TSIQ2C45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45: Thù sâu như biển

Edit: Phương Vũ Lustleviathan

Thời Thiên đặt hai tay lên đùi, mắt nhìn xuống mặt đất, không có phản ứng nào cả, thực ra ngay bây giờ không một thứ gì có thể lọt vào tai cậu.

Đột nhiên bầu không khí trở nên quỷ dị, tất cả mọi người nhìn Thời Thiên chăm chú, nhưng đối mặt với ánh mắt của mọi người, Thời Thiên vẫn như cũ không có phản ứng nào, có người muốn nói chút gì đó để giảm bớt không khí lúng túng xấu hổ này, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã thấy Cổ Thần Hoán đứng dậy, hắn vòng qua cậu trai ngồi cạnh, túm lấy cổ áo Thời Thiên kéo cậu ra khỏi ghế rồi vung mạnh tay ném Thời Thiên xuống chỗ trống bên cạnh mình. Cổ Thần Hoán lại ngồi xuống sô pha, lười biếng tựa lưng vào tấm đệm phía sau, giơ tay chỉnh lại caravat, hắn gằn giọng nói như thể chẳng có chuyện gì xảy ra trước đó, "Ban nãy nói đến đâu rồi?"

Vừa dứt lời, mọi người lập tức hiểu ý, tiếp tục thảo luận về đề tài vừa rồi.

Ở trên ghế sôpha, Thời Thiên chậm rãi ngồi dậy, cậu không sửa sang lại bộ quần áo nhăn nhúm, hai mắt không tiêu cự tiếp tục rũ xuống nền đất.

Cổ Thần Hoán dùng một tay ôm eo Thời Thiên thật chặt, đầu Thời Thiên khoát lên vai hắn, nhưng Thời Thiên không động đậy chút nào khiến Cổ Thần Hoán cảm thấy cực kỳ thất bại.

Bên cạnh những người còn lại trong phòng đều là các tuấn nam mỹ nữ gợi cảm nóng bỏng, mặt mày hớn hở dụ dỗ kim chủ của mình, nhưng Cổ Thần Hoán không cần Thời Thiên phải làm giống họ, cho dù bị cậu đối xử lạnh nhạt. Giống như trong căn phòng ngầm dưới lòng đất hồi trước, cậu không để ý tới hắn, chỉ im lặng nghịch điện thoại, Thời Thiên như vậy vẫn rất câu dẫn, cho dù là ai nhìn cũng sẽ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Dù bị ai ôm, cậu cũng đều không có chút phản ứng nào.

Hắn nuôi dưỡng kẻ thù giết cha ở bên cạnh, rốt cuộc là vì cái gì đây?

Một cảm giác bức bối khó chịu xông vào đại não, Cổ Thần Hoán rót cho mình mấy chén rượu, nhưng càng uống càng buồn bực, hắn giơ tay tháo caravat, cởi mấy chiếc cúc áo trên cùng để thông khí.

Đề tài nói chuyện không biết bị ai vô tình dẫn tới Thời Việt Nam, Cổ Thần Hoán bắt gặp con ngươi Thời Thiên run lên trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Vốn đang lo lắng nhắc tới Thời Việt Nam sẽ khiến Cổ Thần Hoán không vui, dù sao con trai Thời Việt Nam đang là tình nhân của Cổ Thần Hoán, nhưng khi vài lời nhạo báng Thời Việt Nam vừa thốt ra khỏi miệng, Cổ Thần Hoán phụ họa hai câu, điều này làm những người còn lại an tâm, càng thêm càn rỡ nhắc đến Thời Việt Nam.

"Năm đó, ở ngoài ánh sáng Thời Việt Nam là thương nhân giàu có bậc nhất, nhưng ông ta cũng nấp trong bóng tối làm không biết bao nhiêu chuyện xấu xa."

"Nghe nói ông ta hãm lại người khác không hề nương tay dù chỉ một chút, ngay cả người từng trải ở hắc đạo cũng phải kiêng kị."

"Vậy thì có gì ghê gớm? Chẳng phải chút tài sản cuối cùng của ông ta cũng rơi vào tay người khác hay sao? Lại còn chết vì bệnh tật, tôi nghĩ ông ta chết vì không có tiền chữa trị thì đúng hơn."

"Ha ha, nghe anh nói vậy, lão già Thời Việt Nam này thật đáng thương. Tiếc rằng năm đó tôi không gặp được ông ta, không thì đã đạp lên thi thể của ông ta mấy cái cho hả giận rồi, nếu ông ta không chen chân vào thì cái mỏ vàng đó vốn đã là của tôi."

"Chỉ đạp mấy cái thôi sao? Nếu thi thể của ông ta bị phát hiện thì đám kẻ thù của ông ta đã treo lên lấy roi mà quất rồi, nói không chừng chú mày chỉ có thể đạp lên một đống thịt nát vụn thôi, ha ha."

Mọi người cười ồ lên, Thời Thiên đứng bật dậy, hai nắm tay bên người siết chặt, đôi mắt che kín tơ máu đỏ tươi, hơi thở rối loạn khiến lồng ngực cậu không ngừng phập phồng.

Thời Thiên như vậy, cuối cùng cũng giải phóng tâm tình buồn bực của Cổ Thần Hoán, lộ ra một chút đắc ý.

Thời Thiên quay người định bỏ đi, Cổ Thần Hoán đột nhiên túm lấy tay ép cậu ngồi xuống, một tay hắn siết chặt eo Thời Thiên, tay còn lại giữ lấy hai gò má cậu, hắn nheo mắt, cười âm hiểm, "Nếu em dám đi, tôi sẽ sai người đưa video kia cho Thời Việt Nam, quên chưa nói cho em biết trong điện thoại của tôi còn có một bản sao, em tin tôi sẽ lấy ra cho tất cả mọi người ở đây thưởng thức không? Đừng tưởng tôi không dám." Cổ Thần Hoán vỗ vỗ gương mặt Thời Thiên, lời nói nhẹ như gió thoảng, "Tôi chơi em đến phát chán rồi, tôi từng nghĩ em chết thì mặc em, chẳng lẽ tôi lại thiếu một kẻ làm ấm giường? Vừa lúc tôi đang muốn đổi người khác mới mẻ hơn, quan trọng hơn là tôi có thể sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để giết Thời Việt Nam, đúng rồi, nói không chừng tôi sẽ giao thi thể Thời Việt Nam cho kẻ thù của ông ta, để mỗi người bọn họ lần lượt dùng roi quất lên thi thể một cái."

Có lẽ là do đã quá lâu không mở miệng nói chuyện, tiếng khóc của Thời Thiên khản đặc, cậu nhìn khuôn mặt tươi cười của Cổ Thần Hoán, lần đầu tiên bật khóc nghẹn ngào như một đứa trẻ.

"Ưm. . . Ưm. . . "

Thời Thiên không kìm nén tiếng khóc, nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi hốc mắt, từng giọt từng giọt rơi trên quần áo Cổ Thần Hoán.

Trái tim như bị bóc ra từng mảng, máu tươi chậm rãi chảy đầm đìa.

Trong đám người này, Thời Thiên nhỏ tuổi nhất, bắt đầu từ bốn năm trước, lần đầu tiên phải làm lụng mệt nhọc, ban đêm thường trốn trong chăn lén lút rơi nước mắt, khi ấy cậu mới chỉ là đứa trẻ mười sáu, mười bảy tuổi bước ra từ trong nhung lụa.

Cậu cần phải mạnh mẽ kiên cường, nhưng bây giờ ngoại trừ khóc, cậu chẳng thể làm được gì.

Nhắc tới Thời Việt Nam, những thứ có liên quan đến mối hận của cha đều sẽ bị Cổ Thần Hoán khuếch đại, cho nên ngay lúc này, Cổ Thần Hoán sẽ không vì Thời Thiên rơi nước mắt mà mềm lòng. Những người ở đây cũng không có chút đồng cảm nào với cậu, ngược lại khi thấy Thời Thiên khóc, họ hổ thẹn thay cho giới tính của cậu, nhu nhược, vô dụng. . .

"Nói đến đâu rồi? Quất lên thi thể?" Cổ Thần Hoán uống rượu, cố tình nói, "Ý kiến hay, cần phải đi tìm nơi chôn xác ông ta, tôi cũng muốn quất một roi."

"Ông chủ Cổ cũng có thù với Thời Việt Nam?"

"Ừ." Sắc mặt Cổ Thần Hoán lập tức trở nên lạnh lẽo, "Huyết hải thâm thù."

Cổ Thần Hoán uống rượu rất nhanh, cậu trai bên cạnh ân cần rót rượu cho hắn.

Mọi người nghe Cổ Thần Hoán nói vậy, lại càng bàn luận trắng trợn không chút kiêng dè.

"Thời Việt Nam năm đó vô cùng độc ác, không ít người bị ông ta hãm hại cửa nát nhà tan, hai bên bạch đạo hắc đạo không ai là không muốn giết ông ta."

"Không sai, nghe đồn chỉ cần chen ngang lời ông ta nói, ông ta đều sẽ tiêu diệt, hơn nữa không để lại chút chứng cứ nào, những người không quyền không thế chẳng có biện pháp bắt được ông ta, biết kẻ thù là ai nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn ông ta sống sung sướng, ái chà chà, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ để hận đến nghiên răng."

"Nếu lão ta dám động vào người nhà của ông đây, ông đây sẽ tìm tới tận nhà lão giết chết lão, quan tâm nhiều như vậy làm gì?"

Cạch một tiếng, Cổ Thần Hoán nặng nề đặt ly rượu đã cạn sạch lên mặt bàn, hơi thở chợt rối loạn.

Tất cả mọi người sửng sốt, không ai dám nói nữa, trạng thái hiện tại của Cổ Thần Hoán hiển nhiên là bị cái gì đó kích thích.

Cổ Thần Hoán lại dựa vào ghế sô pha, hai tay mở ra khoát trên lưng ghế, lạnh giọng nói, "Lão già đó đáng bị ngàn đao bầm thây. . . "

Vệ Vưu cười lấy lòng, "Ông chủ Cổ còn chưa hài lòng sao? Con trai bảo bối của Thời Việt Nam đã là tình nhân của ngài rồi."

"Tình nhân?" Cổ Thần Hoán cười lạnh một tiếng, hắn duỗi tay nắm chặt cằm Thời Thiên, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cậu, âm hiểm nhếch miệng, "Đúng rồi, con trai ông ta hàng đêm đều bị tôi thao, tôi còn không hài lòng cái gì?"

Những người này đều chẳng phải quân tử, tính cách tương đối thô lỗ, khi nói chuyện cũng dùng từ thô tục, mặc dù Cổ Thần Hoán được xưng tụng là lão đại của bọn họ, nhưng hắn rất ít thậm chí là chưa bao giờ nói tục, những người này cũng đã quen thuộc sự tao nhã phong độ từ trong xương tủy của Cổ Thần Hoán, cho nên câu này vừa thốt ra khỏi miệng hắn, tất cả mọi người đều bất ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro