Nhành hoa bỉ ngạn
Ta tặng cho chàng
Dẫu biết trái ngang
Tình như đại nạn
Một vầng trăng sáng
Vấy bẩn máu lên
Thà rằng quên hết
Chứ đừng nhớ tên
Bỉ ngạn bỉ ngạn
Mang tới bên chàng
Vạn tiếng oán than
Ngàn năm chẳng dứt
---
Một dòng máu đỏ
Giòi bọ nhúc nhung
Phủ tạng tiêu tùng
Bởi cùng một kẻ
Gái trai già trẻ
Mổ xẻ hết ra
Giết hết cả nhà
Cả dòng cả họ
Nâng niu hộp sọ
Vớ lấy nắm tro
Người ơi nằm đó
Mắt mở cho to
---
Nhành hoa bỉ ngạn
Tựa tiếng oán than
Muôn kiếp yêu chàng
Mà mang đại tội
Vì yêu mà vội
Giết trẻ trong nôi
Giết hết người rồi
Xây thành, dựng điện
Chẳng còn ai kiện
Bởi lẽ hiển nhiên
Khắp mọi vùng miền
Kẻ điên chiếm giữ
Xưng danh quỷ nữ
Vì muốn ánh trăng
Dương thế sao bằng
Người thương của ả
Chẳng cho ai cả
Của mỗi ả thôi
Động đến Ân rồi
Đừng mong thoát tội
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro