Valentine vui vẻ !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn : https://archiveofourown.org/works/45086239

Em muốn gì cho ngày Valentine?
Giữa bộn bề công việc, Furuya thoáng thấy tin nhắn từ Akai.

Anh nhìn nó mỉm cười, thật ra trong giờ làm việc anh không nên xem điện thoại di động, chỉ là gần đây có người trong đội không thể đi làm do bị bệnh mà thôi.

Trong khoảng thời gian này, Akai không ở Nhật Bản nên việc chờ đợi tin nhắn của Akai trở thành thú vui duy nhất của anh, dù không thể trả lời ngay nhưng nhìn bảng thông báo sáng lên, sẽ có cảm giác như Akai đang ở bên cạnh mình.

Sau khi dập tài liệu trong tay, anh cầm lấy điện thoại di động đi về phía bệ cửa sổ, sau khi đẩy cửa ra, anh hít một hơi thật sâu, hơi cay và lạnh đến nỗi anh ho sặc sụa, nhưng trên mặt lại tái nhợt. Với nụ cười trên môi, anh bấm vào tin nhắn của Akai.

Anh không phải là người thích sự bất ngờ, nên anh nghĩ việc Akai hỏi thẳng anh muốn quà gì là một lựa chọn thông minh, nhưng thực ra dạo gần đây anh không thiếu thứ gì cũng không muốn gì đặc biệt, còn Akai thì ở rất xa. Hoa Kỳ, sau khi suy nghĩ một lúc, anh trả lời: Không cần

Akai ngay lập tức đọc tin nhắn, giây tiếp theo anh ấy trực tiếp gọi điện thoại, anh bị tiếng rung đột ngột của điện thoại làm cho giật mình, vội vàng bắt máy giảm âm lượng :
" Đột nhiên không có ai gọi như vậy!"
"Hả? Là tôi sao?" Akai ở đầu dây bên kia cười khúc khích, rồi hỏi lại: "Em không muốn quà? Tôi còn tưởng rằng em sẽ nói rằng muốn tôi quay lại."
  Chà, trước khi bên nhau em rất tự cao tự đại, nhưng sau khi chúng ta ở bên nhau, sao đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy." Akai cười nhẹ nói.

Mỗi lần Akai dùng những lời khen mơ hồ như vậy Furuya sẽ cảm thấy hơi bất lực, nếu trước đây nghe được những lời như vậy, anh sẽ rất tức giận, nhưng bây giờ khi nghe những lời như vậy, trái tim anh sẽ không thể ngừng đập mạnh. thở phào nhẹ nhõm, hỏi ngược lại:

"Còn anh ? Lễ tình nhân anh muốn gì?"
Akai có lẽ không ngờ mình lại bị hỏi nhanh như vậy, nên đùa giỡn khịt mũi một cái, "Chà——tôi muốn Rei,thành thật đấy, tôi sẽ không nói 'không cần' đâu.

"Bây giờ anh đang làm tổn thương tôi?"
"Làm sao tôi dám." Sau khi Akai trả lời, anh ấy trở nên nghiêm túc hơn, "Nhưng tôi biết Rei rất bận, và thật khó để  có thể bay đến Hoa Kỳ." Chà tóm lại, có vẻ như lễ tình nhân này chỉ có thể được tổ chức riêng." Furuya nói, nhìn lại văn phòng, rõ ràng là cuộc gọi  không kéo dài, nhưng anh ấy đã bất an vì sự vắng mặt ngắn ngủi của mình, "Nên quay lại làm việc thôi." "Được rồi, tôi cũng phải đi ngủ." Akai không nói nhiều, và kết thúc cuộc trò chuyện với Furuya một cách gọn gàng.

Cầm điện thoại,anh nhớ lại lúc đó ở New York đã là hai giờ đêm, nhận ra Akai nhất định phải thức khuya như vậy để đợi tin nhắn của mình, lập tức cảm thấy có chút bực bội.Thời gian bên nhau càng dài anh càng cảm thấy Akai khoan dung với mình hơn rất nhiều so với những gì anh đã làm, anh không cố ý làm gì, nhưng thói quen và môi trường làm việc của hai người rất khác nhau, không có cách nào đi chung đường nhịp điệu trong công việc và cuộc sống.

Nghĩ đến đây, trong lòng có chút buồn bực,anh trở về phòng làm việc, trực tiếp đi pha một ly cà phê giải khát.

Nhưng dù chán nản đến đâu, có một sự thật là họ  không thể gặp nhau, Rei nghĩ rằng nếu lễ tình nhân phải ở văn phòng với đồng nghiệp, tại sao không chuẩn bị một số chocolate ưu đãi cho đồng nghiệp để động viên dù sao thì khi bạn đã có bồ,tất cả mọi người vẫn phải đến làm việc, vì vậy với tư cách là sếp, việc thúc đẩy bầu không khí trong văn phòng không phải là điều quá đáng.

Phân phát chocolate cao cấp của Ý trong văn phòng và cho phép mọi người làm việc mà không tăng ca, anh tự mình rời văn phòng lúc 7 giờ tối, vừa đi về phía ô tô của mình vừa nghĩ xem bữa tối nên ăn gì. Được rồi, Furuya nới lỏng cà vạt,mở cửa xe ngồi vào ghế lái thì thấy một cuốn sách anh để trên ghế phụ.
  
Nó trông giống như một cuốn sách bìa cứng dày với bìa sách màu đỏ được quấn bằng dải ruy băng màu xanh lá cây của Tiffany, nhưng thực ra nó là một loại chocolate được đóng gói trong hộp sách kim loại.

Anh nghĩ rằng Akai thường cầm sách trên tay và thiết kế tổng thể của hộp quà là màu đỏ nên anh đã mua hộp quà này mà không do dự, nhưng anh không biết làm thế nào để tặng nó cho người yêu phía bên kia địa cầu.

Cầm hộp quà lên, nhìn màu đỏ mà trước đây anh ghét nhất nhưng giờ lại khiến anh tràn đầy khao khát, Furuya nghĩ đến việc tự mình mở ra ăn, nhưng vẫn do dự một lúc, rồi đặt hộp quà xuống trên băng ghế sau , lẳng lặng lái xe chuẩn bị về nhà.
  
Trước đây, khi không có mối tình lãng mạn nào, valatine đối với anh hoàn toàn không liên quan, cho dù một mình đi dạo trên con đường đầy cặp đôi, cho dù một mình ăn cơm trong nhà hàng đầy tình nhân, anh cũng không có. Trời đã tối vì vậy cuối cùng quyết định sáng suốt nhất là về nhà và tự nấu bữa tối. Ngày lễ tình nhân không gấu hơi rảnh rỗi, và điều đó hơi mỉa mai với một người đã có bồ như anh.

Sau khi đỗ xe ở một trung tâm mua sắm lớn gần nhà, Rei đến siêu thị ở tầng một của trung tâm mua sắm để sắm sanh vài thứ trên thực tế, tủ lạnh ở nhà đã trống rỗng một khi đã quá muộn để tan sở, anh thường chọn giải quyết nhu cầu trong nhà hàng 24 giờ, nếu không sẽ mất quá nhiều thời gian để nấu ăn ở nhà. Nguyên liệu tươi không để được quá lâu, lo lắng không biết nguyên liệu nào có thể để được lâu hay ăn hết trong một bữa,anh đứng trong siêu thị đẩy xe hàng.

Hẹn hò với Akai đến nay đã được một năm. Khi Akai còn ở Nhật, phần lớn thời gian họ sống trong căn nhà thuê của Akai. Akai luôn thay anh lo liệu những việc quan trọng trong cuộc sống. Anh ấy gần như quên mất rằng đã từng cô độc ra sao. Có vẻ cuộc sống với ai kia quá thoải mái đến mức anh dần quên mất lối sống cô độc

Nhìn thời gian hiện tại qua điện thoại di động, phố ẩm thực trong trung tâm mua sắm vẫn còn mở cửa, hay nên về nhà sau khi ăn ở phố ẩm thực? Rei đẩy xe về phía lối vào siêu thị. Đi được vài bước, trong không gian rộng lớn vang lên âm thanh phát thanh truyền hình, anh vốn không nghĩ nhiều, nhưng giây tiếp theo, liền nghe thấy một dãy số quen thuộc —

"..Chủ nhân của biển số Shinjuku 330 và 73-10, xe của bạn đã ảnh hưởng đến lô hàng trong kho, xin hãy di chuyển càng sớm càng tốt..."

Furuya hít một hơi thật sâu, và ngay lập tức đẩy chiếc xe rỗng trở về nó ở quầy thanh toán, rõ ràng là xe hợp pháp đỗ đúng nơi đi đúng chỗ quái nào nó lại  ảnh hưởng đến kho của trung tâm mua sắm?
  
Vội chạy đến bãi đậu xe với tâm trạng vô cùng bối rối, anh nhìn thấy một chiếc xe bán tải có đèn vàng kép đậu bên cạnh xe của mình, sau kiểm tra thì không có tài xế trên xe, xe của anh cũng không ảnh hưởng đến việc ra vào của đối phương. tuy nhiên, hướng đi sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tốt nhất là nên rời đi
  
Ngồi vào ghế lái, anh như thường lệ thắt dây an toàn, không ngờ vừa đạp phanh khởi động xe, cửa bên ghế phụ đã bị bật tung, suýt chút nữa anh chộp lấy khẩu súng lục cạnh cửa. Vài giây sau, một bó hoa hồng khổng lồ đến gần anh.
  
Anh sững sờ đến mức không thể phát ra âm thanh nào, dưới ánh đèn mờ ảo, anh phát hiện ra rằng anh người yêu bên bờ kia đã lên xe của mình với một bó hoa hồng lớn trên tay, đầu óc anh bỗng trở nên bối rối. Tại sao lại là Akai đây?
  
Ý thức được vừa rồi phát sóng cùng chiếc xe tải bên cạnh xảy ra chuyện gì,Rei rốt cuộc hoàn hồn, hất tay về phía cửa, hướng Akai hưng phấn hét lớn: "Akai!Shuuchi"Akai mỉm cười, hơi hơi nghiêng đầu như vô tội và hỏi: "Sao vậy? Em yêu."
 
Ánh mắt anh rơi vào bó hoa hồng đỏ trước mặt, do dự nhiều lần không nói nên lời, cuối cùng anh cũng có thể cầm lấy bó hoa kèm theo là giọng nói nhỏ nhẹ như là đang làm nũng lại có chút lo lắng"Tại sao anh ... đã về rồi?"
Akai chớp đôi mắt xanh ngọc lục bảo, và trả lời, "Hôm nay là ngày lễ tình nhân." Furuya không trả lời,  vì Akai, trong xe, bên cạnh hương hoa , còn có mùi thuốc lá quen thuộc, cuối cùng xác nhận người vừa tưởng chừng ở nơi xa lắc xa lơ kia thật sự ngồi bên cạnh mình, Rei ôm bó hoa mà toàn thân nổi da gà, "Những bông hoa này..." " 99 bông hồng, ý
là Anh sẽ yêu em mãi mãi."

Đó rõ ràng là lời tỏ tình có khí chất nhất, nhưng Rei không khỏi buột miệng: "Sến súa thật đó"Akai có lẽ đã quen với việc em yêu nhà mình giỏi nhất khoản phá hỏng bầu không khí nên đã tiến lại gần, áp chặt bó hoa hồng do anh tặng vào trong ngực, cắn môi nói: "Nhưng em thích thế mà" bị hôn đến mức không thể làm gì được,đôi tay cầm bó hoa có chút mất sức, "...Thích."
  
Akai hôn lên trán và mũi Fuguya vài cái rồi nói. một giọng nói trầm ấm: "Không sao đâu. Vẫn còn thời gian đừng mua đồ nữa, tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng, chúng ta cùng đi." "Anh nghĩ tôi mua được tiếp chắc.?"Furuya đặt bó hoa sang một bên trên băng ghế sau, đồng thời anh cũng nhìn thấy hộp quà hộp sách mà mình đã ném ở băng ghế sau, chút tủi hơn lúc sớm đã bay biến hết, anh vội vàng cầm hộp quà lên nói: "Akai! Thực ra tôi đã chuẩn bị chocolate cho anh rồi. Tuy là làm sẵn nhưng... lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã nghĩ đến anh.. ."
  
Akai tình cờ thắt dây an toàn, và thấy Furuya hoảng hốt từ ghế sau. Anh ấy lấy ra một cuốn sách được đóng gói đẹp mắt, và lúc đầu anh ấy tự hỏi ở đâu có sôcôla, cho đến khi anh ấy lấy thứ mà anh ấy nghĩ là một cuốn sách bìa cứng, và thấy rằng thực ra đó là một chiếc hộp kim loại, khi mở nắp ra, anh nhìn thấy vài viên sô cô la được xếp ngay ngắn. Anh đột nhiên cười híp mắt nói: "Tôi rất thích cuốn sách này."
Đối mặt với nụ cười chân thành của Akai ,Furuya không thể ngăn chặn sự rung động khi nhìn thấy anh ấy ở đây ngay bên cạnh anh. Sự kiềm chế, biến thành một dòng nước ấm ngay sau đó, và trở thành những giọt nước mắt tuôn trào từ đôi mắt xanh lam đó. Anh ấy không biết rằng mình nhớ Akai Shuichi nhiều như vậy, và tên kia đã hơi ngạc nhiên khi cậu khóc.
  
Thấy em bồ xấu hổ khóc, với vẻ mặt tự ti đáng yêu, Akai nhẹ nhàng đặt hộp quà trong tay xuống, vươn tay ôm chặt người thương vào lòng, "Lễ tình nhân vui vẻ, Zero."Furuya gật đầu và trả lời, "...Ngày lễ tình nhân vui vẻ."

Baba——!

Sau đó, chiếc xe van bấm còi hai lần về phía họ.Dường như họ nghe thấy tài xế hét vào mặt họ "Ra khỏi đây và mở cửa đi", hai người sau đó cười lớn, và Furuya ngay lập tức lái xe rời khỏi bãi đậu xe.Chỉ cảm ơn đối phương đã nhắc nhở anh ấy rằng valentine của anh bắt đầu ngay bây giờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro