Chap 2: Huy Chương Vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc người dẫn chương trình lên tiếng, một làn sóng reo hò bùng lên trong lòng những người trong nhà hàng. Dù mới đi được nửa chặng đường nhưng khán giả đã nhiệt tình vỗ tay và vui mừng như thể Kwon Jaekyung đã giành được huy chương vàng và tự hào đeo nó trên cổ.

[Bây giờ chúng ta chuyển sang phần bơi ếch. Ở làn 4, Kwon Jaekyung dẫn đầu, theo sát là Noah Kenny của Australia.]

[Hầu như không có sự khác biệt nào giữa họ.]

[Môn chính của Noah Kenny là bơi bướm và Kwon Jaekyung là bơi tự do. Điều thú vị là cả hai vận động viên đều chọn bơi ếch là kiểu bơi kém tự tin nhất của họ.]

[Đó là điều bình thường ở những tuyển thủ bơi lội. Trừ khi bơi ếch là môn chính của họ, không thì nhiều người sẽ coi đây là kĩ năng kém tự tin nhất do tốc độ di chuyển chậm hơn so với ba kiểu bơi còn lại. Vì vậy, khi các vận động viên khẳng định 'Bơi ếch là kiểu bơi tôi kém nhất', điều đó thường ám chỉ rằng họ giỏi tất cả các kiểu bơi. Ở nội dung hỗn hợp cá nhân, tất cả các vận động viên tham gia đều thể hiện những kỹ năng đặc biệt. Chỉ có bơi ếch dường như có tốc độ chậm hơn bởi vì kỹ thuật của nó.]

[Ồ, đợi đã. Noah Kenny đang tăng tốc.]

Với một tiếng hét oanh trời, người dẫn chương trình đột ngột cắt ngang phần bình luận đang diễn ra.

[Noah Kenny đột nhiên bắt đầu tăng tốc. Dẫn đầu cuộc đua trên 135m.. dẫn đầu.... ồ, thay đổi rồi. Noah Kenny ở làn 5, người đầu tiện chạm đến bảng 150m. Vị trí thứ hai là Kwon Jaekyung của Hàn Quốc, kém người dẫn đầu 0,02 giây.]

Những tiếng thở dài vang lên từ khắp nơi trong lời giải thích của người dẫn chương trình. Những người trước đây tràn ngập niềm hạnh phúc như thể Kwon Jaekyung đã giành được huy chương vàng, giờ đây lại cảm thấy tiếc nuối sâu sắc như thể cậu hoàn toàn thua cuộc.

"Ồ, sao anh ấy lại tệ thế nhỉ?"

Tại một bàn đầy sinh viên đại học, một nam sinh ồn ào hét lên, dường như nhằm thu hút sự chú ý của các sinh viên nữ.

Jiheon dừng lại và mỉm cười trước hành động khiêu khích của nam sinh. Bởi vì Kwon Jaekyung đã vượt qua Noah Kenny và giành lại vị trí dẫn đầu vào thời điểm nam sinh hét lên. Rất khó để nhận ra vì người dẫn chương trình dường như không thể lên tiếng với sự khác biệt nhỏ này nhưng Jiheon thấy rõ điều đó. Hơn nữa, có vẻ như khoảng cách sẽ tiếp tục được nới rộng với tốc độ này ở nội dung 50m tự do sắp tới, nội dung mạnh nhất của Kwon Jaekyung.

Chắc chắn rồi, khi Kwon Jaekyung và Noah Kenny cùng lúc xuất hiện trên mặt nước, Kwon Jaekyung đã vượt lên dẫn trước hơn một mét. Sự thay đổi thứ hạng đột ngột khiến mọi người hoang mang, tạo ra những từ cảm thán khó hiểu như "Hả? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

[Kwon Jaekyung! Cậu ấy đang giành lại vị trí dẫn đầu! Noah Kenny đang theo sát cậu ấy ở vị trí thứ hai!]

Đám đông cảm thấy nhẹ nhõm trước lời giải thích của người dẫn chương trình, sau đó kinh ngạc bùng lên tiếng reo hò.

[Kwon Jaekyung đang dẫn đầu ở môn bơi tự do, môn thể thao chính của cậu ấy! Cú nhảy vọt ở nửa sau của cậu ấy thật không thể tin được!]

[Họ đã tạo ra một khoảng trống lớn ở dưới nước.]

[Khoảng cách bên trên mặt nước ngày càng lớn hơn.]

[Bây giờ là 175m.]

[Nhanh lên nào, vận động viên Kwon Jaekyung! Đây là thời điểm để cậu làm nên lịch sử và viết lại huyền thoại bơi lội của Hàn Quốc!]

Người dẫn chương trình nghẹn ngào nói và ngay sau đó, tay Kwon Jaekyung chạm vào tấm bảng về đích. Cả người dẫn chương trình và bình luận viên đều hét lên đầy phấn khích.

[Huy chương vàng!]

Tiếng reo hò vang vọng khắp nhà hàng, không khí tưng bừng như trẩy hội. Một tiếng hét vang lên từ đâu đó bên ngoài tòa nhà.

[Huy chương vàng! Kwon Jaekyung đã giành được huy chương vàng 200m bơi hỗn hợp cá nhân, đánh dấu kỷ lục đầu tiên trong lịch sử của Hàn Quốc!]

[1 phút 54.17 giây! Thành tích cá nhân tốt nhất của cậu ấy và một kỷ lục Olympic mới.]

[Trước đây cậu ấy đã lập kỷ lục châu Á mới trong vòng sơ loại, và bây giờ cậu ấy đã phá vỡ kỷ lục Olympic trong trận chung kết!]

[Thành tích đã nhanh hơn nửa giây. Thật đáng kinh ngạc, cậu Kwon Jaekyung.J

Khi màn hình phát lại cảnh xuất phát của các vận động viên bơi lội ở dạng chuyển động chậm, người dẫn chương trình và bình luận viên đã trò chuyện sôi nổi, trao đổi câu chuyện. Trước khi tổng kết kết quả chung cuộc, họ đã xem lại video một cách cẩn thận. Việc xuất phát muộn có thể dẫn đến việc bị loại ngay cả sau cuộc đua nên các tuyển thủ không thể thư giãn cho đến phút cuối.

Sau đó, màn hình hiển thị kết quả cuối cùng được chờ đợi từ lâu. Kết quả không thay đổi: Kwon Jaekyung đến từ Hàn Quốc giành huy chương vàng, tiếp theo là Noah Kenny với huy chương bạc và Phil Abramson với huy chương đồng.

Với việc xác nhận huy chương vàng của Kwon Jaekyung, nhà hàng một lần nữa lại vang lên tiếng reo hò. Tiếng chuông gọi thỉnh thoảng vang lên báo hiệu có thêm mệnh lệnh. Dường như mọi người ở đó đều háo hức ăn mừng bữa tối thứ Sáu trong khi đắm chìm trong câu chuyện đáng chú ý về một vận động viên bơi lội trẻ tuổi tài năng đang viết một chương mới trong lịch sử bơi lội của Hàn Quốc.

Tất nhiên, chiếc bàn nơi các đồng nghiệp của Jiheon, các thành viên đội PR của Công ty Thể thao Spoin tụ tập cũng không ngoại lệ với không khí phấn khích đang bao trùm.

"Wow Kwon Jaekyung thật sự rất tuyệt vời."

"Không thể tin được, choáng thật đó."

"Cậu có thể tin được rằng cậu ấy đã giành được 4 huy chương Olympic ở tuổi 18 không?"

Những nhân viên vừa quay ghế để xem chương trình phát sóng, lại nhanh chóng đặt nó quay về phía bàn một lần nữa. Với vẻ mặt hoài niệm, họ uống cạn ly bia của mình và nhanh chóng gọi món khác. Ngay khi bia tươi được mang đến, các nhân viên đã háo hức rót đầy ly cho nhau và trò chuyện sôi nổi, tràn đầy hứng khởi.

"Công ty nào sẽ có được Kwon Jaekyung nhỉ? Dù ở đâu thì chắc họ cũng sẽ vui mừng khôn xiết thôi."

"Có khả năng là cậu ấy sẽ ký hợp đồng với Kavva."

"Không có gì mà lũ khốn đó không thể chạm tới được."

"Cứ nhìn sức mạnh tài chính của họ xem. Số tiền họ sẵn sàng trả trước cho các tuyển thủ hoàn toàn là ở một đẳng cấp khác. Nếu tôi là các vận động viên thì tôi cũng sẽ bị cám dỗ."

Trong khi chăm chú lắng nghe câu chuyện của tiền bối, trợ lý Giám đốc Nam Seungmyung vẫn tập trung vào thực đơn mà không rời mắt.

"Nhưng tôi nghe nói Kwon Jaekyung không muốn ký hợp đồng với công ty đại diện nào? Mọi người đã phát điên lên khi biết cậu ấy giành huy chương vàng tại Đại hội Thể thao Châu Á nhưng lại không ký hợp đồng với ai."

"Này, cậu nghĩ mọi thứ sẽ giống như trước à?"

Các nhân viên đồng loạt xua tay.

"Giành huy chương vàng tại Đại hội Thể thao Châu Á và Olympic là hai thứ hoàn toàn khác nhau."

"Tôi biết. Cậu ấy vẫn có thể sẽ quay 20 quảng cáo ngay cả khi không có công ty đại diện."

"Tôi chắc chắn rằng cậu ấy sẽ được trả tiền cho mọi thứ. Cậu ấy chính là con gà đẻ trứng vàng. Nếu nắm bắt được các cơ hội quảng bá, cậu ấy có thể dễ dàng nuôi sống cả công ty. Họ sẽ không để vuột mất cậu ấy."

Trong khi các nhân viên đang nói chuyện một cách sôi nổi thì có một tiếng cười khúc khích khác phát ra từ một phía của quán rượu. Họ theo phản xạ hướng về phía màn hình vì nghĩ rằng có thứ gì đó lại xuất hiện.

Đúng như dự đoán, Kwon Jaekyung xuất hiện trên màn hình lớn, với một camera chuyển tiếp theo dõi mọi chuyển động của cậu khi cậu nổi lên khỏi mặt nước. Các phóng viên nhanh chóng vây quanh cậu ấy, Kwon Jaekyung vừa cởi mũ bơi vừa chăm chú lắng nghe trong khi vuốt mái tóc ẩm ướt ra phía sau.

Ngay sau đó, cậu tiến lại gần micro, trả lời một câu hỏi, những giọt nước từ trán chảy xuống, làm nổi bật nét đẹp trai. Nước chảy từ tai xuống cằm, nhưng có vài giọt rơi từ chóp mũi xuống. Những giọt nước li ti hình thành trên hàng mi dài như những vì sao lấp lánh dưới ánh đèn.

Có lẽ cảm thấy khó chịu nên Kwon Jaekyung tạm thời nhắm mắt lại rồi mới mở ra, vẻ mặt vô cảm bình tĩnh trả lời câu hỏi của phóng viên. Tuy nhiên, những giọt nước đọng trên lông mi vẫn không chịu rơi xuống, khiến cậu phải dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng dụi dụi mắt.

'Ồ, mình có thể nhớ khuôn mặt của cậu ấy khi còn bé.'

Jiheon vừa nghĩ vừa nhìn Kwon Jaekyung dụi mắt. Bất chấp vẻ mặt thẳng thắn thường thấy, cậu vẫn có một nét trẻ con đáng yêu khi khẽ nhắm mắt lại và khéo léo lau khóe mắt bằng đầu ngón tay.

Có vẻ như Jiheon không phải là người duy nhất bị thu hút bởi cảnh tượng này, các khách hàng nữ không khỏi phấn khích và reo lên vui sướng trước khoảnh khắc mong manh và trẻ con của cậu. Tiếng cười vang lên khi một giọng nói từ bàn sinh viên đại học kêu lên: "Ôi chúa ơi, Jaekyung-ah."

Không chỉ các nữ sinh mới thở dài thán phục khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai như vậy.

"Cậu ấy đẹp trai thật đấy."

Trợ lý giám đốc Yoon Kyuwon lặng lẽ lẩm bẩm một mình.

"Cậu ấy sẽ tạo tiếng vang lớn nếu là thần tượng, anh có nghĩ vậy không?"

Trợ lý giám đốc Yoon Kyuwon không buồn lãng phí thời gian để phổ cập tin tức cho người mới đến từ bộ phận Tổng hợp, người đã tham gia bữa tối của công ty ngày hôm nay.

"Cậu ấy sẽ nổi tiếng hơn cả một thần tượng. Với khuôn mặt như vậy, tôi nghĩ cậu ấy nên trở thành một diễn viên."

"Anh không nghĩ rằng cậu ấy có thể giải nghệ ngay bây giờ và bước vào con đường đó sao? Cậu ấy mới chỉ 18 tuổi nhưng đã đạt được rất nhiều thành tựu."

"Nếu là tôi thì tôi sẽ làm vậy. Thành thật mà nói, bơi lội không phải là môn thể thao phổ biến và số tiền thưởng cho cuộc thi cũng không lớn đến thế".

Đáp lại câu nói của Trợ lý Giám đốc Yoon là Giám đốc Điều hành Go Hyunseok đang ngồi ở phía đối diện.

"Đó là điều mà một nhân viên của một công ty thể thao sẽ nói à?"

"Ồ, tôi xin lỗi. Tôi đã nhầm lẫn. Hãy giả vờ như anh không nghe thấy điều đó."

Trợ lý giám đốc Yoon vừa nói vừa nhặt bỏng gạo rơi trên bàn lên. Mặc dù Trợ lý Giám đốc Yoon mỉm cười trước lời nhận xét thẳng thắn của Giám đốc điều hành Go, nhưng không phải vì anh ta đồng thuận với điều đó mà là vì anh ta thấy sẽ tốt hơn nếu tránh tham gia vào một cuộc tranh cãi vô ích.

Mặc dù Giám đốc điều hành Go thích thảo luận về các công ty thể thao, nhưng ông ta lại có kiến ​​thức hạn chế về lĩnh vực này. Ông ta là một người ngoài ngành được cố tình đưa vào công ty do mối quan hệ gia đình với CEO. Ông ta tỏ ra kiêu ngạo và tham gia vào bữa tối của bộ phận khác trong công ty -  giống như hôm nay, uống rượu và giảng đạo lý cho người khác cho đến khi cổ họng khô khốc. Không cần thiết phải quá coi trọng những lời nhận xét của ông ta, chỉ cần có chừng mực và nhanh chóng chuyển cuộc trò chuyện sang chủ đề khác là được.

"Dù sao thì cậu Jiheon chắc chắn là người tự hào nhất. Tôi không ngờ sẽ có ngày môn thể thao bơi lội của Hàn Quốc lại nổi tiếng như thế".

Jiheon bất ngờ khi cuộc trò chuyện chuyển hướng sang anh. Anh đặt ly bia gần chạm đến môi xuống, chuẩn bị câu từ để đáp lại:

"À, tất nhiên rồi. Tôi rất tự hào. Tôi hy vọng chúng ta có thể tận dụng cơ hội này để mở rộng sự hỗ trợ cho môn bơi lội."

Anh đang cố gắng kết thúc câu trả lời của mình bằng một nhận xét rất phù hợp với nhân viên của một công ty thể thao, nhưng nhân viên tổng vụ ngồi đối diện anh lại nói, "Ồ, đúng rồi. Tôi nghe nói anh là một vận động viên bơi lội," như thể anh ta vừa nhớ ra.

"Cậu ấy là thành viên của đội tuyển quốc gia. Cậu ấy đã giành được huy chương tại Giải vô địch thế giới. Đó là huy chương đồng ở nội dung 100 mét tự do."

Nam Seungmyung tự hào nói.

"Sao anh Nam lại tự hào thế?"

Trợ lý giám đốc Yoon trêu chọc, nhưng anh ta lại không thể nghe thấy âm thanh "Thật sao?" của nhân viên tổng vụ.

"Không phải Đại hội thể thao châu Á mà là Giải vô địch thế giới ạ?"

"Đúng là như thế đó. Đã 7 năm rồi phải không? Giải vô địch thế giới ở Berlin."

"Wow, thật tuyệt vời. Kwon Jaekyung vẫn chưa giành được huy chương tại Giải vô địch thế giới đâu đó."

Nhân viên tổng vụ hưng phấn hét lên. Jiheon ngượng ngùng vội vàng xua tay.

"Không phải, do cậu ấy không thi vào năm ngoái chứ không phải là không giành được."

Jiheon tiếp tục nói.

"Cậu ấy không đạt được huy chương vì cậu ấy không tham gia. Cậu ấy sẽ đạt được nó vào năm sau, chắc chắn là huy chương vàng. Có lẽ cậu ấy sẽ quét sạch mọi thứ."

Trước lời giải thích đầy sợ hãi của Jiheon, anh Nam nói:

"Dù sao thì cậu Jiheon vẫn là vận động viên trẻ tuổi nhất đạt huy chương của Hàn Quốc. Cậu ấy đạt được nó khi mới học lớp 10. Dù Kwon Jaekyung có tham gia vào năm sau và giành huy chương vàng thì kỷ lục đó cũng sẽ không bị phá vỡ."

"Sao anh Nam biết rõ thế?"

"Cậu Jiheon và tôi bằng tuổi nhau. Cậu ấy rất nổi tiếng trên Facebook vì là một vận động viên bơi lội đẹp trai ở trường trung học đó."

"...Cậu đang nói cái gì thế?"

Nhân viên tổng vụ vui vẻ nói: "Ồ, anh ấy xấu hổ, anh ấy ngại rồi kìa!".

"Tôi nghe nói cậu ấy được phỏng vấn trên một tạp chí nên tôi đã mua nó và đọc cùng bạn bè."

"Nhưng sao anh Nam lại tự hào thế?"

"Ồ, xin cứ đưa chúng cho tôi."

Nam Seungmyung không để ý đến lời nói của Trợ lý Giám đốc Yoon và tiến hành sắp xếp lại bàn ăn để chỗ cho những món ăn phụ mới được mang đến. Ngay khi tất cả được đặt lên bàn, một nhân viên của bộ phận tổng hợp vừa hỏi vừa khéo léo cắt xúc xích Đức bằng dao.

"Nhưng tại sao anh lại bỏ bơi?"

Thật bất lịch sự khi hỏi một vận động viên tại sao họ lại bỏ môn thể thao của mình. Tuy nhiên, ở đây có quá nhiều tình huống tương tự nên họ không còn bận tâm nữa. Trợ lý giám đốc Yoon cũng là một vận động viên bóng chuyền, còn Nam Seungmyung đã học bắn cung cho đến khi học cấp hai.

"Tôi gặp vấn đề về chấn thương và tôi nghĩ mình nên nghỉ tập."

"Ồ, tôi hiểu rồi. Chúng ta đều hết cách với những vết thương."

Nhân viên tổng vụ không hỏi thêm chi tiết nào nữa như thể câu trả lời đã được dự đoán trước.

"Buồn thật đó. Nếu cậu tiếp tục, cậu có thể làm tốt hơn Kwon Jaekyung."

"Không đời nào. Điều đó hoàn toàn không thể."

Khi Jiheon mỉm cười và nói điều đó là không thể, Giám đốc điều hành Go đột nhiên bước vào.

"Tại sao không? Không ai biết trước được điều gì. Người mới của chúng ta cũng phải cao ngang ngửa Kwon Jaekyung. Nghĩ lại thì, cậu cao bao nhiêu nhỉ?"

"Tôi cao khoảng 1m8."

Jiheon trong mơ hồ cố tình khai gian xuống.

"Thật sao? Tôi cũng 1m8, nhưng trông cậu cao hơn tôi rất nhiều. Có thật là 1m8 không đó?"

Trợ lý giám đốc Yoon trả lời. Trước khi Jiheon nói có hay không, Giám đốc điều hành Go đã gõ bàn và nói:

"Aigoo, cậu to nhất, cậu to nhất. Vậy thì, người mới của chúng ta, cậu là gì, cái đó đó? Alpha phải không?"

Khi Jiheon không trả lời mà chỉ mỉm cười, Giám đốc điều hành Go lại gõ bàn và nói:

"Chắc chắn là đúng rồi! Cậu không trả lời, vậy cậu chắc là Alpha. Chắc chắn là vậy rồi. Đúng vậy, tôi biết được điều đó ngay khi nhìn thấy cậu."

Giám đốc điều hành Go gật đầu mạnh mẽ. Trợ lý giám đốc Yoon hét lên với Giám đốc điều hành Go khi ông ta tự mình đưa ra kết luận và rồi hài lòng với điều đó.

"Anh Go, thời nay người ta không nên hỏi trừ khi họ nói với anh trước."

"Vì sao? Đó là luật chống phân biệt đối xử hay gì đó à?"

Giám đốc điều hành Go hỏi.

"Đã như vậy từ lâu lắm rồi. Anh có biết thời nay quấy rối tình dục có thể bị tố cáo không?"

Là Nam Seungmyung đáp lại bằng giọng kiên quyết chứ không phải Trợ lý Giám đốc Yoon. Là một trong số ít nhân viên Omega của công ty, anh ấy đã giải quyết vấn đề ngay lập tức bằng cách sử dụng những từ như "quấy rối tình dục" và "tố cáo". Giám đốc điều hành thở dài bực tức, lẩm bẩm, "Aigoo, cái quái gì thế".

"Không, tôi không có ý gì về Omega cả, tôi chỉ đang hỏi liệu cậu ta có phải là Alpha hay không thôi, nào có phải hành vi quấy rối tình dục gì đâu?"

"Đúng rồi. Tốt nhất là anh đừng nhắc đến chuyện đó nữa."

Trợ lý giám đốc Yoon rót đầy ly cho Giám đốc điều hành Go và nói. Giám đốc điều hành Go càu nhàu cho đến cuối cùng, "Aigoo."

Ánh mắt của Nam Seungmyung dán chặt vào ông ta, giống như kiểu anh ấy ước gì mình có thể bắn ông ta bằng súng, nhưng anh ấy nhanh chóng hít một hơi thật sâu và quay đầu về phía bức tường nơi lắp đặt màn hình TV. Thay vì đưa ra lời giải thích chi tiết, Nam Seungmyung dường như tìm kiếm sự an ủi bằng cách đắm mình vào những hình ảnh tích cực. Đó thực sự là một quyết định khôn ngoan.

Đúng lúc đó, video trận đấu trước đó được phát lại trên màn hình. Buổi phát sóng tập trung vào người đoạt huy chương vàng, đồng thời trình chiếu video được biên tập tỉ mỉ giới thiệu những điểm nổi bật trong màn trình diễn của Kwon Jaekyung.

Bíp, chuông reo. Nhà vô địch 18 tuổi nhảy xuống không chút do dự. Lướt trên mặt nước với sự duyên dáng và nhanh nhẹn như một chàng tiên cá, cậu nổi lên khỏi mặt nước, để lại một vệt bọt trắng lấp lánh.

"Tôi nên nói gì đây, cậu ấy–"

Cho dù trước hay sau khi nhận huy chương, cậu ấy đều vô cùng đẹp.

———————

Thằng nhóc Jaekyung nó đẹp vậy nè mọi người, kiểu nó Âu Mỹ mà nó Hàn Quốc á, JK cũng không danh phận mà thích ghen nha 🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro