Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng một tháng sau, tiểu đông tây trong bụng dần dần có động tĩnh.

Cả hai đều là lần đầu làm cha, cái gì cũng là bài học đầu tiên. Nhìn Vương Nhất Bác nửa đêm rời giường nôn ọe, Tiêu Chiến lo lắng đi theo sau, hắn muốn chạy đến chỗ mẹ anh nhưng bị Vương Nhất Bác ngăn cản, anh sợ bố mẹ lo lắng nên hứa với Tiêu Chiến cuối tuần sẽ đi kiểm tra.

Nhưng là ban ngày anh cũng không có tinh thần, ăn cơm rất ít, nhìn thấy thịt lại dâng lên cảm giác buồn nôn, nhưng ở nơi công cộng phải cố gắng kìm lại, đứng lớp một lúc đã kiệt sức. Còn chưa đến cuối tuần, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác gầy đi một vòng, dưới mắt còn có quầng thâm, mỗi lần hắn muốn khuyên Vương Nhất Bác đều bị anh tìm cớ cho qua.

Không phải Tiêu Chiến đã từng nghĩ sau khi Omega của hắn có con, về sau sẽ toàn tâm toàn ý vì gia đình không quan tâm sự nghiệp, nhưng hắn thân là một Alpha, thực sự không thể chịu được khi thấy Omega của mình bị ủy khuất nhiều như vậy, ít nhất, không thể để tiểu đông tây này làm tổn hại cơ thể của Vương Nhất Bác.

Ngầm hạ quyết tâm, vào lúc đêm khuya Tiêu Chiến liền nói mình không khỏe.

Vương Nhất Bác sờ trán hắn, phát hiện nhiệt độ cơ thể nóng hơn bình thường rất nhiều, không nói lời nào liền chuẩn bị tốt mọi thứ cho mình và Tiêu Chiến, lấy chìa khóa xe, nói rõ tình huống với ba mẹ, sau đó ba mẹ khăng khăng muốn đi cùng đến bệnh viện.

Kết quả khi đến nơi bị Tiêu Chiến lừa đến khoa phụ sản, ba mẹ đều hoang mang, chỉ có thể đi theo Tiêu Chiến, trong lòng Vương Nhất Bác có chút xấu hổ, mình bị học trò kéo đi như thế này còn thể thống gì?

Sức lực giữa Alpha và Omega chênh lệch rất lớn, nên Vương Nhất Bác đương nhiên thua Tiêu Chiến, chủ yếu là vì Tiêu Chiến vẫn đang bị bệnh, nếu Vương Nhất Bác đứng yên không chịu di chuyển, Tiêu Chiến sẽ ôm đầu trông rất đáng thương, “Lão sư, đừng để em hao tốn sức lực, đầu em vừa chóng mặt vừa buồn nôn."

Hắn vừa nói lời này, Vương Nhất Bác càng không dám động đến hắn, chỉ có thể tùy ý Tiêu Chiến kéo đi, chốc lát, dừng lại một chút, sau đó quay qua đã thấy bác sĩ cầm ống nghe đợi anh rồi.

Nhìn thấy Tiêu Chiến ở bên cạnh nghiêm túc nhìn mình, Vương Nhất Bác chỉ có thể bất lực đáp ứng, Tiêu Chiến cũng vì tốt cho mình, thông qua triệu chứng mấy ngày nay, anh thật sự hy vọng đứa nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong một lượt, cô nhìn vào bụng Vương Nhất Bác, bất đồng nhìn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, "Hai người là một cặp, phải không?"

“Bác sĩ, chúng tôi đã kết hôn!” Không chờ Vương Nhất Bác lên tiếng, Tiêu Chiến đã trả lời trước.

Nói như vậy cũng không có gì sai, hai người bọn họ thực sự không phải người yêu, nhưng quả thực trên giấy hôn thú có hình của hai người. Vương Nhất Bác nghĩ tới đây, cảm thấy Tiêu Chiến nói không sai, cho nên cũng im lặng gật đầu với bác sĩ.

Biểu hiện của bác sĩ nghiêm túc hơn rất nhiều, lông mày nhăn lại, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhận ra chuyện lần này khả năng có vấn đề rồi, "Có gì không ổn sao? Bác sĩ cứ việc nói, chúng tôi có thể chịu được." Tiêu Chiến đứng bên cạnh giọng nói không căng thẳng, nhưng thực ra, Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được cơ thể Tiêu Chiến có chút run rẩy, anh nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Chiến, từ từ siết chặt, ý bảo hắn yên tâm.

Bác sĩ không nhịn được cười khi nhìn thấy biểu cảm của hai người, "Các cậu đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ muốn xác nhận một chút, nếu hai người là phu phu mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn." Nói xong, nữ bác sĩ mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác, "Có phải sau một tháng cậu bắt đầu nôn ói, còn cảm thấy buồn nôn? Không ăn được gì, ngửi được mùi không tốt trong lòng sẽ cảm thấy buồn nôn, buổi tối ngủ không yên giấc?"

"Bác sĩ, đúng là như vậy, bác sĩ có cách gì không? Anh ấy sẽ không có chuyện gì chứ?” Tiêu Chiến lại cướp lời của Vương Nhất Bác khiến Vương Nhất Bác có chút dở khóc dở cười, đứa trẻ này phải là Tiêu Chiến mang mới đúng.

Bác sĩ cũng cười ra tiếng, nhìn đôi phu phu trước mặt cô thực sự càng nhìn càng thú vị, "Đây là phản ứng bình thường của thai kỳ, nhưng phản ứng Omega của cậu có thể mạnh hơn một chút không, bởi vì..., cậu vẫn chưa hoàn toàn bị đánh dấu! Đứa bé không tìm thấy tin tức tố của cha nó, cậu nói xem nó không hỏi cha nó, không làm khó một chút, sao biết nó có phải là đứa trẻ ngoài ý muốn hay không?"

"?" Tiêu Chiến vẫn chưa hoàn toàn hiểu, nhưng cũng hiểu một chút, cho nên hai người đỏ mặt.

Bác sĩ cũng không thể bởi vì hắn ngượng mà dừng lại, "Hiện tại có hai phương pháp, một là đánh dấu hoàn toàn, có như vậy cha của đứa bé sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, thứ hai là hai người có thể làm một số hành động thân mật như đánh dấu tạm thời, hôn môi, ôm, nắm tay hoặc bất cứ điều gì khác, để Omega cảm nhận tin tức tố của Alpha vẫn tồn tại bất cứ lúc nào, điều này cũng có lợi cho sự phát triển của thai nhi."

"A," Vương Nhất Bác cúi đầu, nhìn qua danh sách trong tay bác sĩ, vẫn không biết nên nói gì, trước đó mấy phút Tiêu Chiến còn thao thao bất tuyệt với bác sĩ lúc này cũng im lặng.

Bác sĩ lại càng cười lớn hơn, “Cái gì thế này? Chuyện kia có gì mà xấu hổ, hai người đừng nói với tôi đứa bé kia nhảy ra từ trong đá đấy nhá." Bác sĩ lại lấy ra một cuốn sách dạy nấu ăn đưa cho Tiêu Chiến, "Cậu là cha của đứa bé, cho nên ba ba của đứa bé thường muốn anh chú ý đến một chút, cải thiện chế độ ăn uống, ăn bổ dưỡng nhưng không quá nhiều dầu mỡ, cũng không ăn quá ít, hảo hảo nuôi dưỡng dạ dày của hai người, sau này bảo bảo mới có thể khỏe mạnh, ăn nhiều rau, bổ sung nhiều vitamin, da em bé không những trắng, mắt cũng sáng hơn." Nói xong bác sĩ có thể tưởng tượng ra đứa bé được hai phu phu này sinh ra có giá trị nhan sắc như thế nào, thoáng cái không khí trong phòng vui vẻ hơn rất nhiều.

Bác sĩ kê đơn thuốc, Tiêu Chiến cầm đi lấy, Vương Nhất Bác một mình bước ra khỏi phòng khám, xem xét tình hình mấy ngày qua nói với ba mẹ, anh cũng không muốn làm cho mẹ mình lo lắng, từ trước đến giờ mẹ đã đau lòng vì anh rất nhiều, hơn nữa Tiêu Chiến nên là người duy nhất quyết định, cuối cùng anh cũng chỉ nói cho mẹ biết anh chỉ đơn giản là ốm nghén, Tiêu Chiến quá lo lắng mà thôi.

Mẹ dạy bảo vài câu, sau đó nhìn bụng Vương Nhất Bác cười dịu dàng, "Đứa nhỏ khỏe mạnh là tốt rồi, bình thường có việc gì quá mệt thì nên từ chối có biết không? Con xem tiểu Chiến lo lắng bao nhiêu."

Có tiếng bước chân, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn thấy hắn chạy về phía mình, trong tay Tiêu Chiến còn cầm túi lớn thuốc bổ dưỡng, nhìn ba mẹ "Vâng" một tiếng.

Bình thường Tiêu Chiến vẫn rất lịch sự, đây cũng là nguyên nhân Vương Nhất Bác sống cùng hắn lâu như vậy vẫn không thấy phiền chán, bình thường hắn làm gì cũng sẽ nghĩ đến cảm xúc của anh trước tiên, Vương Nhất Bác chỉ cần nhíu mày Tiêu Chiến sẽ lập tức tự trách mình. Ngoại trừ sau khi chìm vào giấc ngủ bóng dáng hai người càng ngày càng gần, những lúc khác Vương Nhất Bác không có bất kỳ cảm giác nào cho thấy họ giống như một cặp phu phu.

Mà ngay cả tin tức tố của Tiêu Chiến tỏa ra một ít chỉ để anh chạy trốn, ngoại trừ có lúc bị hắn ôm chặt, hay mẹ nấu món rau anh rất ghét, Vương Nhất Bác mới có thể thỉnh thoảng cảm nhận được mùi trà thơm nhẹ, đang lúc khó chịu ngửi được mùi hương này cũng cảm thấy thoải mái, giống như chủ nhân của nó, làm cho người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Nhưng để phát triển thêm một bước nữa, đây là điều Vương Nhất Bác không bao giờ dám hy vọng xa vời, một tháng này hai người sống chung nhiều lắm là coi nhau như một người bạn, giống như phát sinh điều gì đó với học sinh của mình, anh luôn nghĩ mình mang tai họa đến cho bông hoa nhỏ, mặc cảm tội lỗi trong lòng làm thế nào cũng không gột rửa hết.

Nhưng hôm nay bác sĩ nói như vậy, giống như đến bây giờ bọn họ đối với chuyện này đều sai rồi, cho dù là vì bảo bảo mà xem xét, anh cũng không thể tự lo cho mình.

Đợi Tiêu Chiến rửa mặt xong, chậm rãi đi về phía giường bên kia, lúc này, Vương Nhất Bác có chút lo lắng không nói thành lời, Tiêu Chiến mặc bộ đồ ngủ đơn giản nhất cũng rất đẹp, chàng trai hai mươi mấy tuổi, mắt nhìn còn là bộ dáng non nớt, anh nắm tay Tiêu Chiến, bàn tay rất đẹp, anh chỉ cần nghĩ mình sẽ sớm ôm người vào lòng, lại có cảm giác hưng phấn khó tả thế nào? Anh nhìn đến môi của Tiêu Chiến, đôi môi mỏng lại có chút gợi cảm, Vương Nhất Bác đọc trên mạng thấy môi càng nhỏ càng thích hợp để hôn, anh nghĩ đến bản thân mình nếu được hôn...

Đợi đến lúc khoảng giường trống bên cạnh chùn xuống, Vương Nhất Bác mới nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì vậy, anh lắc đầu nguầy nguậy, mới phát hiện bàn tay của Tiêu Chiến đã đưa về phía mình, anh mở to mắt, co người lại, sau đó bị Tiêu Chiến kéo trở về, “Em chỉ mở đèn ngủ cho lão sư, không làm gì cả, lão đang nghĩ gì vậy?” Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, khóe miệng hiện lên ý cười, khiến trong lòng Vương Nhất Bác có chút tức giận.

Tiêu Chiến chuẩn bị thu tay về, bất ngờ bị bắt lại, hắn cúi đầu nhìn xuống Vương Nhất Bác, người kia quay đầu sang chỗ khác, nhưng tay đã buông lỏng, cứ như vậy đợi Tiêu Chiến trở lại chăn bông.

Anh không dám nhìn Tiêu Chiến, loại hành động này thật quá đáng xấu hổ đi, nhưng anh nghe được tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu, quay lại đối mặt với Tiêu Chiến, trong đôi mắt biết cười, có lẽ là chứa đựng rất nhiều ánh sao, Vương Nhất Bác hít vào mũi hương trà thanh mát đến những ánh sao nhỏ, còn có hằng hà ôn nhu.

Anh nghe Tiêu Chiến nói: "Lão sư, đây là chuyện gì? Muốn làm chuyện lưu manh à?"

Đó không phải là lưu manh đâu! Lòng anh nghĩ, anh còn có thể lưu manh hơn.

Vương Nhất Bác nhìn vào mắt Tiêu Chiến, ma xui quỷ khiến thế nào, chống một tay lên, môi nhẹ nhàng chạm lên mặt Tiêu Chiến, sau đó lướt qua mắt Tiêu Chiến, không biết nên nói gì.

“Chính là...?” Nụ cười của Tiêu Chiến càng rạng rỡ, ánh mắt dường như cũng sáng hơn một chút.

Vương Nhất Bác nhìn thành quả, anh chỉ thấy môi Tiêu Chiến mấp máy, nói gì đó anh cũng không rõ lắm, nhưng nhìn nốt ruồi dưới khóe miệng Tiêu Chiến khẽ động, có chút đáng yêu.

Sau đó anh xấu hổ nhìn nốt ruồi kia càng ngày càng gần, tiếp đó anh cảm thấy đầu óc mình giống như một cỗ máy, giống như có thứ gì đoq tiến vào miệng, là đầu lưỡi của Tiêu Chiến.

Bọn họ là đang hôn môi sao?

Tại sao Tiêu Chiến làm như vậy?

Dường như anh ngửi được mùi trà thoang thoảng, thơm quá, hóa ra trà cũng làm người ta say sao?
________
Spoiler chương 7

Vương Nhất Bác: Không sao, tôi không chê cậu nghèo.

Tiêu Chiến: Lão sư, nếu em là phú nhị đại, lão sư còn yêu em không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#zsww