặng liễu vẫn còn ngóng đợi

Hoài mong

Vạn lý chờ trông bóng người đã nhạt

Trách chi đá sỏi vẫn u hoài

Nước vẫn vô tình tiếc hoa rơi hữu ý

Lặng trôi…”

Tôi ngừng lại. Người nhìn tôi dò hỏi. Tôi để cây đàn qua bên cạnh, qùy rạp xuống nền đá.

“Gomen nasai, Sesshoumaru-sama.”

Người nhìn tôi một thoáng, rồi lại gật đầu nhìn ra phía cánh rừng. Tiếng xôn xao bên ngoài ngày càng rõ hơn. Người quay đi về phía con đường đi ra, không ngoái lại.

Chậm chạp, tôi ngồi lên. Bóng người đã khuất sau những thân trúc xanh mướt. Gió vẫn lồng lộng thổi…

…………………..

Chiều tối ập xuống rất nhanh qua những ngọn trúc rậm. Tôi vẫn qùy trong vọng thất. Trong tiếng gió lao xao tôi vẫn có thể nghe những tiếng động xung quanh, nhưng tịnh không một ai đến bên tôi. Chân tôi bắt đầu mỏi nhừ, đầu gối đau buốt. Tôi cắn môi, nhớ lại những gì đã được học ở kỹ viện. Những bài học, những khuyên nhủ, và cả những đòn roi…

“Chúng ta sinh ra để phục vụ những người đàn ông. Bằng mọi cách chúng ta phải làm họ hài lòng…”

Không. Tôi sinh ra không phải để làm một món đồ chơi. Mama-san, bà có hiểu không? Những gì tôi đã làm, chỉ để làm hài lòng một người duy nhất… chỉ vì một người duy nhất… Những gì tôi đã cố gắng, đã chịu đựng…

Cảm giác nhức nhối đến tê dại lại nhói lên ở hai đầu gối. Có khi nào người đã bỏ quên tôi ở đây không?

Sao tôi không đứng dậy mà về đi? Tôi không còn là một kỹ nữ, chính người đã nói thế. Tôi đã tự do, tôi chẳng còn phụ thuộc vào bất cứ ai nữa. Cho nên người cũng chẳng cần phải ngoái lại mà bảo tôi phải làm gì nữa, phải không?

Tôi ngốc nghếch ơi, tại sao còn phải qùy ở đây?

Người vẫn luôn nói tôi ngốc… Luôn luôn là một kẻ ngốc nghếch…

Vì tôi muốn nghe lại câu nói đó một lần nữa…

Tôi muốn nhìn thấy người một lần nữa…

Tiếng bước chân khẽ vang trên con đường tối. Bóng đèn lồng chấp chới hướng về phía tôi. Tôi ngẩng lên. Jaken đang đi đến chỗ tôi. Giọng lão vẫn cáu kỉnh như lúc sáng.

“Sesshoumaru-sama cho gọi.”

Lão quay lưng đi. Tôi run rẩy bước đôi chân tê dại đi theo lão. Chúng tôi đi qua khu rừng trúc, vào một tòa nhà lớn. Những samurai mang gươm đi lại trầm lặng như những bóng ma. Tiếng lao xao duy nhất vọng lên từ căn đại sảnh lớn sáng rực đèn nến. Jaken dẫn tôi đi vào. Chừng chục người đang mở tiệc ở đại sảnh này, hầu hết đều là đàn ông. Người ngồi ở giữa phía trên. Ánh mắt quét qua tôi vẫn cái nhìn băng giá không đổi.

“Thế mà có người bảo cô ta không phải là kỹ nữ!”

Inuyasha ngồi bên cạnh người nói vọng lên. Người phụ nữ bên cạnh khẽ cau mày, đập nhẹ vào vai anh ta. Người vẫn không thèm đếm xỉa đến Inuyasha, chỉ rót rượu vào ly của mình. Giọng người vẫn cái bình thản chậm rãi thường ngày.

“Rin-san đã giải nghệ và sắp về quê. Hôm nay, coi như cô ấy sẽ múa lần cuối cùng cho chúng ta. Một điệu múa chúc may mắn cho chúng ta. Được không, Rin-san?”

Đầu gối tôi run rẩy dưới lớp áo dày. Tôi bây giờ đứng còn không vững, múa ư?

Tôi nhìn lên, bắt gặp ánh mắt người. Trong ánh đèn nến, đôi mắt sáng rực ấy dường như lại hút tất cả bóng tối vào mình.

Đôi mắt như làm bằng đá, như mặt trời lúc chiều tà, như mặt trăng nửa đêm. Không xót thương mà cũng chẳng phút chạnh lòng…

Tôi rút chiếc quạt từ trong obi, mắt vẫn nhìn hút lấy ánh mắt người. Điệu nhạc nổi lên. Chậm chạp, tôi tung cánh quạt ra, như tôi đã bao lần nhảy múa trước đây. Lần cuối cùng… vì người…

Chân tôi đã không còn cảm giác dưới sức nặng của thân thể. Chúng chỉ còn hoạt động theo một thói quen. Tôi giữ cho khuôn mặt mình bình thản để mỉm cười. Tôi đã được tập luyện để mỉm cười… Phải không?

Điệu múa Lá rơi do Sango-san sáng tạo. Hứng lấy từng chiếc lá của mùa Chết. Đuổi theo những ngày nắng tắt. Từng giọt sương rơi trên cỏ. Từng tiếng nước nhịp nhàng từ chiếc gàu gỗ nhỏ xuống mặt giếng trong veo… Đón lấy… Để biết rằng chúng đã bay qua tầm tay…

Tai tôi âm âm những tiếng đàn trong gắt. Những ánh nến lấp lánh lướt qua nhòa nhạt. Từ cửa ra vào, cơn gió nào vừa cuộn mình lách qua, lay động lớp vải dày nơi tay áo tôi.

Răng tôi cắn chặt sau đôi môi đang mỉm cười. Người vẫn ngồi đó, chìm trong hàng ngàn ánh sáng, nhưng bức tường gỗ đen mun phía sau lại hất lên người thứ hào quang đục mờ. Người là ánh sáng của bóng tối, là ánh trăng của đêm rằm, là ngọn lửa xuyên thấu qua rừng, thiêu cháy tất cả trong cái lạnh rợn xương…

Cuối cùng, đối với người, tôi cũng chỉ là một kỹ nữ. Lấy nhảy múa làm vui. Như cánh bướm phất qua cánh mẫu đơn ngày hè. Con chuồn chuồn chấp chới đậu trên mặt nước thu. Ai khóc thương cho mùa lá rụng?

Người không hỏi tôi sẽ đi đâu, về đâu. Người chỉ cần đến tìm tôi và ra lệnh cho tôi làm những gì người muốn. Người chẳng cần biết đến tình cảm của tôi, suy nghĩ của tôi…

Những kỹ nữ cần phải có suy nghĩ sao?

Những ngón tay tôi chậm chạp khép chiếc quạt lại. Tôi cúi đầu chào trước tiếng tán thưởng xung quanh. Kết thúc rồi, phải không?

“Cô giải nghệ về quê à, Rin-san?” Một người kiếm sĩ hỏi.

“Vâng”

“Cô vẫn còn trẻ thế… Cô về quê lấy chồng à?”

“…Vâng” Tôi chớp mắt. Nụ-cười-bản-năng vẫn ngự trị trên môi tôi. Những ánh nến cứ chập chờn trước mắt. Cảm giác đau buốt ở đầu gối lại trở về, còn hơn trước gấp trăm lần.

“Thế sao cô không lấy chồng ở đây luôn đi?” Người khách hỏi, giọng vừa đùa cợt vừa có vẻ mong manh hy vọng. Tôi vẫn mỉm cười nhã nhặn.

“ Có người đang đợi tôi ở quê.”

“Thế à?”

Người đặt ly rượu xuống mặt bàn trước mặt, nhìn lên.

“Quấy rầy Rin-san đủ rồi. Cám ơn cô đã đến đây. Jaken, dẫn Rin-san đi nghỉ ngơi!”

“Hai, Sesshoumaru-sama”

Tôi đi theo Jaken ra khỏi phòng sau khi cúi chào mọi người. Những ánh nến vẫn nhòa nhạt hòa lẫn vào nhau, không phân biệt nổi sắc màu…

Khi bước qua ngoài hành lang, khuất tất cả tiếng cười đùa xôn xao ngoài đại sảnh, tôi để đầu gối mình khụy xuống lớp gỗ dày lạnh ngắt. Người tôi run lên dưới cái lạnh của cơn gió lồng lộng cuối mùa thu…

“Sao vậy?” Jaken quay lại, hốt hoảng. Tôi lắc đầu.

Lúc ấy tôi mới nhận ra, môi tôi vẫn đang cười…

“Có người đang đợi tôi ở quê, ông biết không?” Giọng tôi như vọng lại ở một nơi nào đó. Bên ngoài, tiếng kim khí vẫn chạm vào nhau khe khẽ. Mùi hơi nước, mùi cỏ cây, mùi hoa cúc trộn lẫn với một mùi nào mà tôi chưa biết, theo làn gió thấu vào khứu giác, cay cay…

“Tôi đang ở đây làm gì vậy?”

Làm gì? Để làm gì?

Tôi ngốc nghếch ơi! Dù biết rõ là như thế mà vẫn cứ làm. Dù biết rõ tất cả là như thế mà vẫn cứ đợi. Tôi là một kẻ ngốc, luôn luôn là một kẻ ngốc!

Người… Lần cuối cùng, người vẫn muốn nhắc nhở tôi điều đó, phải không? Người không cho phép tôi quên qúa khứ của tôi, thân phận của tôi… không cho phép tôi thoát ra vòng vây tạo bởi cái nhìn cái nhìn của người… Cái nhìn từ trên cao xuống một kỹ nữ bé nhỏ. Cái nhìn không chút bận tâm của người chủ với một món đồ chơi!

Mặc cho tôi đã cố gắng bao nhiêu để quên đi hình bóng người. Mặc cho tôi tự nhủ bao nhiêu lần với mình cố bước qua qúa khứ. Mặc cho tôi muốn bỏ lại tất cả đằng sau…

Cái nhìn của người hôm nay, thái độ của người hôm nay kéo tôi về lại bóng tối ngột ngạt đến khó thở. Đè lại lên tôi cái gánh nặng của tội lỗi và ô nhục. Nhắc nhở và cười nhạo tôi… Không bao giờ thoát ra… Không bao giờ thoát ra…

Đâu phải tôi không biết sẽ là như thế. Đâu phải hôm nay tôi mới nhận ra… Tôi ngốc nghếch ơi…

“Rin-san…”

Tôi nhìn lên. Jaken đang tròn mắt nhìn tôi, rõ ràng là lão cũng lúng túng không biết làm gì. Tôi lại mỉm cười theo- quán- tính, bám vào hành lang đứng dậy.

“Chỉ là chân tôi hơi đau một chút. Tôi về đây.”

“Không được. Sesshoumaru-sama bảo hôm nay cô ở lại đây!”

Tôi nhìn Jaken. Lão đang níu lấy tay áo tôi. Nếu tôi không ở lại, người có giết lão không? Tính tình hung bạo của người vốn chẳng lạ lẫm với bất cứ ai. Người đang muốn làm gì đây? Người còn muốn gì ở tôi nữa đây?

“Được rồi. Dẫn tôi đi, Jaken-sama!”

Lá phong vẫn rơi, in vào bầu trời xanh thẫm những bóng đen chập chờn. Bóng người xung quanh tôi cũng lúc ẩn lúc hiện. Chỉ tia sáng kim khí hắt lên trong ánh đèn còn chói lòa trong mắt…

Part III

Ngọn nến trong phòng đã cháy gần hết, chỉ còn lóe lên vài tia sáng chập chờn, hắt lên tường những bóng đen lay động. Tia lửa nổ lách tách khe khẽ, thoáng mùi khét của bấc đèn lẫn mùi váng dầu nến.

Tiếng lạch cạch khẽ ngoài căn phòng. Giọng người nói với những samurai canh cửa. Cánh shoju được đẩy ra, người bước vào. Hơi rượu bay tỏa khắp phòng ngay lập tức. Nhưng ánh mắt lẫn khuôn mặt người dường như chẳng hề thay đổi.

Người là một kẻ làm bằng đá.

Tôi cúi chào người, đầu gần chạm xuống tatami. Người vẫn chỉ đứng nhìn tôi, rồi lại quay nhìn khay thức ăn trên chiếc bàn thấp, nói gọn:

“Ăn đi!”

“Rin muốn đi về!” Tôi khẽ liếc theo ánh mắt người nhìn khay thức ăn. Người hầu gái đã đem nó đến đây cùng với băng và thuốc cho đầu gối tôi. Người vốn đã đoán ra việc tôi qùy suốt ngày ngoài thềm đá… Và vẫn lạnh lùng bảo tôi làm trò tiêu khiển cho người…

“Đây là lần cuối cùng ngươi được ăn cơm trắng, mặc áo lụa. Ngươi muốn đi về sớm như vậy?”

Ánh mắt người hướng về tôi. Vẫn cái nhìn ngạo nghễ từ trên cao, mà dường như cả thế giới này đều không đáng gì với người. Tôi cau mày, tránh ánh mắt người.

“Tôi không cần!”

Bàn tay tôi nắm chặt mép áo. Cơn giận trong tôi chợt bùng nổ. Tại sao người cứ phải nhìn tôi bằng ánh mắt như thế? Lần cuối cùng… Phải, lần cuối cùng… Không phải là chuyện ăn cơm gạo trắng hay mặc áo lụa…

“Tôi vốn sinh ra từ một gia đình eta- chính xác là eta đấy, Sesshoumaru-sama ạ. Tôi đã sống mà không có những thứ đó, chẳng sao cả. Tôi cũng đã quen với chuyện bị nhục mạ và coi thường, chẳng sao cả. Nhưng… nhưng ngài thì hiểu được cái gì chứ?”

Mắt tôi ráo hoảnh trong cơn giận buốt nhói tận tâm can. Qúa khứ xa xưa lại như một dòng thác chảy ập vào trí nhớ tôi… Trước khi tôi gặp người…

“Chuyện gì cũng chẳng sao, tôi chịu đựng được tất cả! Ngài có bắt tôi ngồi 10 ngày cũng được, tôi sẽ đứng dậy cho đến khi tôi qụy ngã mà chết. Ngài có sinh ra trong bão lũ, tưởng chết vì lạnh và đói đâu. Ngài có bao giờ phải đi đào rễ cây, bứt cả cỏ mà ăn đâu. Ngài có bao giờ phải bò lê ra khỏi hàng đống thây ma chết đói đâu. Ngài có bao giờ phải chạy cả 2 ngày đêm liên tục để trốn bọn sơn tặc đâu. Ngài hành hạ tôi để làm gì? Ngài có hiểu được cái quái gì những gì tôi đã trải qua đâu!”

“Ngài có bao giờ hiểu được cảm giác bị kinh tởm, bị khinh miệt, bị vứt bỏ ra lề đường đâu! Ngài có chà đạp tôi thêm nữa cũng chẳng sao! Chẳng sao!”

Tôi nhấn mạnh từng chữ, mắt tôi quắc lên nhìn ánh mắt người vẫn lạnh như đá. Cái lạnh khiến trái tim tôi chùng lại trong bất lực. Tôi cắn môi, cúi đầu. Ừ, dù tôi có làm gì, có nói gì cũng chẳng liên quan gì đến người. Người như một kẻ nuôi chim sáo để nghe nó hót, thỉnh thoảng còn có thói xấu buộc dây vào chân nó, thả nó ra ngoài lồng… Thích thú nghe tiếng rít vùng vẫy của nó… Không bao giờ thoát ra…

Chẳng sao. Lần cuối cùng, tôi muốn nói ra tất cả. Chẳng sao…

“Ngài… Tất cả các người khinh miệt chúng tôi vì lý do gì? Các người tự cho mình cái quyền gì để khinh miệt kẻ khác? Chính những kẻ như các người đã tước đoạt tất cả của tôi, rồi lại chính kẻ như ngài lại ra tay ban ơn cho tôi. Nực cười.”

“Sesshoumaru-sama, ngài có biết không…Những ngày đầu ngài đến tìm tôi, tôi căm ghét ngài vô cùng. Phải, tôi căm ghét những kẻ như ngài. Để có được một đêm bên những kẻ như tôi, ngài bỏ ra số tiền mà chỉ cần một phần trăm trong đó thôi, gia đình tôi đã khác… Chỉ cần một phần trăm trong đó thôi, tôi đã không như thế này… Tôi căm ghét từng cử chỉ của ngài, từng tiếng nói của ngài. Tất cả những gì thuộc về ngài. Ngài có biết không?”

Tôi đứng dậy. Đầu tôi chưa chạm tới vai người. Mắt người nheo lại. Tôi chờ đợi một tiếng ra lệnh chém đầu thốt ra từ đôi môi thanh tú kia… hay ít nhất là một cái tát cho kẻ đã dám nhục mạ một daimyo… Dám thốt lên tiếng căm ghét một samurai…

Phải. Tôi đã từng căm ghét người. Đó là sự thật, hoàn toàn là sự thật. Nỗi căm ghét đó chưa bao giờ hoàn toàn mất hẳn trong tôi. Chưa bao giờ.

Mỗi khi nhìn thấy người, tôi lại nhớ đến những cơn ác mộng của tôi, những qúa khứ của tôi, cơn đau quằn quại đến xé nát trái tim… Mỗi khi nhìn thấy người, tôi như trở lại thành một con bé, không, một con chó bị vứt ngoài lề đường, mặc cho người đời giẫm đạp… Người hiểu được gì về qúa khứ của tôi chứ? Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ!

Mỗi khi nhìn thấy người, mỗi khi nghe giọng nói của người, cơn đau ấy lại trở lại trong tôi. Cùng với tháng năm, nó cũng dần dần dịu bớt. Nhưng chưa bao giờ hoàn toàn phai nhạt. Người hiểu được gì sau những nụ cười, bài hát, những lời vâng dạ của tôi? Không gì cả!

Người là những ảo ảnh xa xôi của một qúa khứ chìm trong máu, là những khát khao vô vọng của cả kiếp người… Là ánh trăng soi đáy nước… Chạm vào là tan vỡ…

Tôi luôn luôn là một đứa trẻ… Thẳm sâu trong tâm hồn tôi luôn là đứa trẻ của ngày xưa… Đưa ánh mắt vô hồn để nhìn những kẻ lại qua, mà trong lòng lại chứa đầy những khao khát không nói nên lời… Căm ghét và khát khao… cùng một lúc…

Tôi có thể quen với tất cả những tủi nhục, đắng cay. Tôi có thể coi như không có tất cả những ưu phiền. Nhưng tôi không thể làm ngơ với sự tuyệt vọng đã bám rễ, hành hạ tôi như một căn bệnh ác tính… Căn bệnh mà một ngày nào đó sẽ giết chết tôi.

Tôi chưa từng nắm được bất cứ điều gì. Tôi chưa bao giờ giữ được bất cứ điều gì. Cả những người tôi yêu qúy. Cả bản thân tôi. Cả niềm tự trọng, tự tôn của tôi đã bị chà đạp, vụn vỡ… Trong đó, có phần không nhỏ của người…

Tôi căm ghét người đủ để sẵn sàng chết dưới tay người.

Soạt!

Tay người tóm lấy cổ tay tôi, siết mạnh đến mức tê dại. Tôi đưa mắt nhìn lên đôi mắt lạnh buốt của người. Sâu trong ánh mắt lạnh như đá đó, tia chớp nào vừa lóe lên. Rồi ngay lập tức, chúng vụt tắt, trả đôi mắt đó lại với bóng tối.

“Đừng chạm vào tôi, Sesshoumaru-sama! Đừng chạm vào một eta nhơ bẩn như tôi làm gì, daimyo-sama cao qúy ạ!”

Tôi để nỗi tuyệt vọng nuốt chửng mình trong một thoáng để chống lại người. Người chỉ đứng đó, nhìn vào mắt tôi- đôi mắt mà tôi biết đang đỏ lên vì giận dữ. Có ai đến phường Hoshi để nhìn thấy tôi như bây giờ nhỉ! Cái mặt nạ đã rớt xuống, trả tôi lại nguyên dạng một con chó đói chết lả bên đường. Không phải là một cô nương hạng nhất đáng thèm muốn với những nụ cười ngọt như mật. Không phải là một Thùy liễu phu nhân dịu dàng ngoan ngoãn. Đó chưa bao giờ là tôi. Hãy nhìn thẳng vào tôi đi! Nhìn thẳng vào con người tôi như bây giờ đi!

Ngu ngốc làm sao tất cả những gì tôi đã được đào luyện để tự che giấu mình! Người luôn luôn nhìn thẳng vào tôi như thế, bóc trần những lớp vỏ bọc mỹ miều bao phủ, trả tôi lại với địa vị thật sự của mình… Nhìn thấy người, tôi không thể che giấu, không thể núp mình sau vỏ bọc, không thể tự dối lừa mình bằng những hào quang giả trá. Không thể để những lý lẽ ngu ngốc và nhạt nhẽo của mama-san- như thuốc độc hủy hoại mình. Người cứu sống tôi để hành hạ tôi.

Vậy thì, đây là tất cả những gì người muốn thấy. Hãy nhìn đi! Kinh tởm đi!

Rầm!!!!

Người quay người đẩy shoji sang bên, kéo tôi bước ra ngoài hành lang. Vẫn không nói không rằng như thế, người lôi tôi đi, mặc cho ánh mắt của những samurai canh cửa và những vùng vẫy của tôi. Tôi bước hụt hơi, gần như phải chạy để theo được bước chân người.

“Buông tôi ra!!!”

“Im đi!”

Giọng người trầm, buốt lạnh như băng. Mái tóc người ánh lên dưới trăng, dưới ánh đèn lồng như tuyết bạc. Phải. Người luôn là một kẻ được dựng nên từ đá.

Tôi khẽ cười với suy nghĩ đó. À, lại một nụ-cười-bản-năng. Tôi đã bao giờ cười thật sự chưa? Có lẽ đã có, nhưng nó hình như ở một kiếp trước rồi…

Thì đi. Người còn có thể làm gì được tôi nữa đây?

Người lôi tôi lên ngựa, phi ra ngoại thành Kyoto. Hơi gió buốt lạnh của đêm làm tôi tỉnh táo lại phần nào. Người ngồi sau tôi, hơi ấm cùng mùi rượu ngòn ngọt tỏa ra từ người làm đầu óc tôi dịu lại. Những bóng cây thấp thoáng mờ mịt chạy qua trước mắt. Trong gió, tiếng lao xao của một đám đông ngày càng rõ dần. Người đang đưa tôi đi đâu đây?

Câu trả lời không lâu hiện ra trước mắt tôi. Một đám người đang ở bãi đất trống giữa đêm. Ngựa đã được buộc lại cạnh bên gọn ghẽ. Ánh trăng vằng vặc soi rõ những cái giá hình chữ thập hiện lên phía xa, ở giữa khoảng đất là một chiếc bục lớn, hai bên là hai chiếc trống to, với những người đánh trống đã cầm sẵn dùi trên tay chờ đợi.

Pháp trường!

Giờ thì tôi biết cái mùi gây gây lẫn trong hương hoa ở căn nhà người là gì. Mùi máu và mùi xác chết! Cái mùi tôi đã quên lãng từ lâu… Không biết đó là mùi từ một thanh kiếm, một chiếc áo giáp, hay là mùi lưu cữu trong ngôi nhà đó. Hay thậm chí là mùi đặc trưng của những kẻ tự nhận là samurai…

Giờ đây, cái mùi đó đang nồng nặc ập vào mặt tôi trên bãi cỏ khô hanh của mùa thu, với những cơn gió buốt lạnh thổi rần rật. Người kéo tôi xuống ngựa đi tới giữa bãi đất trống cũng với sự thô bạo câm lặng như cũ. Những kẻ xung quanh cúi thấp đầu đón chào người.

“Sesshoumaru-sama…”

“Bắt đầu đi!” Người hất đầu ra lệnh, tay vẫn nắm chặt khủy tay tôi, đẩy tôi ra phía trước cùng người. Đám người lao xao phía sau nhích dần lại. Từ phía những ngôi nhà ngục đen đúa đằng xa, mấy tên đao phủ lôi một phạm nhân tới. Một người đàn ông hầu như hoàn toàn trần truồng, trừ một chiếc khố nhỏ. Cũng với sự câm lặng chết chóc đo, những tên đao phủ buộc kẻ xấu số vào chiếc bục chính giữa. Rồi hai tên khác tiến tới hai bên chiếc bục, thanh dao sáng lóa cầm sẵn trên tay…

Tôi ngước nhìn người dò hỏi. Người lôi tôi đến đây để xem một cuộc hành quyết ư? Ý nghĩa gì của cuộc hành quyết nửa đêm như thế này?

Đám người đằng sau vẫn im lặng như tờ, dường như không dám thở. Chỉ nghe tiếng gió heo hút thổi xào xạc qua những tán cây khô. Tưởng chừng như là một địa ngục đang chờ tới giờ phán quyết…

Đầu gối tôi qụy xuống cỏ. Lớp đất dày âm ẩm sương thấm hơi lạnh qua lớp vải mà tôi cảm thấy như máu đang thấm dần lên cơ thể lạnh ngắt của tôi. Tai tôi ù ù những tiếng hét, tiếng trống. Trong một thoáng, theo bản năng, mắt tôi mở ra.

Trong cái ánh sáng xanh nhạt của bình minh, con người ở trên bục trước kia chỉ còn là một bộ xương, thịt bám nham nhở, chỉ phần đầu và thân người còn nguyên vẹn. Tai đã bị cắt. Mắt đã bị móc, mũi, môi đã bị xẻo. Những phần xương gãy treo lắt lẻo với những sợi dây chằng trắng hếu. Máu chảy tràn trên đất, máu mới đỏ thẫm nhỏ trên lớp máu cũ đã khô đen. Từ những chiếc lỗ trên khuôn mặt bị tàn phá khủng khiếp, làn da phập phồng chứng tỏ sự sống vẫn còn. Nhưng tiếng rên la cũng đã bị cắt mất khi tên đao phủ lạnh lùng thọc tay vào hốc miệng cắt phăng lưỡi anh ta ném vào đống những mảnh thịt vung vãi trên nền đất.

Phía xa đã nghe rõ tiếng qụa kêu. Những bóng đen đã chao lượn phía trên những cành cây nhọn hoắt đâm nát bầu trời.

Giờ tôi mới nhận ra, trên thập giá đằng sau còn treo lủng lẳng vài cái xác khô, mái tóc rối đen đúa xơ xác gục trên những tấm thân khô đét…

Mùi máu trộn lẫn với mùi xác chết làm tôi không thể thở nổi.

Run rẩy từ đầu đến chân.

Run rẩy tận trong mỗi tế bào.

Cảm giác nhờn nhợn dâng nghẹn ứ nơi lồng ngực.

Đầu óc mụ mị trong những vòng xoay quay cuồng.

Lạnh buốt.

Lạnh tanh.

TUUÙNG!!!

TUUÙNNNNG!!!

TTTUUÙNGG!!!!

……

Tiếng trống cứ nối tiếp nhau vang lên. Với từng tiếng trống, mỗi miếng thịt trên người phạm nhân rơi xuống. Tiếng kêu thét cũng lịm đi, chỉ còn là những tiếng ú ớ rợn người trong cổ họng. Tôi không còn dám nhìn gì nữa. Nhưng trong bóng tối giữa mi mắt khép chặt của tôi, ánh kim loại vẫn nhá lên loang loáng. Mùi máu tanh nồng trong không khí đến mức buồn nôn…

“Sesshoumaru-sama, hắn ngất rồi.”

“Dội nước cho hắn tỉnh lại! Đập gãy xương phần nào đã lóc xong!”

“Hai!”

Tiếng nước dội ào ào. Tiếng khò khè rên rỉ. Tiếng trống đều đặn nhịp nhàng. Tiếng thét tắt lịm. Tiếng xương gãy. Tiếng thịt rơi. Tiếng máu đổ. Tiếng dao khua.

Mỗi khi tử tù ngất đi, người lại ra lệnh cho dội nước bằng một giọng tỉnh táo, lạnh ngắt như băng. Cái siết của bàn tay người nơi cánh tôi tôi vẫn không hề nới lỏng. Và những thanh âm kia lại tiếp tục.

TUUÙNNNG!!!

Điên dại.

TTTUUUÙNNNG!!!

Đau đớn.

TUUÙNNNG!!!

Quay cuồng.

Cho đến khi tôi không còn cảm thấy gì nữa.

Mắt tôi nhìn trân trân vào cái hình dáng đã- từng- là- con- người đó. Một cái thây ma còn sống… Một kẻ chết còn sống…

Giọng người vọng lại âm u trong tiếng gió.

“Được rồi. Đem đóng đinh bêu lên. Hết ngày hôm nay đừng để cho nó chết!”

Tiếng lao xao trở lại xung quanh tôi. Tiếng chân đi sột soạt trên cỏ. Tiếng thì thầm.

Và có cả tiếng cười.

Rất nhiều tiếng cười.

Có ai đó đang đỡ tôi dậy. Hơi ấm con người chạm vào tôi, làm cơn ớn lạnh chạy dọc theo xương sống.

Thêm nhiều tiếng lao xao nữa. Tôi khép mắt lại. Máu chạy giần giật nơi thái dương trong cơn buốt lạnh đang choáng lấy tất cả giác quan.

Một bàn tay chạm vào tôi. Bằng linh tính hơn là cảm giác, tôi nhận ra đó là bàn tay người.

Tôi quay lại, đập phăng bàn tay đó ra khỏi người tôi.

Gương mặt người nhòa nhạt trước mặt tôi. Đôi mắt lạnh như đá…

Bàn tay người cũng lạnh như đá…

Và tâm hồn người là một tảng đá… Không, là kim cương, thứ kim cương được tôi luyện từ lửa địa ngục.

Tôi đã hiểu rõ. Hiểu rõ hơn bao giờ.

Khuôn mặt người mờ dần, mờ dần… Mùi máu tanh hôi thối chiếm trí óc tôi.

Tôi ngã vật xuống đất.

Tiếng cuối cùng mà tôi nghe được có lẽ là một tiếng cười.

Tiếng cười của người.

Part IV

Mùi trầm hương thơm nồng đánh thức tôi dậy với cảm giác nặng chịch nơi thái dương. Tôi đang nằm ở một nơi nào đó rất ấm áp và lớp mải mềm bao phủ làn da nhẹ như bông.

Ý thức của tôi cũng thức dậy ngay lập tức với đầy đủ ký ức của đêm qua, trước khi tôi ngất đi. Tôi cứ nhắm mắt nằm đó, lắng nghe nhịp tim mình.

Chậm chạp và bình thản.

Dường như trái tim tôi đã ở một nơi nào đó suốt đêm qua và bây giờ trở về ngủ bình yên trong lồng ngực. Tôi nhớ rõ… lúc đó, tôi chỉ cảm giác được phản ứng của cơ thể và trí óc… Còn trái tim tôi…

Cái sợ hãi ghê tởm đã qua đi nhanh hơn tôi nghĩ. Phải, đây đâu phải là lần đầu tiên… Và có phải là lần cuối cùng hay không?

Không phải, tôi đang nghĩ gì nhỉ? Những ý nghĩ của tôi cứ trôi nổi như những mảng mây xước xát trên bầu trời mùa thu, không thể tập trung lại được. Và cùng với cơn đau đầu, các giác quan tôi cũng nặng nề, không chịu hoạt động như trước nữa.

Ý nghĩ cuối cùng của tôi là gì nhỉ?

Tiếng cửa đẩy khe khẽ cùng mùi hoa lan bay vào phòng làm mắt tôi chậm chạp mở ra, thoáng cơn chuếnh choáng vì ánh sáng từ cửa lọt vào căn phòng tối mờ. Một cô gái bước đến chỗ tôi, tay còn cầm khăn và hộp thuốc. Mái tóc mềm đổ dài xuống vai, đôi mắt nâu đen ấm áp hiền hậu… Cô ta là cô gái đã ngồi sau lưng Inuyasha trong buổi tiệc hôm qua.

Nhẹ nhàng, cô gái qùy xuống bên cạnh tôi, mỉm cười

“Rin-san, cô cảm thấy thế nào rồi?”

Tôi chớp mắt vài lần để làm quen với ánh sáng và xua đi cảm giác lợn cợn nơi cổ họng, khẽ gật đầu. Cô gái đỡ tôi dậy, giọng vẫn ân cần và khẽ khàng

“Đại phu nói cô bị cảm nhẹ, không sao cả. Cô còn cảm thấy đau ở đâu không?”

Tôi lắc đầu. Mắt tôi chợt bắt gặp một tia nắng óng ánh xuyên qua lỗ thủng bằng đầu kim trên shouji, vương mỏng mảnh như tơ nhện vắt qua khoảng không gian tôi tối. Góc nắng này… đã trưa rồi. Tiếng chim líu ríu ngoài cửa, nắng in bóng lá trên vách. Tiếng kim khí vẫn lách cách đâu đó, cùng với… cái mùi đó.

Trong hương trầm và hoa lan, cái mùi đó chỉ vương qua như hạt bụi theo chiều gió. Nhưng nó làm tôi tỉnh hẳn lại, cơn ngầy ngật trong đầu tôi biến mất. Và những hình ảnh, âm thanh cuối cùng mà tôi nghe được hiện lại rõ ràng trong óc.

Ánh mắt của người… Tiếng cười của người…

Tôi gạt chiếc chăn đang đắp trên người sang một bên, cúi đầu

“Tôi về đây!”

“Chúng tôi đã báo với bạn cô, Sango-san thì phải, đến đón cô. Chút nữa cô ấy sẽ tới. Cô nghỉ một lát đi!”

Tay áo rộng màu xanh lá của cô gái che một phần cánh cửa đong đầy nắng trước mặt tôi. Cô gái đứng lên, mỉm cười

“Cô nên học cách nói chuyện nhìn thẳng vào người khác, Rin-san. Đừng cúi đầu như thế!… Đáng tiếc… Cô không phải là samurai…”

Tôi ngẩng lên. Nụ cười của cô gái vẫn không hề có ác ý. Cô ta bước tới chiếc bàn giữa phòng, rót một ly trà đem tới chỗ tôi.

“Cô cứng cỏi hơn tôi tưởng. Ngày xưa Inuyasha đã bệnh mất cả tháng trời sau khi phải chứng kiến một cuộc hành hình như thế… Mặc dù… lúc ấy anh ta mới 4 tuổi. Cô không có vẻ sợ hãi như thế, neh?”

“Không.”

Tôi nhìn thẳng vào cặp mắt đen tròn ấy, lặng lẽ

“Phải nói là tôi yếu đuối đi mới đúng. Những ngày yên bình trong trà thất đã làm tôi quên… Những thứ như vậy chẳng hề xa lạ đối với tôi… Tất cả những gì các người làm chẳng hề xa lạ với tôi!”

Nụ cười của cô gái biến mất trong một thoáng, cô ta lắc đầu

“Vẻ giận dữ này không hợp với cô đâu, Rin-san!”

“Tôi về đây!”

Tôi đứng dậy, hơi lảo đảo trên đôi chân còn chưa hồi phục hẳn. Có tiếng thở dài phía sau. Cô gái đặt ly trà xuống bên cạnh, khẽ khàng

“Vậy là cô không nhận ra… Đêm qua tôi cũng ở đó. Tôi đã đỡ cô dậy…”

“Rin-san… Cô còn có thể nhắm mắt, còn có thể gục ngã… Nhưng chúng tôi… tôi thì không được phép. Cứ mở to mắt mà chứng kiến từ đầu đến cuối tất cả… dù muốn hay không…”

Tôi quay lại. Trong căn phòng tranh tối tranh sáng, cô gái- có lẽ chỉ hơn tôi vài tuổi, tiếp tục nói bằng giọng ấm áp bình thản.

“Tôi… Chúng tôi được giáo dục trên máu và nước mắt. Chúng tôi được giáo dục để lấy làm nhục nhã với những tình cảm của mình, sự hèn yếu của mình. Chúng tôi không được phép hèn yếu… Không được phép khóc… Tuy tôi không hiểu Sesshoumaru-sama dẫn cô ra pháp trường để làm gì… Nhưng có lẽ không chỉ đơn giản để cho cô thấy một cuộc hành quyết… không chỉ để cho cô cảm thấy kinh tởm ngài… kinh tởm chúng tôi…”

“Rin-san… Cô có hiểu gì về chúng tôi không?”

Im lặng. Những tia nắng lóng lánh xuyên qua cửa, đọng thành vũng trên nền nhà trải chiếu. Bóng cây, bóng lá rung rung chạy dài trên vách. Cô gái khép mi mắt, thở dài đứng dậy.

“Xin lỗi, có lẽ không phải là việc của tôi. Để tôi đưa cô ra ngoài.”

Tôi gật đầu, đi theo cô ta. Vạt áo lụa xanh của cô gái quét trên đất, sột soạt khẽ. Đã gần giữa trưa, trời trong, xanh vút. Con suối nhỏ uốn mình duyên dáng trong khu vườn được xây dựng tinh xảo, mặt nước trong loang loáng nắng. Dưới những cụm lục bình, các con cá chép nhỏ ngoi lên mặt nước đớp nắng, bọt nước nổ lục bục khe khẽ. Theo từng cơn gió, rừng trúc rì rào xung quanh như tiếng sáo.

Chúng tôi im lặng đi trên con đường lát đá quanh co xuyên qua khu vườn. Trên hành lang, những samurai thi thoảng lại xuất hiện, lặng lẽ như những bóng ma. Một con chim nhỏ nhảy lách chách trên nền đá, xòe cánh bay vụt đi khi chúng tôi đến gần.

“Cô có hiểu gì về chúng tôi không?”

… Không…

Những người mà chúng tôi phải cúi đầu rất thấp chào mỗi khi gặp mặt. Những người được đặc quyền mang gươm và dùng thanh gươm đó tước đoạt mạng sống của kẻ khác rất dễ dàng. Những người có tất cả những gì mà người khác không có. Những người luôn có ánh mắt từ trên cao nhìn xuống… giống như người…

Có bao giờ trong cuộc hành hình đêm qua tay người có chút rung động hay không?

Không.

Cũng bàn tay đó viết nên những vần thơ về thiên nhiên trong trẻo, tươi đẹp đến vô cùng…

Cũng bàn tay đó vẽ nên những bức tranh nên thơ, trong sáng mà hùng vĩ…

Cũng bàn tay đó nắm tay tôi chỉ lại cách cầm viết, đánh đàn…

Cũng bàn tay đó, vào một ngày đầy nắng như thế này, nắm lấy bàn tay tôi khi tôi trượt ngã…

Cũng bàn tay đó, vào một chiều mưa, che cho tôi khỏi ướt…

Cũng bàn tay đó, vào một đêm sao, chỉ cho tôi chòm Ngưu Lang, Chức Nữ…

Cũng con người đó, đã cứu tôi ngày đầu tiên chúng ta gặp gỡ…

Đâu là con người mà tôi yêu thương? Đâu là ánh mắt vừa u uẩn vừa có phần khắc nghiệt? Đâu là những gì mà tôi tìm kiếm ở người?

Đâu là những gì mà người muốn nói với tôi?

Tôi đã trách người không hiểu… Nhưng tôi cũng đã hiểu được gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro