Chương 25 ( Thượng )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Billkin vừa bước ra khỏi căn hộ liền nhìn thấy chiếc Bentley Mulsanne đang đậu bên kia đường. Một người đàn ông đang dựa vào xe châm thuốc , bóng người đó đổ dài trên mặt đất dưới ánh đèn đường mờ ảo, cả khuôn mặt như ẩn như hiện trong làn khói trắng mơ hồ.

Billkin đẩy nhanh cước bộ mà chạy qua bên kia đường.
"P'chai." Billkin lịch sự đưa tay ra nhẹ nhàng chào hỏi.

Chỉ đến khi tiến lại gần Billkin mới có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông trước mặt. Anh đang tuỳ ý mặc trên người một bộ đồ thể thao, đeo thêm gọng kính đen . Trên mặt người đàn ông mang theo vài đường nét sắc lạnh nhưng bên trong ánh mắt thì lại vô cùng trầm ổn điềm đạm.

"Billkin, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau." Cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông không cần phải quá câu lệ làm gì. Hai người họ bắt tay nhau một cách đơn giản.

"Muốn hút một điếu không?" Chai lấy hộp thuốc lá màu xanh lam trong túi ra rồi khẽ lắc lắc trước mặt hắn : " Đừng cười nhạo tôi hút thuốc Raison , Ann không thích mùi thuốc lá cho lắm "

Billkin thoáng mỉm cười, hai má lúm đồng tiền lõm sâu vào hai bên má. Hắn lấy một điếu thuốc trong hộp ra rồi đặt lên miệng, ghé vào bên tay đang nhóm lửa của Chai "Cảm ơn anh." Hắn khẽ rít một hơi rồi thở ra làn khói trắng mang theo vị kem sữa nhàn nhạt

Chai đưa điếu thuốc lên miệng thêm hai lần rồi mới cất bao thuốc lại vào trong túi , chậm rãi nói: "Tôi biết rõ cậu tới tìm tôi để làm gì. Người tính cách như PP chuyện gì cũng đem giấu vào trong lòng , ngoài miệng thì lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn."

Billkin yên lặng mà lắng nghe, hắn cúi đầu xuống chằm chằm vào đầu thuốc đang cháy kẹp giữa ngón tay mình.

"Em ấy đã đợi cậu ba năm rồi." Chai không nhìn Billkin, anh ngước lên bầu trời xa xăm như đang hồi tưởng lại một đoạn ký ức . Bầu trời đêm tối đen như mực, không một vì sao, vầng trăng khuyết tản ra từng tia sáng yếu ớt như ánh đèn sân khấu trước lúc hạ màn.

" Trong bữa tiệc chúc phúc cuối cùng trước khi tốt nghiệp, nếu như cậu còn ký ức về ngày hôm đó . Hôm đó là một ngày mưa rất to..."

Làm sao hắn không có thể quên được, Billkin thoáng thở ra một làn khói mỏng . Ngày đó là ngày cuối cùng họ gặp nhau cho tới tận bây giờ...

"Tôi không rõ em ấy đã dầm mưa bao lâu nhưng khi Ann mở cửa ra , đứa nhỏ đã ướt sũng từ đầu tới chân rồi ngất lịm đi trong vòng tay của chị gái mình."

Bàn tay cầm điếu thuốc của Billkin thoáng cứng đờ

"Ann đã vô cùng sợ hãi , cô ấy gọi điện thoại cho tôi vừa khóc vừa run rẩy .Cô ấy nói rằng PP bị sốt cao, thậm chí sau khi uống thuốc và tìm cách hạ nhiệt bằng dán miếng giảm sốt suốt nửa tiếng đồng hồ vẫn không suy giảm. Khi tôi đến nhà họ... "

Chai thoáng dừng lại như để nhớ lại khung cảnh khó khăn ấy thêm một lần nữa rồi tiếp tục nói :" Khi tôi tới, đứa nhỏ đã nóng tới độ mơ mơ màng màng. Dù đã nhắm nghiền mắt nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi khắp khuôn mặt. Tôi vốn nghĩ đó là nước mắt sinh lý cho tới ... sau này mới biết được rằng không phải, em ấy khóc vì hối hận đã không ngăn cậu lại ngày hôm ấy. "

Billkin không nói tiếng nào, thân thể hắn căng cứng như dây cung sắp ra trận , tưởng trừng như có thể đứt bất cứ lúc nào . Tàn thuốc lá cháy xém rơi xuống mu bàn tay hắn bỏng rát.

"Em ấy sốt mê man trong suốt một tuần liền vậy mà điều đầu tiên em ấy làm sau khi hồi phục là đi hỏi thăm tin tức của cậu, nhưng mà Billkin ..."

Chai ném tàn thuốc trong tay xuống và di nhẹ lên mặt đất

"Cậu quá nhẫn tâm, đối với chính mình và cả em ấy ... Cậu đã cắt đứt mọi liên lạc , cậu không thấy được em ấy và em ấy cũng chẳng thể thấy được cậu thế nhưng chuyện tình cảm liệu nói ngừng là ngừng được sao , cơn đau ấy sẽ giảm đi được phần nào ư..?"

Không, hắn mỗi ngày ở nước ngoài đều giống như khoét đi một miếng thịt trên cơ thể mình. Hắn chỉ biết máy móc mà đi đến các quốc gia khác nhau ngắm nhìn mọi phong cảnh đẹp đẽ nhất trong sự mờ mịt , ban ngày thì vờ như không có gì mà vui vẻ nói cười nhưng ban đêm trong mỗi giấc mơ của hắn đều là hình ảnh cậu thiếu niên dưới bóng cây ngô đồng năm nào. Billkin cả người khẽ run lên , hốc mắt hắn đỏ bừng , hàng lông mày cũng nhíu chặt lại.

"Cậu có thể không cần biết những điều mà em ấy đã làm cho cậu, nhưng có một điều cậu nhất định phải biết."
Chai hít một thật sâu và nhìn thẳng vào mắt Billkin
"Em ấy chấp nhận thân phận của một Omega là bởi vì cậu, sau đó... ".. " Suốt kỳ phát tình 3 năm qua em ấy đều không đụng tới thuốc ức chế dù chỉ một lần."

Billkin mãnh liệt ngẩng đầu lên, hắn không thể tin được và cũng không dám đối diện với sự thật này . Bởi vì ngay cả một học sinh vừa bước vào trung học cũng có thể hiểu được một Omega sẽ đau đớn đến nhường nào nếu không có Alpha hoặc sử dụng thuốc ức chế trong kỳ phát tình.

Ba năm ... Billkin nghiến chặt răng , hắn đường như có thể ngửi thấy được mùi gỉ sắt trong miệng mình. Hắn lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình vô lực đến vậy. Hắn thực sự muốn khóc, nếu như không phải Chai còn ở đây thì có lẽ hắn đã ngồi xuống đất ôm đầu mà khóc từ lâu rồi. Hắn tự xưng người kia là bảo bối trong lòng cũng tưởng rằng đã dành hết thảy tình cảm trân quý nhất cho người ấy nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra tất cả đều là nhảm nhí, không đáng giá chút nào.

Hắn làm sao có tư cách mắng chửi những kẻ đã làm tổn thương PP , trong khi hắn mới là người làm tổn thương cậu nhiều nhất ... Rõ ràng là chính hắn ... PP từ đầu đến cuối đều không cần hắn khắc chế cùng  thận trọng , cậu chỉ muốn yêu và được yêu mà thôi.

"Trong ba năm qua, chưa nói tới hẹn hò cùng ai khác . Em ấy thậm chí còn không muốn lấy dấu hiệu tạm thời của những tình nguyện viên Alpha. Khi tôi hỏi em ấy rằng tại sao, em ấy nói rằng chỉ Billkin mới có thể làm điều này, riêng Billkin thôi...Em ấy là một người cương trực, nhiệt huyết nhưng vô cùng ngốc nghếch. Như con thiêu thân lao vào biển lửa mà kiên nhẫn chờ đợi cậu suốt ba năm... Ba năm , có thứ gì 3 năm qua đi mà không thay đổi... ngay cả đến đồ vật qua ba năm cũng trở nên cũ nát, chưa nói đến lòng người... Nhưng em ấy cuối cùng đã làm được, tôi thật bội phục em ấy!"

Chai thoáng liếc nhìn Alpha đang cúi đầu che mặt, cả thân thể hắn run rẩy dữ dội.Mặc dù Billkin không nói một lời nào từ đầu đến cuối, nhưng Chai biết rằng mục đích của lần gặp gỡ này đã thành công.

"Em ấy vẫn giữ tất cả những tấm thiệp mà cậu đã viết cũng như những ngôi sao may mắn mà cậu đưa cho em ấy, PP giấu chúng trên tủ ở trong phòng ký túc xá của mình.... Billkin, tôi nghĩ là tôi đã nói đủ rồi nên tôi sẽ chỉ nói với cậu thêm một điều rằng... Có thể cậu vẫn nghĩ rằng mình rất yêu em ấy nhưng thực ra tình cảm mà em ấy dành cho cậu... so ra một chút cũng đều không kém cạnh."

Chai mở cửa bước lên xe , trước khi rời còn nói thêm một câu:
"Đứa trẻ của tôi thật sự rất ngốc, hãy đối xử tốt với em ấy nhé."

Kèm theo là tiếng động cơ xe khởi động, Bentley biến mất trong màn đêm.

Đường phố tấp nập xe chạy ngang dọc, trên đường người qua đường đi thành hàng mà lướt qua nhau... Nhưng không ai phát hiện ra có một người đàn ông đang ngồi gục đầu trong góc mà khóc như một đứa trẻ.

————

Billkin đứng ngoài cửa căn hộ với chiếc túi xách ở cửa hàng tiện lợi trên tay, hắn hít một hơi thật sâu để đảm bảo rằng trông mình vẫn bình thường khi bước vào.

Khoá vân tay được mở , hắn đẩy cửa bước vào trong căn nhà rực rỡ ánh đèn. Dường như tất cả đèn trong nhà đều được bật sáng.Billkin thoáng sững sờ, có chuyện gì xảy ra vậy..?

Sau khi đóng cửa, Billkin một bên cởi giày một bên ngập ngừng bước vào trong phòng khách "P?"

Chưa đi được hai bước hắn đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần mình. PP chạy ra từ phòng ngủ , vừa trông thấy Billkin đôi mắt của cậu bỗng sáng ngời nhưng sau đó lại trở nên uỷ khuất . Mũi nhỏ nhăn lại, hai hàng nước mắt tí tách rơi , đứng bất động cách xa Billkin tầm một mét.

Billkin lúc đầu còn lo lắng nhưng sau đó lông mày hắn khẽ nhíu lại.PP đi chân trần, trên người chỉ khoác một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình. Bên trong lộ rõ ​​cả xương quai xanh, tay áo hơi dài che lấp cổ tay cậu. Vạt áo dài chỉ vừa đủ che khuất đi bờ mông, bên dưới lộ ra cẳng chân thẳng tắp thon gọn cùng mắt cá nhân hồng hào mềm mại.Đôi mắt hoa đào vốn hay cười bây giờ lại ngấn lệ , khóe mắt đỏ hoe đáng thương.

Billkin vẫn là tay nhanh hơn não, ném cái túi trong tay rồi tiến tới ôm lấy người vào trong ngực, đau lòng mà vuốt tóc PP "Không sao rồi, không sao ...đang nhiên sao lại khóc."

PP gục đầu vào trong ngực Billkin, nước mắt càng rơi càng lợi hại ướt đẫm ngực áo hắn . Âm thanh cậu mang theo nức nở "Anh đã ở đâu?"

Billkin bị hỏi thì hơi sửng sốt , hắn nhất thời không kịp phản ứng để trả lời cậu. PP vùi mặt vào trong cổ áo hắn, chóp mũi cậu khẽ động . Tại áo sơ mi của hắn ngửi thấy thấy mùi kem sữa thoang thoảng, cậu khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ tràn đầy vẻ buồn bã cùng sự tủi thân "Anh ! Anh đi gặp người yêu cũ à? "
PP nghẹn ngào nhìn Billkin mà nói, trái tim Billkin thoáng đau nhói vì ánh mắt ai oán của con thú nhỏ trước mặt.

"Anh không có ! Anh đến cửa hàng tiện lợi để mua một ít bia và bánh ngọt. Anh không có đi gặp người yêu cũ... À không, anh chưa từng có người yêu cũ. Em là người yêu duy nhất của anh." Billkin lo lắng giải thích vừa ôm cậu ngồi xuống ghế sofa.

"Anh lại nói dối." Tiểu hồ ly lông mi dài thoáng run rẩy, trong mắt tràn đầy nghi hoặc mà gắt gao nhìn chằm chằm con cún bự.

Tại sao lại hắn mới đi ra ngoài một lát mà sự tình lại thành ra thế này... Haizz Billkin trong lòng đang hỗn loạn đột nhiên hiểu ra được , đó là giai đoạn mẫn cảm sau khi bị tin tức tố Alpha áp chế.

Billkin thở phào nhẹ nhõm mà vòng tay qua ôm chặt lấy Omega đang ngồi trên người mình. Hắn nhìn PP một cách đầy tha thiết. PP bị nhìn chằm chằm như vậy thì không được tự nhiên mà cúi gằm mặt xuống , lông mi dài rũ xuống chớp động tránh đi ánh mắt của hắn...nhưng cuối cùng cũng phải ngẩng đầu lên mà giương mắt nhìn hắn.

"Thật, anh không có nói dối em." Giọng Billkin nhẹ nhàng, trong đôi mắt đều là vẻ nghiêm túc "Anh không có người yêu cũ, tất cả đều là giả, dù là chị Mai hay Noah ... Họ cũng chỉ là bạn của anh mà thôi, Anh biết mình rất khốn nạn vì đã nói dối em nhưng lúc đó anh nghĩ em sợ anh... nên đành ... "

Hắn còn chưa kịp nói xong thì người trong tay đã nhào tới cắn lên yết hầu hắn. Hàm răng cậu nhẹ nhàng ma sát, đầu lưỡi non mềm chậm rãi liếm láp nơi cần.Billkin sững người, không biết phải làm gì cả.

"Đánh dấu em đi, Billkin."




Hết Chương 25(1)

😌😌😌 Quèo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro