Chap 19: Thích cháu rất nhiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trước đây nó không vậy đâu."

Bà Shim giải thích như thể đang bào chữa.

"Mặc dù là từ bé cách nói chuyện của thằng bé đã không mấy thân thiện, nhưng nó không phải là người nói chuyện liều lĩnh như thế. Tuy nhiên, rất nhiều thứ đã thay đổi kể từ khi Jaekyung bắt đầu bơi lội, đặc biệt là sau khi nhà cô chuyển đến Ilsan. Có lẽ vì thằng bé nhận được sự chú ý từ sớm, mọi người xung quanh lại hay dò xét nó, cháu xem? Cháu cũng biết mà, cái ngành này... nó chính là như vậy."

Nụ cười của bà Shim mang theo chút cay đắng, bà ấy nhìn về phía Jiheon. Biểu hiện 'có phần' quá mơ hồ để có thể trực tiếp yêu cầu sự đồng tình của anh, nhưng Jiheon hiểu rõ ý của bà. Bởi nó chính xác là 'cái gì đó' như vậy.

"Bơi lội diễn ra dưới nước, nhưng cuộc chiến thật sự lại diễn ra ở bên ngoài. Mọi người lúc nào cũng chừng mắt theo dõi mọi nhất cử nhất động. Họ sẽ không quấy rối nếu họ cho rằng bạn giỏi. Nhưng hãy tưởng tượng cách mà ruột gan của họ xoắn suýt cả vào, giả vờ cổ vũ và động viên với nụ cười giả tạo trên môi. Đây không phải là những lời mà cháu muốn nói, nhưng cuối cùng, họ sẽ yêu cầu, 'Hãy để cậu ta tập luyện với ai đó', và nguyền rủa chúng cháu, nói rằng chúng cháu tham lam và tự mình làm tốt để làm gì".

Bà Shim rùng mình, như thể đang nhớ lại một ký ức khó chịu. Jiheon hoàn toàn thấu hiểu.

Trước đây anh cũng từng cảm nhận được sự thất vọng, sự chú ý không đúng chỗ và những ánh mắt ghen tị từ những người xung quanh. Và không cần phải nói, Jaekyung thậm chí còn trải qua nhiều hơn thế.

"Cô đã quen với việc hòa hợp với mọi người, nhưng thằng nhóc này lại không hòa đồng lắm. Làm sao nó có thể xử lý được đây?"

Bà Shim chỉ về phía cậu con trai đang ngồi cạnh. Tuy nhiên, Jaekyung có vẻ không mấy hứng thú với câu chuyện của mẹ mình. Cậu đang mải mê xé thịt gà trên đĩa.

"Khi Jaekyung mới chuyển đến trung tâm bơi lội, thằng bé khá là ngoan ngoãn. Tuy nhiên, nó không thể chịu đựng được lâu và bắt đầu nổi nóng, điều này nhanh chóng khiến mọi người cho rằng thằng bé là người kiêu ngạo. Jaekyung luôn làm mọi việc theo cách của mình, nhưng làm thế nào thằng bé có thể tiếp tục làm điều đó khi nó liên tục gặp mọi người ở hồ bơi đây? Vì vậy, cô đã nói với Jaekyung rằng dù mọi người định nói gì đi nữa thì cũng đừng trả lời họ. Thế là, kể từ đó lúc nào nó cũng ngậm chặt miệng không nói lời nào."

'Ồ, ra đó là lý do.'

Jiheon dường như đã hiểu tại sao Jaekyung lại coi mọi người trong hồ bơi như vô hình.

Lời khuyên của bà Shim về việc cậu nên giữ im lặng khi không thể nói đàng hoàng thực sự là khôn ngoan. Tuy nhiên, nó dường như đã phản tác dụng vì người thực hiện điều đó là Kwon Jaekyung.

Thông thường, mọi người sẽ tự suy ngẫm và cố gắng lịch sự hơn khi nghe những lời khuyên như vậy, nhưng Jaekyung thực sự giữ im lặng và không nói gì. Kể cả khi mọi người đứng gần đó bàn tán về mình, Jaekyung cũng sẽ giả vờ như không nghe thấy và bỏ đi.

"Điều cô thích nhất ở Úc là không có ai quấy rối Jaekyung. Các cuộc thi đấu trong nước của họ vốn đã rất khốc liệt nên họ không bận tâm nhiều đến những sinh viên quốc tế như thằng bé. Và kiểu bố mẹ trực thăng* không quá chú trọng như ở nước ta."

(Bố mẹ trực thăng:  gọi là bố mẹ chiều con hoặc đơn giản là nuông chiều con. Sở dĩ họ được gọi là bố mẹ trực thăng, bởi giống như máy bay trực thăng, họ "lảng vảng ở trên đầu", không ngừng giám sát mọi mặt đời sống của con em mình.)

"Đúng là trong cộng đồng bơi lội của nước mình có những trường hợp như thế."

Jiheon ngượng ngùng nhận xét rồi nói tiếp:

"Bởi vì bọn trẻ kể từ khi còn nhỏ đã không coi đó là sở thích, tự nhiên trong quá trình trưởng thành, chúng phải rơi vào con đường trở thành vận động viên. Cha mẹ không thể không vội vàng trong việc nuôi dạy con mình trở thành vận động viên. Vai trò của người giám hộ đặc biệt quan trọng khi các vận động viên còn nhỏ. Môi trường này khiến bậc cha mẹ không còn cách nào khác là phải cùng con mình chiến đấu."

"Ồ, cô hiểu, bọn họ lúc nào cũng phải đầu tắt mặt tối để tìm kiếm thông tin. Bởi vì cô cũng từng như thế."

Bà Shim tỏ ra cảm thông và không muốn chê trách những người đó. Bà biết rõ rằng dù có chửi rủa họ thì người nghe cuối cùng cũng chỉ có mỗi mình bà.

"Nhưng cô không biết sao họ phải làm vậy. Tại sao con người lại nhập nhằng xoi mói về công việc của một người chẳng làm gì ngoài bơi lội chứ. Thậm chí họ biết rõ con trai lớn của cô không tham gia, nhưng họ vẫn nhất quyết tò mò và tọc mạch."

Đây là lần đầu tiên bà Shim nói về cậu con trai lớn, Jiheon định hỏi thăm sức khỏe của cậu ta.

"Jaejoon thế nào rồi, thưa cô?"

'Đợi đã, là Jaejoon phải không? Hay là Jaeyoon?'

Thật may mắn, bà Shim đã mỉm cười và xác nhận rằng cậu ta thực sự đang ổn.

"Cô thật sự muốn cảm ơn cháu vì đã chăm sóc tốt cho Jaejoon, vận động viên Jiheon. Thời gian đó, thằng bé mới chuyển đến Ilsan và không biết làm gì, điều đó khá khó khăn với thằng bé. Nhưng sau khi thân với cháu, Jaejoon nói việc chờ đợi ở trung tâm đỡ nhàm chán hơn trước, làm cô cũng yên tâm hơn."

'...Mình có chăm sóc em ấy tốt đến vậy à? Hai đứa chỉ thuận đường trao đổi vài lời thôi mà.'

Jiheon hơi ngạc nhiên nhưng anh nghĩ đó là cách giao tiếp đặc biệt của bà Shim. Anh trả lời:

"Jaejoon thực sự tốt bụng và thân thiện. Nhờ có em ấy, cháu thấy thời gian tập luyện của mình bớt nhàm chán và thú vị hơn ạ. Nói chuyện với Jaejoon rất vui vì em ấy thông minh lắm."

Mắt đền mắt, răng đền răng, ai khen mình thì mình khen lại. Jiheon khen con trai lớn của bà Shim bằng một vài lời hoa mỹ.

"Có lẽ vì Jaejoon cùng tuổi với em gái cháu nên cháu cũng xem em ấy như em mình và cảm thấy thực sự gắn bó."

Anh khen ngợi cậu con trai của một gia đình khác mà đến giờ anh đã quên tên và chia sẻ rằng thật tuyệt biết bao nếu có một đứa em trai như vậy. Nhưng đột nhiên, Jaekyung đập bàn và đứng bật dậy.

"Sao vậy? Con ăn xong chưa?"

Bà Shim ngạc nhiên hỏi nhưng Jaekyung không trả lời.

"Chắc là vậy."

Chỉ sau khi Jaekyung vào phòng và đóng cửa lại, bà Shim mới thở dài ngao ngán về sự bướng bỉnh của cậu và nhanh chóng bối rối nói lời xin lỗi Jiheon.

"Cô xin lỗi, Jiheon. Jaekyung đôi khi có thể hơi ích kỷ."

"Không sao đâu, thưa cô."

Trong lúc Jiheon đang suy nghĩ nên nói gì tiếp theo thì bà Shim lên tiếng.

"Có thể sau này cháu sẽ đọc được từ một vài tài liệu, nhưng cô đã ly hôn với bố của bọn trẻ được một thời gian rồi."

"Vâng, cháu biết ạ."

"Ừ. Đó là khi Jaekyung khoảng 15 tuổi. Cô ly hôn không lâu sau khi thằng bé bắt đầu tập luyện ở Úc."

Trường hợp như vậy khá phổ biển trong ngành thể thao. Để giúp con cái đạt được thành tựu, một người trong gia đình phải từ bỏ công việc và đồng hành cùng con. Đặc biệt đối với những môn thể thao ít phổ biến và thiếu cơ sở vật chất, việc đi nước ngoài đào tạo ra vô cùng cần thiết. Vậy nên nhiều vận động viên phải chứng kiến bố mẹ ly hôn và gia đình tan vỡ.

"Con trai lớn của cô đi theo bố nó và thỉnh thoảng có gọi điện cho cô. Nhưng Jaekyung thì... thú thật là hơi xấu hổ, nhưng thằng bé chưa bao giờ thực sự hòa hợp với anh trai nó. Hai đứa hầu như không liên lạc với nhau kể từ khi bố chúng nó và cô ly hôn."

"Vâng ạ..."

Jiheon nói, tỏ ra ngạc nhiên mặc dù anh đã đoán được trước. Ai chẳng biết sẽ còn kinh ngạc hơn nếu Kwon Jaekyung vẫn thân thiết với anh trai mình.

"Chắc hẳn cô đã rất khó khăn khi phải một mình chăm sóc vận động viên Jaekyung ở nước ngoài."

"Không, không hẳn. Dù cho có ở Úc hay ở Hàn Quốc thì cô vẫn chăm sóc thằng bé như thế. Nên cũng không có khó khăn nào cả."

Bà Shim cười khúc khích và nói rằng ở đó tốt hơn Hàn Quốc rất nhiều, ngoại trừ rào cản ngôn ngữ.

"Điều khó khăn nhất của những người cha mẹ đi hỗ trợ con mình trong giới thể thao là khi chứng kiến thành tích của con mình sa sút hoặc chúng bị thương. Nhưng Jaekyung chưa bao giờ gặp phải những vấn đề đó. Ở Hàn Quốc thằng bé đã làm rất tốt, và từ khi qua Úc, việc chứng kiến từng bước đi của Jaekyung rất thú vị, thời gian thi đấu ngày càng rút ngắn và không bao giờ bị rớt lại. Còn về chi phí luyện tập... mặc dù cô và bố Jaekyung đã ly hôn nhưng ông ấy vẫn lo liệu chu cấp tiền nuôi con nên cô không phải lo lắng gì."

Theo những gì Jiheon nghe được, gia đình nội của Jaekyung có vẻ giàu có. Gia đình ngoại theo ngành giáo dục, bản thân bà Shim cũng là giáo viên cấp hai trước khi kết hôn. Mặc dù, gia đình có thể được coi là thuộc tầng lớp trung lưu, nhưng bà Shim vẫn bị ám ảnh với thu nhập của con trai. Có vẻ như việc ly hôn của bà không ảnh hưởng nhiều đến gia đình chồng, theo lời giải thích của bà Shim.

"Thật ra, cô nghĩ rằng mọi thứ đã sụp đổ khi thỏa thuận với Kavva thất bại. Nhưng cô rất vui vì Jaekyung đã ký hợp đồng với Spoin."

Sau khi hoàn tất hợp đồng, bà Shim dường như đã quay trở lại chế độ hợp tác toàn diện với Spoin, không còn đưa đẩy, hối thúc nữa.

"Hơn nữa, Jaekyung thậm chí còn nói rằng thằng bé sẽ quay quảng cáo ngay khi nó ra mắt. Tất cả là nhờ vận động viên Jiheon... không, ý cô là Trợ lý Jeong"

"Dạ không ạ. Cháu không làm gì đặc biệt cả."

"Ôi, đừng nói thế. Nếu không có trợ lý Jeong, Jaekyung sẽ không bao giờ quan tâm đến Spoin."

Jiheon sửng sốt trước lời nói của bà Shim.

'Điều đó có nghĩa là gì? Có khi nào... mẹ của Jaekyung biết về những điều mình đã viết trong biên bản thỏa thuận?'

Jiheon không dám hỏi nên chỉ ngoảnh mặt đi nhưng bà Shim đã lên tiếng trước.

"Thật mà. Nếu không có cháu, làm sao Jaekyung có thể biết về một công ty tên là Spoin chứ. Thằng bé thậm chí còn không nghe cô nói khi cô đề cập đến công ty, nhưng khi cô nói vận động viên Jeong Jiheon hình như cũng làm ở đó, thằng bé đã đích thân gọi cho cô, Jaekyung bảo nó đồng ý gặp mặt."

"À..."

Hóa ra ý bà Shim là như vậy, cuối cùng Jiheon cũng giải tỏa được sự nghi ngờ của mình.

Nhưng ở một khía cạnh nào đó thì cũng khá ngạc nhiên.

"Cháu hiểu rồi, cháu nghĩ đây là công sức của cô đó ạ. Việc thuyết phục vận động viên Jaekyung chắc hẳn rất khó khăn."

"Nếu là cô sắp xếp thì Jaekyung sẽ mặc kệ đó. Khi ấy thằng bé không có ý định ký hợp đồng với Spoin. Nếu không phải là nó muốn thì đến nửa lời nó cũng không đả động đến đâu."

Cũng đúng, lần trước, trước khi cúp máy, bà Shim đã đề cập đến điều tương tự, nhưng bà ấy lại đột nhiên gọi cho Jiheon để sắp xếp một cuộc gặp, khiến anh bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra....

'Mình hiểu rồi. Vậy ra Jaekyung là người muốn gặp trước.'

Jiheon chưa bao giờ nghĩ đến khả năng đó. Ngay cả khi tận tai nghe thấy, anh vẫn cảm giác hơi khó tin.

Trong khi Jiheon nhìn xuống tay mình, không biết phải đáp lại thế nào thì bà Shim lặp lại điều mình đã nói trước đó.

"Jaekyung luôn thích cháu rất nhiều, trợ lý Jeong. Khi cô hỏi về việc bơi lội, thằng bé hầu như không nhắc gì đến việc huấn luyện, chỉ nói, 'Hôm nay con đã gặp anh Jeong Jiheon', 'Hôm nay con không gặp anh ấy' hoặc 'Anh ấy đã xem con bơi rất lâu', Jaekyung cứ nói như vậy thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro