Chap 1.2 : Xuyên Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng đẹp trời, bầu trời trong xanh như trải dài vô tận cùng những đám mấy trắng muốt như bông đang trôi chậm rãi. Tiếng chim hót líu lo bên ngoài của sổ. Ngoài vườn, những bông hoa hồng, hoa tulip đang đua nhau khoe sắc thắm.

Bên trong một căn phòng của tòa dinh thự nguy nga, có một thiếu nữ đang nằm say ngủ. Ánh nắng ấm áp và dịu dàng của buổi ban mai chiếu qua khung cửa ban công, nhẹ nhàng chạm vào làn da cô.

Ánh sáng hắt vào cô gái làm cô phải nhíu mày. Cô từ từ mở mắt. Đập vào mắt cô là một trần nhà xa lạ, không phải là trần của bệnh viện, lại càng không phải nhà của cô.

Cô vội vàng bật dậy và đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng khá lớn được trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển và khá nữ tính với màu chủ đạo là trắng.

Căn phòng được bố trí gọn gàng với một chiếc giường cỡ lớn, một bộ bàn ghế, tủ quần áo và kệ sách lớn. Đồng thời, còn có một ban công có thể nhìn ra ngoài vườn.

Dựa vào cách bài trí cũng như đồ vật và giá trị của chúng, ít nhiều cô cũng đoán được về thân phận của chủ nhân căn phòng này. Chắc chắn không tầm thường.

- Đây là đâu ? Sao mình lại ở đây ? Không phải mình chết rồi đó chứ ? Tía má ơi, đừng giỡn mà, đừng con sợ hãi.

Âm thanh mở cửa đột nhiên xuất hiện. Cô nhìn sang phía phát ra tiếng động thì thấy một cô gái ăn mặc như người hầu. Người đó thấy cô ngồi đó thì vô cùng vui mừng.

- Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh rồi. Người biết không, người đã ngủ được ba ngày rồi. Mọi người rất lo cho người đó, thưa tiểu thư.

"Gì cơ ? Cái gì mà tiểu thư với bá tước ?" - cô thầm nghĩ.

- Cô là ...

Chưa kịp nói hết câu, nữ hầu đã vội nói :

- Tiểu thư, để tôi đi báo với bá tước, phu nhân, tử tước và cả nhị tiểu thư nữa, rằng người đã tỉnh. Họ chắc chắn sẽ rất vui khi nghe được tin này.

Nói rồi nữ hầu chạy đi để mặc cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Ơ ? Tôi là đâu ? Đây là ai ? Chuyện gì đang xảy ra ?

Chưa kịp ổn định lại tinh thần sau khi trải qua một cú sốc, thì đời lại tặng thêm cho vài cú nữa. Chúng cứ như sóng biển ập liên tục vào cô khiến cô ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa.

Và giờ phút này, cô dám chắc rằng mình vừa nghe thấy tiếng nổ phát ra trong đầu mình. Não cô quá tải rồi và nó từ chối tiếp nhận những chuyện này.

Vẫn chưa hiểu chuyện quái gì đang xảy ra thì đã có 4 người lạ mặt đi vào phòng. Đi cùng họ là nữ hầu ban nãy.

Người phụ nữ với mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt nâu hiền từ toát lên sự lo lắng và yêu thương hỏi han cô.

- Con yêu, con cuối cùng cũng tỉnh rồi. Con có biết mẹ lo cho con lắm không ?

Mặc dù hiện tại bà đang mặc một chiếc váy dài sang trọng, gương mặt và cả người đều tỏa ra khí chất cao quý, nhưng điều đó không thể nào che giấu được tình yêu của người mẹ dành cho con.

Lần này tới lượt người đàn ông hỏi :

- Con có chỗ nào thấy không khỏe không ?

Người đàn ông với mái tóc đen và đôi mắt xanh dương nghiêm nghị, tuổi tác chắc cũng tầm người phụ nữ kia.

Cô cảm nhận được người đàn ông này là một người nghiêm khắc nhưng đằng sau vẻ ngoài ấy lại là một người rất thương con. Điều đó đã thể hiện qua cái cách mà ông hỏi cô tuy nhìn qua thì giống răn đe nhưng thực ra lại là quan tâm.

"Hai người đó nhìn thật giống vợ chồng." - dòng suy nghĩ chợt vụt qua đầu cô.

Một giọng nam khác vang lên tiếp lời của người đàn ông ban nãy.

- Em tỉnh là tốt rồi.

Người nói là một thanh niên cao khoảng 1m85, khá trẻ, có lẽ là 20, có mái tóc đen và đôi mắt nâu, trông có vẻ là con của hai người kia. Điều này dẫn chứng cho suy đoán của cô.

"Có lẽ hai người kia thật sự là vợ chồng, còn chàng trai và cô bé đằng đó là con của họ."

Trong lúc mọi người đang vui vẻ hỏi thăm cô, thì nhân vật chính của chúng ta vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra.

Tuyệt nhiên, chẳng ai để ý rằng, ở một góc của căn phòng, một cô bé 13, 14 tuổi nhìn rất hồn nhiên và đáng yêu đang đứng nhìn họ. Nhưng chẳng ai biết được tâm tư cô ra sao.

"Sao chị ta lại tỉnh được cơ chứ ? Mình đã tính toán cẩn thận rồi mà."

Mặc dù tức giận là vậy, nhưng phải công nhận cô ta thật có tài diễn xuất. Bước đến chỗ Nhựt Loan, cô nói :

- Chị Arteria, em xin lỗi, em thật sự không cố ý đẩy ngã chị đâu. Chị đừng giận em nha.

Vừa nói, cô ta vừa làm ra biểu cảm hối lỗi trông rất đáng thương. Đôi mắt xanh lam to tròn lấp lánh lại ngập nước, mái tóc nâu đen buộc lên thành hai bím tóc, thật sự khiến người khác không nỡ giận.

- Chờ đã, dừng hai giây thôi. Rốt cuộc thì mấy người là ai ?

Nhựt Loan cô muốn hỏi nãy giờ rồi mà có ai cho cô nói méo đâu. Quạo !

Người phụ nữ nghe cô hỏi thì rất ngạc nhiên.

- Con gái, con sao vậy ? Con không nhớ chúng ta sao ? Ôi, sao con có thể quên chúng ta được chứ.

Nói xong bà còn khóc lóc ra vẻ buồn rầu, hay nói đúng hơn là bà vứt cái gọi là 'phong thái quý tộc' ra sau đầu mà ăn vạ chỉ vì con gái mình quên mình là ai.

* tác giả
- cảm ơn m.n đã xem và có hứng thú với truyện của tụi mình m.n thấy hay có thể bình chọn cho tụi mình có thêm động lực làm truyện nha 😘😘😘😘
- nếu tụi mình có gì sai sót hay thiếu thứ gì đó m.n nhớ góp ý nha mình luôn sẵn sàng lắng nghe ạ :>>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro