Quyển 1: Vol 1. Chap 1: Giấc Mơ Kì Lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứa trẻ đó luôn ở một mình.

Không chỉ nhóc con đó, Jiheon cũng vậy. Có tám line trong bể bơi dài 50 mét trên tầng hai của trung tâm thể thao thành phố, một điều khá bất thường ở Hàn Quốc, nhưng bảy line trong số đó luôn trống. Trừ khi có các buổi đào tạo cá nhân thường bao gồm các bài học nhóm hoặc đào tạo các cấp.

Trong thời gian Jiheon tập luyện, các ngày trong tuần đều trống từ 4 giờ chiều đến 6 giờ chiều. Trong hồ bơi rộng lớn chỉ có đúng một người. Huấn luyện viên của Jiheon luôn ở bên cạnh anh khi anh chuẩn bị cho cuộc thi, nhưng vì quá trình phục hồi kéo dài nên anh quyết định nghỉ thi đấu trong mùa giải, và việc nhìn thấy mặt anh trở nên khó khăn hơn.

Ngược lại, đứa trẻ đang bơi trong hồ bơi lại ở một tình huống khác. Không giống như Jiheon, người đã gần kết thúc sự nghiệp, Jaekyung chỉ mới bắt đầu và huấn luyện viên của cậu rất nhiệt tình. Tuy nhiên, huấn luyện viên lại là một người nghiện rượu và thường bỏ lỡ các buổi tập do say xỉn. Hậu quả là trong lúc huấn luyện viên ngủ ở phòng khách, cậu bé đã bơi một mình nhiều lần quanh bể bơi dài 50m.

Jiheon thường xuyên nhìn thấy cậu bé ở một mình. Anh không cố ý quan sát em ấy. Có một ngày, buổi vật lý trị liệu kết thúc nhanh chóng và anh đến bể bơi sớm hơn dự kiến. Khi đó, Jiheon đã thay đồ trước và ngồi trên băng ghế cạnh bể bơi chờ buổi tập bắt đầu nhưng anh không kìm được mà nhìn về phía đứa trẻ đang bơi.

Dù có thể quay mặt đi nhưng Jiheon lại không làm vậy. Khả năng bơi lội của cậu bé rất ấn tượng - cú bơi xuất sắc và tốc độ đáng kinh ngạc. Thật bất ngờ khi được chứng kiến ​​kỹ năng như vậy của một học sinh lớp 5 với chiều cao vượt trội trên 1m7. Jiheon bắt đầu hiểu tại sao trung tâm bơi lội lại xôn xao phấn khích khi có sự xuất hiện của tài năng phi thường này. Người ta cũng hiểu rõ tại sao Huấn luyện viên Lim lại đề xuất việc tập luyện cá nhân cho cậu bé.

Tuy nhiên, đôi khi Jiheon cảm thấy một phần trong tâm trí của mình trùng xuống khi nhìn cậu bé đó lang thang một mình trong bể bơi.

Đặc biệt là ngày hôm đó. Anh không biết tại sao, nhưng bể bơi có cảm giác rộng lớn lạ thường, và nó thật yên tĩnh.

Tiếng đứa trẻ lướt qua làn nước vang lên không ngừng.

Vì vậy, Jiheon đã đợi cậu bé hoàn thành 400m tự do để có thể nói chuyện với em ấy.

"Một mình em mà không chán à?"

Cậu bé tháo kính bơi và ngước lên nhìn Jiheon khi anh đứng bên bể bơi. Jiheon lần đầu tiên phát hiện ra rằng đôi mắt của đứa trẻ không hoàn toàn đen mà giống như ngả sang màu nâu.

"Sao một mình em bơi lại chán?"

Cậu bé 12 tuổi chớp chớp mắt như thể không hiểu lời Jiheon nói. Dưới ánh đèn bể bơi, đôi mắt nâu trông trong suốt hơn bao giờ hết, vài giọt nước đọng lại trên hàng mi dài, lấp lánh như những viên ngọc quý.

"Thế anh bơi một mình có chán không, hyung?"

Cậu bé hỏi, dùng đầu ngón tay dụi dụi mắt. Jiheon suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.

"Không, anh cũng không chán."

Cậu bé ngước nhìn Jiheon giống như kiểu muốn hỏi tại sao anh lại nói vậy. Nhưng Jiheon không trả lời, anh chỉ nhìn về phần giữa của bể bơi.

Ánh nắng buổi chiều tà chiếu vào qua khung cửa sổ, phản chiếu lên mặt nước. Giữa bể bơi rộng lớn, Jiheon lặng lẽ lẩm bẩm dưới ánh đèn nhấp nháy.

"Nhưng đôi khi anh sẽ cảm thấy cô đơn."

*

Bíp bíp bíp. Bíp bíp bíp.

Âm thanh máy móc lặp đi lặp lại làm Jiheon tỉnh giấc. Anh theo bản năng xác định vị trí điện thoại di động rồi ngồi dậy. Sau khi tắt chuông, một âm thanh xa lạ vọng vào qua cánh cửa hé mở từ phòng khách.

"Ôi vãi."

Jiheon thở dài, cúi mặt xuống.

Sau khi cân nhắc các lựa chọn trong giây lát, Jiheon vung chân xuống mép giường và đứng dậy.

Đúng như dự đoán, trên ga trải giường có dấu vết rõ ràng của đêm qua. May mắn thay, chiếc chăn vẫn ổn, không có vết bẩn nào trên chiếc áo phông ngắn tay và quần đùi anh luôn mặc khi đi ngủ.

Jiheon vừa mặc quần áo vừa không nhịn được cười khúc khích.

Cuộn những tấm ga trải giường bẩn và đẩy chúng sang một bên, Jiheon đi về phía phòng khách. Đưa tay vuốt mái tóc rối bù của mình, anh phát hiện một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, mải mê xem TV. Người đàn ông quay đầu lại khi Jiheon bước vào và thản nhiên nói:

"Ồ, anh dậy rồi à?"

"Tất nhiên rồi."

Jiheon trả lời rồi đi vào bếp.

"Này, hôm qua anh uống nhiều lắm. Nhân viên văn phòng Hàn Quốc tuyệt nhỉ."

Nhìn người đàn ông vừa cười vừa nói, có vẻ như anh ta không phải là một nhân viên văn phòng bình thường.

Chà, nếu anh ta là nhân viên văn phòng thật, thì lẽ ra anh ta nên về nhà và chuẩn bị đi làm. Không đời nào anh ta có thể ngồi lại và xem TV vào sáng thứ Hai như này.

'Thế anh ta làm gì để sống nhỉ? Học à? Trông cũng không giống học sinh cho lắm.'

Khi Jiheon lấy cốc nước lạnh từ máy lọc nước, lén lút nhìn về phía người đàn ông.

Khuôn mặt anh ta nhỏ nhắn, thon gọn. Tuy gầy nhom nhưng cẳng tay lại khỏe khoắn đến kinh ngạc, đôi chân dài và thẳng tắp cùng bắp chân và cơ đùi săn chắc.

Thân hình như vậy chắc chắn không phải của người bình thường. Sự cân bằng hoàn hảo và tư thế ngồi duyên dáng của người đàn ông cho thấy anh ta đã trải qua quá trình điều chỉnh hoặc hình thành những thói quen này trong một thời gian dài. Có thể anh ta là người trong showbiz hoặc là người biết nhảy.

'Ồ, là anh ta. Bạn của Kijoo, người từng nhảy hiện đại.'

Jiheon vừa nghĩ đến điều này thì ký ức về đêm hôm trước tràn về trong đầu.

Anh chàng đó được một người bạn làm ở quán bar giới thiệu cho anh. Phần giới thiệu cũng không có gì nổi bật, chỉ chào hỏi rồi quyết định uống rượu cùng nhau. Tuy nhiên, khi cuộc trò chuyện tiếp tục, thời gian trôi đi và lúc mà họ rời khỏi quán bar thì đã quá nửa đêm.

Jiheon nhớ anh chàng này nói nhà anh ta ở Gimpo, nên họ đã cùng nhau lên taxi đến nhà anh ta ngủ...

Anh vẫn không nhớ đã có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua. Ai hôn trước, không khí lúc đó như thế nào, có cởi quần áo và đeo bao cao su vào hay không, và hơn hết là ai là người đeo nó, anh hay anh ta.

"Anh bị đau đầu à ? Hay có cảm thấy buồn nôn không?"

Người đàn ông nghiêng người sang một bên và hỏi khi Jiheon đến gần ghế sofa.

"Không, không sao đâu. Tôi thường không bị buồn nôn sau khi uống rượu."

"Đó là điều anh đã nói tối qua."

Người đàn ông cười thích thú.

"Thật à?"

"Ừ. Anh uống nhiều nên tôi hỏi ngày mai anh còn đi làm nổi không, anh nói bình thường anh không say rượu."

"Chắc cậu nghĩ tôi đang nói dối."

Người đàn ông cười lớn trước lời nói của Jiheon. Có vẻ như anh ta không tin thật.

Jiheon cũng mỉm cười và uống nước. Khi nước lạnh tràn vào, anh cảm thấy đầu óc mình thanh tỉnh hơn hẳn.

Jiheon uống xong cốc nước rồi nhìn người đàn ông ngồi cạnh. Tóc của người đàn ông vẫn còn ướt. Thấy anh ta thức dậy rất sớm và thậm chí còn đi tắm, thì anh ta có vẻ là người khá chăm chỉ. Trừ khi chỉ là anh ta muốn cho Jiheon thấy vẻ ngoài gọn gàng ngăn nắp của mình.

"Một người đàn ông đẹp trai thì mới thức dậy cũng sẽ đẹp trai."

Người đàn ông lẩm bẩm, rồi dùng ngón tay chải tóc cho Jiheon.

"Khen ngợi tôi sẽ không mang lại cho cậu điều gì đâu."

Jiheon đặt cốc nước rỗng xuống và mỉm cười. Thật ra anh định hỏi hôm qua ai đã làm, nhưng anh không nghĩ mình nhất định phải hỏi đến như thế.

Jiheon nói:

"Xin lỗi, hôm qua tôi có đeo bao cao su không?"

"Ồ, anh đeo nó cả 3 lần đó."

Jiheon gật đầu, mò hộp thuốc lá trên bàn. Đây là một câu trả lời có thể làm hài lòng về nhiều mặt.

"Vừa ngủ dậy đã hút thuốc rồi à?"

"Tôi phải hút thì mới tỉnh được."

"Anh tỉnh rồi đó thôi."

Người đàn ông rụt rè đáp lại. Jiheon châm điếu thuốc rồi hít vào. Sau một hơi rồi, anh nói:

"Tôi vẫn còn hơi choáng."

"Vẫn còn say à?"

"Không say nữa. Chỉ là tôi có một giấc mơ kì lạ."

"Giấc mơ gì thế?"

Trước câu hỏi của người đàn ông, Jiheon đặt điếu thuốc lên miệng rồi mới nói.

"Một giấc mơ khi tôi còn bơi."

"Ồ, đúng rồi. Anh từng là vận động viên bơi lội."

Nhưng đó đã là chuyện của mười năm trước. Anh đã chẳng đến gần bể bơi cả một thập kỉ, nhưng lại vẫn thường mơ một số giấc mơ về những ngày đó, đặc biệt vào những ngày mà anh say.

Thông thường, Jiheon sẽ ngủ như thể sắp ngất đi, anh có cảm giác như cơ thể mình đang chìm xuống dưới gầm giường.

"Nhưng có lẽ cảm giác đó đã dẫn đến giấc mơ."

Jiheon thầm nghĩ.

Theo nghĩa đó, giấc mơ ngày hôm qua có chút kỳ lạ. Trong khi bối cảnh quen thuộc vẫn là bể bơi, Jiheon chỉ đứng quan sát từ bên ngoài, thậm chí còn không nhúng chân xuống nước chứ đừng nói đến việc chìm xuống bên dưới. Giấc mơ giống như một hồi ức sống động hơn là một giấc mơ mơ hồ.

Tại sao đột nhiên anh lại mơ thấy chuyện đó? Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này trong mười năm qua. Tại sao lại là bây giờ, và vì lý do gì?

"Tôi có cô đơn không?"

Jiheon mơ hồ ngậm điếu thuốc trong miệng. Sau đó, anh cười khúc khích và hút thuốc. Mới đêm qua anh còn chơi đùa náo nhiệt như thế mà bây giờ cảm giác cô đơn lại ùa về.

"Có chuyện gì vậy?"

Người đàn ông hỏi:

"Không, không có gì đâu."

Jiheon trả lời ngắn gọn. Đó không phải là điều anh sẽ nói với tình một đêm, người đã nằm trên giường với anh vài giờ trước.

May mắn thay, người đàn ông không tò mò nữa. Đó là bởi vì anh ta đã bị thu hút bởi chương trình được chiếu vào buổi sáng trên TV.

[Tin tức tiếp theo đến từ ngành công nghiệp giải trí cũng như thế giới thể thao. Kwon Jaekyung, người đã giành được danh hiệu vận động viên xuất sắc nhất thế giới ngoài Hàn Quốc và châu Á và hiện trở thành ngôi sao thể thao được yêu thích nhất Hàn Quốc.Vận động viên này đã vướng vào tin đồn hẹn hò trước thềm trận chung kết tranh Grand Slam. Người còn lại không ai khác chính là nam diễn viên Cha Sunghyun, người dính scandal với anh vào năm ngoái...!]

"Ồ, cuối cùng cũng đến rồi."

Người đàn ông nói với vẻ mặt thích thú. Tin đồn hẹn hò mà phóng viên nói đến không chỉ là sở thích của anh ta mà Jiheon cũng tò mò ngay khi nhìn thấy nó. Tất nhiên, có lý do riêng khiến Jiheon phản ứng như vậy.

'Là vì điều này sao?'

Anh nghĩ mình đã nhận ra nguyên nhân của giấc mơ kỳ lạ đêm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro