CHƯƠNG 6.4: YÊU VÀ GHÉT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Jefflixs
Fic gốc: https://archiveofourown.org/works/40913016
____________________
Câu chuyện về Captain/Foei, hơi khác so với phim: họ không tham gia đội Phat/Cher

Giảng đường hôm nay vẫn ồn ào như thường, cách xa cả cây số cũng có thể nghe thấy tiếng cãi vã. Các sinh viên thậm chí còn không ngạc nhiên, vì họ đã thấy qua cùng một quy trình ở hầu hết các lớp học.

"Mày không thể ngừng bắt chước tao sao? Mọi người đều biết tao sẽ làm chủ đề này! Đó có phải là sở thích mới của mày? Bắt chước công việc của người khác?" Foei giận dữ hỏi.

Cậu rất tức giận về việc Captain lại sử dụng cùng một chủ đề với cậu. Lần trước, Captain sao chép ý tưởng của cậu, ứng dụng Hẹn hò thần tốc, điều này đã kéo theo việc mọi người trong lớp phải hoàn thành dự án theo nhóm, những ngày cùng Captain làm dự án là một chuỗi ngày đau khổ, và bây giờ lịch sử đã lặp lại.

"Ồ! Trong trường hợp mày chưa biết, tao đã chọn chủ đề này từ khi giáo sư nói phải làm bài tập. Khi nào ta? Có phải là ba tuần trước không ta? Vậy ai mới bắt chước ai?" Captain hét to hơn cả Foei, rõ ràng cơn giận của anh không kém Foei. Lần trước, Foei đã không thừa nhận mình là người đã sao chép anh, điều này khiến anh suýt phải gây chiến trước cả lớp, đó là một thảm họa và bây giờ mọi thứ đang lặp lại.

"Woa, sao mày không nói là mày đã chọn chủ đề từ khi được sinh ra luôn đi? Và có bằng chứng nào về điều đó không?" Foei bị khiêu khích, mọi người đều biết lời nói của Captain không đáng tin, cậu sẽ không ngừng tranh cãi cho đến khi nhìn thấy bằng chứng.

"Mày thực sự là một đứa khốn nạn. Bằng chứng cái đầu mày! Ý tưởng đã có trong đầu tao ngay từ đầu! Tao có cần cho mày xem não tao không?" Captain cười khẩy. Đó thực sự là lỗi bất cẩn của anh khi không viết ra ý tưởng của mình, nhưng anh vẫn là người nghĩ ra nó đầu tiên.

"Ồ, cảm ơn mày vì thông tin thất thiệt như vậy, bởi vì tao đã viết ra khi tao chọn chủ đề. Thừa nhận là mày đã bắt chước tao đi." Foei nở một nụ cười chiến thắng, cuối cùng cậu cũng có thể đánh bại kẻ thù duy nhất của mình.

"Nó không có ý nghĩa gì hết! Mày có thể làm giả ngày và..."

"Mày nghĩ tao là mày chắc? Đồ lừa đảo!"

"Giờ mày muốn chiến nhau?"

Cả Captain và Foei không thể ngừng tranh cãi cho đến khi giáo sư đến.

"Đủ rồi! Các cậu không thể ngừng cãi nhau như trẻ con được à? Dừng lại ngay hoặc tôi sẽ cho các cậu ở ngoài hành lang cả buổi học này."

Họ dừng cuộc chiến đồng thời và ngay lập tức. Cả lớp cuối cùng cũng có thể thoát khỏi sự hỗn loạn.

Foei rời giảng đường và đi đến thư viện vì cậu cần nghiên cứu thêm về chủ đề đã học hôm nay. Những điều cậu nghe được từ giáo sư khiến cậu suy nghĩ, cuộc chiến giữa cậu và Captain đã ảnh hưởng đến mọi người trong lớp, cậu có nên ngừng tranh cãi với anh không?

Trong khi vẫn đang suy nghĩ về giải pháp, cậu cảm thấy mình bị ai đó bịt miệng kéo vào con hẻm. Foei rất sợ hãi, cậu không biết đó là ai và họ muốn gì ở cậu. Cậu vùng vẫy và nghe thấy ai đó nói gần tai mình.

"Nhớ anh không? Baby?"

Foei nhẹ nhõm. Thật ra nếu suy nghĩ thấu đáo, cậu sẽ thấy không ai dám bắt cóc cậu ngoại trừ một gã. Mặc dù cậu không có bạn trong trường, nhưng ít nhất cậu cũng không có kẻ thù. Foei cảm thấy bàn tay đang che miệng mình đã rời đi, cuối cùng cậu cũng có thể hít được chút không khí.

"Mày đang làm gì thế Tan!" Foei cố hạ giọng xuống, cậu không muốn ai chú ý đến họ ở đây.

"Mày còn chưa trả lời tao." Captain nhếch mép cười khi thưởng thức khuôn mặt sợ hãi của Foei.

"Mày cũng chưa trả lời tao." Khi Foei lấy lại được hơi thở, cậu hướng về phía Captain và tiến lại gần anh.

Khi Foei đứng gần, Captain chỉ có thể cảm thấy hơi thở từ Foei nghe nhột nhột, và nhịp tim đập mạnh và nhanh.

"Tìm cơ hội để bắt cóc bạn trai mình?" Captain nuốt nước bọt và nói.

Anh chưa bao giờ thấy Foei là một chàng trai gợi cảm và dễ thương trước khi họ bên nhau. Anh khá hối hận vì đã trở thành đối thủ của cậu trong một thời gian dài như vậy. Và vâng, họ đã hẹn hò, cảm ơn bữa tiệc sinh nhật của Star, bạn trai của Star và một vài chai rượu. Phải mất một thời gian để họ nhận ra rằng họ sinh ra là để ở bên nhau, nhưng đừng bận tâm, họ có phần còn lại của cuộc đời để làm điều đó.

"Mày có chắc là mày không tìm cơ hội để hù dọa tao không?" Foei cười.

"Còn mày? Chỉ cần nói cho tao biết nếu mày nhớ tao na~~~ đi na~~~" Captain bĩu môi. Anh nhớ cậu trong cả buổi học, trong một tiếng đồng hồ! Anh rất muốn biết liệu bạn trai anh có cảm thấy giống như anh không.

Foei cười khúc khích. Trước đây cậu không biết Captain là một chàng trai dính người và đáng yêu như vậy, cậu rất vui vì Star đã có bạn trai, nếu không cậu sẽ không bao giờ biết được khía cạnh dễ thương của Captain và cảm giác được yêu.

"Mày ngồi cạnh tao cả buổi rồi đấy! Và mày vẫn nhớ tao sao?"

"Tất nhiên! Bạn trai tao thậm chí không thèm nhìn tao lấy một lần! Trong một giờ! Không kể đến hôm nay người ấy còn chưa ôm hay hôn tao."

Captain phàn nàn với khuôn mặt nhăn nhó. Thật lòng mà nói, những mối quan hệ trước đây của anh chưa bao giờ như vậy, anh luôn là người phải chịu đựng những lời phàn nàn vô lý; nhưng anh thích làm điều đó với Foei.

"Được rồi được rồi..." Như thể cảm thấy ngại ngùng trước sự chân thành của Captain, Foei nhìn đi chỗ khác với môi dưới cắn chặt.

"Nhớ anh na..." Cậu nói sự thật với giọng nhẹ nhàng nhất mà cậu có, đỏ mặt và hy vọng Captain không thể nghe thấy. Giây tiếp theo, Foei bị kéo vào trong vòng tay của Captain, và bị nâng mặt buộc phải nhìn Captain.

"Không nghe thấy gì hết..." Captain xoa mũi Foei, giọng anh trở nên khàn đi vì câu trả lời của Foei. Anh muốn hôn cậu và ôm cậu điên cuồng.

"...Mày chắc chắn đã nghe thấy..." Foei có chút hối hận vì đã trả lời anh, Captain chắc chắn sẽ làm điều gì đó điên rồ với cậu. Nhưng với cái nhìn trìu mến của Captain, cậu không thể ngăn mình trả lời anh lần nữa.

"Nhớ anh... ưm..."

Foei cảm thấy môi mình bị kẻ trước mặt tấn công một cách tàn nhẫn. Lúc đầu, nó giống như quái thú cắn cậu, sau đó liếm môi và đột nhập vào khoang miệng cậu một cách nhẹ nhàng. Captain nghiêng đầu cho đến khi tìm được góc độ hoàn hảo, cả Foei và anh đều thích thú quấn lưỡi vào nhau.

"Tại sao chúng ta không nói với họ?"

Foei vẫn đang nằm trong vòng tay của Captain, vì nụ hôn quá hút hồn, theo đúng nghĩa đen. Câu hỏi này đã xuất hiện trong đầu cậu từ rất lâu rồi, sau khi họ phải trốn tránh bạn cùng lớp trong buổi hẹn hò đầu tiên.

"Nói với họ? Như thế nào? Thông báo trong giờ học?"

"Hmm......"

"Và chắc chắn họ sẽ nghĩ đó là một trò đùa. Họ sẽ không tin chúng ta đâu."

Foei không phải là người duy nhất nghĩ về vấn đề này, Captain không muốn bí mật hẹn hò với Foei, họ không làm gì sai cả! Chưa nói Foei đẹp trai dễ thương như vậy, lỡ có người đến cướp mất thì sao?

"Mày nói đúng... nhưng... tao không muốn cãi nhau với mày nữa... ngay cả khi nó không có thật..." Foei phát ngán với tất cả những cuộc tranh cãi giả với Captain, điều đó khiến cậu kiệt sức khi tranh cãi vào ban ngày và ôm ấp vào ban đêm.

"Tao cũng vậy baby... Tao đau lòng khi phải gọi mày là đồ khốn." Captain ôm Foei chặt hơn, anh cảm thấy có lỗi vì đã nói những điều tồi tệ như vậy với bạn trai mình, nhưng anh không thể nghĩ ra cách nào khác để giải quyết tình huống này, thậm chí anh không có ai để nói chuyện.

"Aw! Có lẽ... chúng ta có thể nhờ giúp đỡ... thư ký của cha tao... anh ấy đủ thông minh để giúp đỡ!" Captain chợt nghĩ đến Phat, người nhất định có thể giúp họ thoát khỏi đau khổ này.

"Mày có chắc là anh ấy sẽ giúp chúng ta không?" Foei không chắc liệu một thư ký bận rộn có buồn giúp đỡ hay không.

"Tin tao đi baby, tao sẽ hỏi anh ấy sau! Hãy chịu đựng thêm một chút nữa... và sau đó tao có thể hôn mày ở trong lớp." Captain trìu mến hôn lên đầu Foei, nhưng tất cả những gì anh nhận được là một cú đẩy từ Foei.

"Ai cho mày hôn trong lớp chứ! Giờ tao sẽ đến thư viện, đi và làm việc của mày đi!" Foei thoát khỏi cái ôm của Captain và đi đến thư viện với khuôn mặt đỏ bừng bất thường.

"Đã rõ, em yêu!"
____________________
11:11 14/04/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro