Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Honestly I'm scared, just let me go
I want to ignore you
But I think I need you
- Money, DAWN

Mọi chuyện ổn trong một thời gian. Nhưng tất cả những điều tốt đẹp đều được định sẵn sẽ nhanh kết thúc.

"Tại sao cậu ta không nhận thấy rằng họ cảm thấy ghê tởm khi chạm vào anh ấy?"

"Cậu ta xấu đến mức chỉ cần nhìn vào tôi cũng cảm thấy khó chịu ᄏᄏᄏ"

"Hơn FullSun với việc cậu ta ăn bao nhiêu, tôi sẽ nói FullPig hợp với cậu ta hơn."

"Tại sao họ lại cho một người như cậu ta ra mắt?"

Cậu biết kỹ năng của anh ấy và anh ấy thích đọc những lời khen ngợi về mình. Nhưng đôi khi Donghyuck đọc được những bình luận ác ý trên mạng.

Mọi người dường như có ác cảm đặc biệt với cậu.

Lần đầu tiên cậu đọc những bình luận kiểu đó, cậu đã khóc trên sàn phòng tắm của ký túc xá của họ.

Taeil là người tìm thấy. Anh ngồi xổm ngang tầm với đứa bé và ôm lấy nó. Họ cứ như vậy trong một giờ. Donghyuck nhẹ nhàng khóc trong khi Taeil vuốt tóc cậu.

Điểm khác biệt duy nhất là bây giờ không còn Taeil huyng sẵn sàng ôm cậu nữa. Trước đó anh ấy đã cùng Doyoung và Jungwoo đi ăn ở một nhà hàng mà Jungwoo muốn. Haechan cố gắng bình tĩnh lại và nghĩ về những lời mà anh cả đã nói với mình lần trước.

Taeil huyng đã nói đừng để họ suy nghĩ quá nhiều. Rằng mọi người nói những điều gây tổn thương cho người khác để cảm thấy dễ chịu hơn trong cuộc sống buồn bã của họ. Donghyuck không hiểu lắm. Làm thế nào mọi người có thể cảm thấy tốt hơn sau khi trở nên tồi tệ như vậy?

Nhưng quan trọng nhất là cậu đã làm gì để xứng đáng với điều đó?

Có lẽ những người đó giỏi đến mức có thể nhìn thấu được cậu. Thông qua những lời nói dối của cậu.
Họ có thể cảm nhận được cậu suy sụp như thế nào.

Hãy tưởng tượng người hâm mộ sẽ nói gì nếu họ biết sự thật.

Nếu họ biết cậu kinh tởm đến mức nào.

Họ chắc chắn sẽ không còn yêu cậu nữa. Họ sẽ yêu cầu công ty đuổi cậu ra khỏi nhóm. Một vị trí mà cậu không bao giờ thực sự xứng đáng.

Có lẽ cậu xứng đáng nhận được sự ghét bỏ.

Có lẽ điều cậu không xứng đáng nhận được chính là tình yêu mà người hâm mộ dành cho cậu, một kẻ nói dối buồn nôn.

Những suy nghĩ này trộn lẫn với bình luận cậu đã đọc trước đó và hủy bỏ những lời động viên mà Taeil huyng đã nói với cậu. Kể cả Taeil huyng cũng sẽ không đứng về phía cậu nếu anh ấy biết sự thật.

Chỉ nghĩ đến người anh lớn tuổi nhất và đáng tin cậy nhất cũng khiến cậu nức nở hơn. Donghyuck thề rằng cậu sẽ cố tỏ ra thấu hiểu.
_____

Haechan yêu các thành viên của mình và biết rằng họ cũng yêu mình. Cậu biết rằng không phải ai cũng thể hiện cảm xúc thông qua việc thể hiện tình cảm như cậu.

Chỉ vì các anh không đáp lại những cái ôm và từ chối những nụ hôn của cậu không có nghĩa là họ yêu cậu ít hơn chút nào.

Cậu luôn có thể tin tưởng vào Dreamies, đặc biệt là Jeno nếu cậu cần tình cảm thể xác. Họ sẽ không từ chối. Tuy nhiên dạo này Jaemin và Renjun luôn ném cho cậu những ánh mắt kỳ lạ khi đang âu yếm với Jeno.

Ngay cả khi cậu thích ôm những người bạn cùng tuổi và hai em trai của mình, cậu cũng không thể phủ nhận rằng mình rất thích được các anh cưng chiều.

Cậu biết mình đang vô lý vì tình yêu không chỉ được thể hiện qua sự đụng chạm mà là cậu không thể ngăn cản được cảm giác của mình.

Khi cậu tiến đến ôm Johnny huyng và bị đẩy sang một bên một cách tinh nghịch, cố gắng không buồn và cười khúc khích.

Khi cậu dành cả ngày bên cạnh trưởng nhóm Taeyong với hy vọng được vuốt ve đầu nhưng điều đó không xảy ra, cậu cố gắng che giấu sự thất vọng của mình.

Hay khi rủ Yuta huyng đi ăn nhưng bị từ chối vì anh ấy đã lên kế hoạch từ trước với Mark và Jungwoo, cậu sẽ mỉm cười và nói "lần sau vậy".

Không sao đâu khi những chuyện như thế này xảy ra. Cậu biết họ vẫn còn yêu anh. Cậu chỉ ước thỉnh thoảng họ sẽ thể hiện điều đó.

Nhưng Donghyuck sẽ không khóc vì những điều tầm thường như thế này. Cậu không hề nhỏ mọn như vậy. Chỉ là bản chất Omega của cậu cảm thấy hơi bị bỏ rơi.

Với việc các thành viên luôn mệt mỏi, cậu không muốn tạo thêm gánh nặng cho họ bằng những cảm xúc ngu ngốc của mình.

Haechan hiểu ý. Nhưng có lẽ pushover(?) là tính từ phù hợp hơn với tình huống này.
_____

"Chúng ta hãy nghỉ ngơi nhé! Năm phút thôi" thầy biên đạo nói lớn trước khi bước ra khỏi phòng tập.

Haechan ngã xuống sàn.

Cậu hít thở một lúc trước khi quay nhìn xung quanh.

Cậu nhìn thấy Mark nằm trên sàn gần mình và đứng dậy ngồi cạnh anh. Trong khi làm như vậy, cậu lấy từ trong túi ra hai chai nước mà cậu đã đóng gói từ sáng hôm đó. Mark luôn quên mang theo đồ của mình nên Haechan kể từ ngày còn là thực tập sinh đã mang theo hai chai khi tập luyện. Một cho Mark và một cho mình.

Cậu tự hỏi liệu Mark có bao giờ để ý không.

Cậu lắc đầu để quên đi dòng suy nghĩ đó. Cậu đưa cho người kia chai nước của mình.

"Cảm ơn, Hyuck."

"Không có gì."

Bây giờ cậu đang ngồi bên cạnh người bạn thân nhất của mình. Cậu muốn tựa đầu vào vai Mark và đang định làm vậy thì người lớn tuổi hơn đột nhiên đứng dậy.

Đầu Donghyuck đập vào gương phòng tập nhưng Mark đang bận nhìn ai đó. Cậu định gọi nhưng thấy anh đã đến chỗ nói chuyện với Jungwoo và Yuta.

Trong khi ôm đầu, cậu nhìn thấy Mark đưa chai nước mà mình chuẩn bị đưa cho Jungwoo. Cậu cảm thấy ngực mình đau nhói khi mơ hồ nhận ra biên đạo múa đang quay trở lại phòng.

Cậu hy vọng không ai để ý trong khi cậu lau giọt nước mắt nhỏ rơi ra từ mắt trái. Cậu nở một nụ cười khi đứng trước gương. Cậu thấy mình ngu ngốc biết bao. Ai khóc vì chai nước?

Những điều nhỏ nhặt lại là những điều dễ gây tổn thương nhất.
_____

Hôm nay là ngày sáu tháng sáu. Sinh nhật của Donghyuck.

Cậu hào hứng thức dậy sau nhiều tháng chờ đợi ngày này đến. Dù sao đây cũng là sinh nhật đầu tiên trải qua với tư cách là một phần của NCT.

Cậu bước vào bếp và thấy Doyoung hyung đang uống cà phê.

"Chúc mừng sinh nhật, Hyuckie".

"Cảm ơn anh, Doyoung-hyungie!". Họ ôm nhau.

"Hyuckie, anh biết hôm nay là sinh nhật em nhưng em vẫn phải đi tập nhảy. Anh sẽ gặp em ở đó".

"Đừng lo lắng, Hyung. Em không quên đâu!".

Cậu vui vẻ đi về phòng chuẩn bị. Trong lúc thay quần áo, cậu mở điện thoại xem có tin nhắn nào không nhưng không có.

Các thành viên có lẽ thích đích thân chúc mừng sinh nhật hơn. Ai biết được họ đã chuẩn bị bữa tiệc gì cho cậu.

Trong quá trình luyện tập, cậu nhận được những lời chúc sinh nhật khác từ các thành viên của mình. Không ai nhắc đến một bữa tiệc vì có lẽ đó là một bữa tiệc bất ngờ. Đó hẳn là lý do.

Donghyuck không nghĩ nhiều về chuyện đó vì cậu còn phải tham gia buổi quay reaction MV với Dreamies. Dreamies đều ôm cậu khi thấy Haechan đến trường quay.

Renjun kéo cậu sang một bên và nhét một gói quà nhỏ vào tay Donghyuck.

"Đây là một món quà nhỏ dành cho cậu, Donghyuckie. Chúc mừng sinh nhật! Tớ yêu cậu, người bạn thân nhất của tớ."

Donghyuck mở quà và thấy một chiếc vòng tay xinh xắn.

"Cảm ơn, Injunnie! Tớ cũng yêu cậu nhưng lẽ ra cậu có thể tặng cái này trong bữa tiệc của tớ mà!" Haechan nói trong khi ôm người bạn thân nhất của mình.

Chàng trai Trung Quốc có vẻ bối rối "Bữa tiệc nào?"

"Cái mà các cậu sẽ tổ chức cho tớ vào tối nay đó đồ ngốc!"

"Tớ không nhớ mình đã lên kế hoạch cho một bữa tiệc như vậy?"

"Nào nào, nói dối! Đừng lo lắng, tớ sẽ trông rất ngạc nhiên cho xem!"

Donghyuck cười khúc khích và quay về chỗ của những người còn lại. Renjun ngốc nghếch, tất nhiên rồi, họ sẽ tổ chức cho cậu một bữa tiệc giống như họ đã tổ chức sinh nhật cho Jungwoo.

Quá trình ghi hình diễn ra khá suôn sẻ và trước khi họ kịp nhận ra thì đã đến lúc phải về nhà.
_____

Đứng trước của ký túc xá 127, Haechan nuốt nước bọt vì phấn khích và đang nghĩ về bữa tiệc trong nhà.

Anh ấy mở cửa và nói "Các anh ơi, em về rồi đây!".

Im lặng---

Không có dấu hiệu của một bữa tiệc sắp diễn ra.

Cậu bước vào phòng khách và nhìn thấy các anh của mình ở đó.

Johnny ra hiệu cho anh ấy im lặng "Suỵt, Hyuck. Chúng tôi đang xem phim và Jungwoo đã ngủ quên".

Chỉ sau đó Haechan mới nhận ra rằng tất cả các anh của cậu đều đang ngồi xung quanh một người đang ngủ và âu yếm và vuốt ve anh.

Haechan không hiểu chuyện gì đang xảy ra "N-Nhưng hôm nay là sinh nhật của em mà!".

Doyoung nhướng mày "Vậy à? Sáng nay tụi anh đã chúc mừng sinh nhật em rồi".

Jaehyun thủ thỉ chế nhạo "Ồ? Hyuck, em đang mong đợi một bữa tiệc hay thứ gì đó tương tự à? Bạn không còn là em bé nữa".

"Nhưng mấy hyung đã tổ chức một cái sinh nhật cho Jungwoo huyng mà!".

Taeyong thở dài "Làm ơn, Haechan đừng ghen tị. Chúng tôi đã tổ chức cho Jungwoo một buổi tiệc vì em ấy nói với chúng tôi rằng đó là truyền thống sinh nhật của em ấy và em ấy đã rất buồn khi không thể gặp bố mẹ mình vào ngày hôm đó".

"Ồ được. Tôi hiểu. Được rồi, tôi sẽ đi tắm. Tạm biệt!" Haechan nói trong khi cố gắng mỉm cười nhưng nó trông giống một cái nhăn mặt hơn.

Các thành viên nhìn nhau sau khi em út chạy vào phòng tắm. Họ nhún vai.

Sau khi tắm xong, Donghyuck nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Cậu thích tắm sau một ngày dài. Cậu luôn có thể viện lý do xà phòng dính vào mắt để che giấu sự thật rằng cậu đã khóc. Không phải ai cũng bận tâm đến việc hỏi về đôi mắt đỏ và sưng húp của cậu.

Donghyuck nhìn chiếc vòng tay mà Renjun tặng cậu. Đó thực sự là một chiếc vòng tay đẹp.Cậu không buồn. Cậu đã nhận được một món quà trong năm nay và nó vẫn nhiều hơn một món quà cậu nhận được khi đón sinh nhật cùng bố mẹ. Người hâm mộ của cậu thậm chí còn chúc cậu sinh nhật vui vẻ rất nhiều trên Twitter. Đây có lẽ là sinh nhật tuyệt vời nhất của cậu kể từ khi ra mắt.

Cậu không buồn. Hơi thất vọng nhưng sẽ không buồn.
_____

Không có sự chuẩn bị nào có thể khiến cậu sẵn sàng cho cuộc phỏng vấn đó.

Tất cả bắt đầu bình thường. Những câu hỏi cơ bản như "ai giỏi aegyo nhất". Nó gần giống như một thói quen. Người phỏng vấn hỏi những câu hỏi giống nhau và sau đó các thành viên trả lời bằng những câu trả lời giống nhau. Nó không có gì mới hoặc chưa biết. Donghyuck bắt đầu thư giãn và bắt đầu mất tập trung vào những gì được hỏi cho đến khi cậu cảm thấy ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào mình.

Cậu nhìn xung quanh với ánh mắt bối rối nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu cảm thấy Johnny huyng đang bóp đầu gối mình dưới gầm bàn.

Người phỏng vấn hắng giọng, "Vậy Haechan-ssi bạn nghĩ gì về những gì các thành viên khác nói về bạn?"

Donghyuck bắt đầu hoảng sợ. Cậu đang suy nghĩ về những câu hỏi vừa rồi và bây giờ cậu không biết phải nói gì. Cậu hít một hơi thật sâu trong khi cố gắng che giấu sự hoảng sợ trên khuôn mặt. Thầm cầu nguyện những người khác không nói điều gì quá tệ.

"Thành thật mà nói, tôi thấy mình đồng ý với họ ở một mức độ nhất định" Haechan tự tin trả lời trong khi mỉm cười.

Cậu nhận thấy sự thích thú trên khuôn mặt mọi người ngay cả trước khi cậu nghe thấy họ cười.

"Haechan-ssi, vậy điều mọi người đang nói là cậu đồng ý rằng mình quá bám víu vào các thành viên của mình, phải không?" người phỏng vấn hỏi trong khi cố gắng nhịn cười.

Ah, đó là về sự bám víu của cậu. Cậu hy vọng đó là điều gì đó tốt đẹp và nó khá là đáng mong đợi. Chà, bây giờ đã quá muộn để thừa nhận rằng cậu đã không chú ý.

"V-vâng, tôi đồng ý với họ. Đôi khi tôi bám quá chặt quá ahah" cậu bé trả lời có đôi má đỏ bừng vì xấu hổ.

"Ít nhất thì bạn cũng thành thật và bạn có thể nhìn ra khuyết điểm của mình" người đàn ông ngưỡng mộ.

Jaehyun vừa nói vừa xoa đầu em út: "Haechanie của chúng ta rất dễ thương nhưng có những lúc em ấy quá bám víu."

Mark nói thêm: "Tôi hiểu em ấy thích điều đó nhưng tôi cảm thấy không thoải mái với việc em ấy thể hiện tình cảm thể xác".

Donghyuck thậm chí còn cảm thấy bối rối hơn trước. Cậu biết đôi khi mình có thể là một mối phiền toái và đây là lý do tại sao cậu không bao giờ tức giận khi họ đẩy cậu ra nhưng không có ai từng giải quyết tình huống này trước đây. Nó có thực sự là một vấn đề lớn phải không?

Johnny nhìn thấy trạng thái của người trẻ nhất và cố gắng làm mọi thứ tốt hơn. "Em ấy yêu chúng tôi quá nhiều" nói với người phỏng vấn trong khi vuốt ve má Haechan.

"Đúng, nhưng lần nào em ấy cũng phóng đại. Tôi thậm chí không thể khen ngợi em ấy một lần về giọng hát của em ấy khi em ấy nhảy lên người tôi và đòi những nụ hôn như một đứa trẻ ". Có vẻ như Mark không hiểu Johnny đang cố gắng làm gì.

Trong khi đó, người phỏng vấn tự trấn tĩnh và nói một cách tinh nghịch "Chà, Haechan-ssi! Ngay cả người hâm mộ cũng nói rằng bạn thậm chí còn cư xử như một omega hơn là Omega thực sự của nhóm! Bạn có chắc mình là Beta không?".

Lại một tràng cười nữa.

Donghyuck đông cứng. Có thể dễ dàng đọc được dưới những lớp nhảm nhí của anh ta không?"Đúng, tôi là Beta. Tôi muốn nghĩ rằng tôi khá chắc chắn về bản chất của chính mình." cậu bé nghiến răng.

"Trời ạ, không cần phải phòng thủ thế đâu, Haechan-ssi. Tôi chỉ đùa thôi." người phỏng vấn sửa lại.

Doyoung ríu rít trong cuộc trò chuyện "Bây giờ tôi nghĩ lại thì đôi khi em ấy thực sự hành động như một Omega. May mắn thay, em ấy không phải. Hãy tưởng tượng xem khả năng đeo bám của em ấy sẽ tệ đến mức nào nếu em ấy là Omega!"

Taeyong trả lời "Em nói đúng! Thật may mắn là trong nhóm này chúng ta chỉ có một Omega và đó là bé Jungwooie của chúng ta." rồi vuốt tóc cậu bé ngồi cạnh.

Mọi người bật cười trước những bình luận của họ trong khi Jungwoo mỉm cười tự hào. Không ai để ý đến điệu cười giả lã của Donghyuck lúc này.

Sau đó, khi màn đêm buông xuống và Donghyuck đã nằm trên giường, Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà với đôi mắt không kìm được nước mắt. Cậu nghĩ lại những lời đã nói trong cuộc phỏng vấn.

Donghyuck nhận ra các thành viên đã đúng.

Cậu nghĩ về việc người hâm mộ luôn la mắng cậu tại các buổi fansign vì cách anh ấy cư xử. Họ yêu quý cậu như một Beta, cậu không nên quá cố gắng để trở thành một Omega chỉ vì ghen tị với sự quan tâm mà các thành viên dành cho Jungwoo.

Cậu đã tệ khi là một Beta rồi. Hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu cậu hành động như một Omega.
Mọi người nên biết ơn vì cậu không phải là Omega.

Có lẽ mọi chuyện như thế này sẽ tốt hơn.

Có lẽ---

_____

Mark và Haechan luôn có một mối quan hệ thú vị. Họ quan tâm sâu sắc đến nhau và không ngại thể hiện điều đó nhưng họ cũng có tính cách hoàn toàn khác nhau.

Trong khi Mark sống nội tâm hơn và thích thể hiện cảm xúc của mình qua lời nói thì Haechan lại thích thể hiện rằng cậu quan tâm đến mọi người thông qua thể hiện tình cảm.

Bởi vì Haechan biết Mark cảm thấy không thoải mái với sự đeo bám của mình, đặc biệt là khi anh ấy đã nhận xét điều đó trong cuộc phỏng vấn nên cậu cố gắng giảm nhẹ điều đó với anh ấy. Tuy nhiên, không phải lúc nào cậu cũng dừng lại.

Mỗi người đều khác nhau và việc Mark không cảm thấy thoải mái khi được Donghyuck chạm vào cũng không sao cả. Điều đó không có nghĩa là họ không còn là bạn thân nữa. Nó chỉ có nghĩa là không phải ai cũng thích ôm và được ôm. Haechan không buồn vì điều này. Cậu chỉ buồn khi Mark sau khi đẩy anh ra, tiến đến ôm Jungwoo huyng và nhéo má người anh kia.

Nó đau quá. Chỉ một chút. Nhưng có lẽ cũng rất nhiều.

Đây chỉ là một trong những điều khiến họ khác biệt.

Lúc đầu, sự khác biệt của họ không phải là vấn đề nhưng khi thời gian trôi qua thì mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Họ bắt đầu tranh cãi nhiều hơn về những điều nhỏ nhặt. Cuộc chiến của họ diễn ra đặc biệt vào ban đêm khi mọi người đã đi ngủ, cả hai vẫn còn thức và mắng nhau vì uống hết nước nóng khi tắm hoặc ăn miếng pizza cuối cùng.

Họ không bao giờ đánh nhau vì điều gì lớn lao. Chính những thứ vô dụng mà không ai có thể nhớ được đã thắp lên tiếng hét cãi cọ của họ trong kí túc xá.

Đêm nay chủ đề có vẻ là mùi của Mark. Thành thật mà nói, Donghyuck chỉ hơi khó chịu về điều đó nhưng vì thích khiêu khích người lớn hơn và biết đối phương nhạy cảm như thế nào với mùi hương của mình nên cậu chọn vấn đề này làm lý do để trêu Mark.

"Đi tắm! Anh đang làm bốc mùi cả phòng đấy!". Donghyuck để nhấn mạnh quan điểm của mình thì đưa tay lên bịt mũi.
"Im đi! Đó không phải là sự thật" Mark vặn lại.

"Nếu điều đó không đúng thì tại sao tôi lại ngạt thở vì pheromone của anh?!".

"Đừng lảm nhảm nữa, Haechan." Mark gầm gừ.

"Nhìn thấy? Bây giờ anh đang gầm gừ với em đấy Mark!"

"Chà, anh sẽ không làm vậy nếu em không phải là một đứa trẻ hư đốn như vậy!"

"Vậy thì hãy cố gắng kiểm soát mùi hương nồng nặc của anh và em sẽ không còn là một đứa trẻ hư nữa!"

Donghyuck đang nói dối. Cậu khá thích mùi hương của Mark.

Khá nhiều. Không, thậm chí là rất nhiều.

"Anh chỉ ghen tị với em thôi!"

"Cái gì? Tại sao anh lại làm thế?"

"Bởi vì mùi hương của anh thật tuyệt vời còn mùi của em về cơ bản là không tồn tại!"

"Khốn thật." Haechan thở hổn hển trước khi tát anh.

"Em nghĩ em đang làm cái quái gì vậy?!". Mark nhìn thấy màu đỏ. Anh đang định tung một cú đấm vào mặt Donghyuck thì cánh cửa mở ra.

"Chuyện gì đang xảy ra?! Anh nghe thấy tiếng la hét!" Taeyong thở dài vì căng thẳng.

"Sao anh không hỏi tên khốn này? Em ấy đã tát em!" Mark phun ra trong khi liếc nhìn chàng trai bên cạnh một cách đầy ác ý.

"Đó là điều tối thiểu mà bạn xứng đáng nhận được sau những gì bạn đã nói với tôi!" đáp lại với sự căm ghét không kém gì khi Mark nhắm vào cậu.

"Cả hai đứa đều im đi! Anh không biết ai hoặc cái gì đã bắt đầu nhưng anh sẽ kết thúc nó! Mark, sẽ ngủ trên giường của Jaehyun và tối nay Jaehyun sẽ đến phòng với Haechan. Chúng ta sẽ nói về những gì đã xảy ra vào ngày mai."

Mark lấy đồ và ra khỏi phòng mà không thèm nhìn lại Donghyuck.

Phải mất đúng vài giây trước khi Haechan ngã xuống sàn khóc.

Taeyong vội ôm lấy cậu. Anh vừa xoa lưng vừa ôm cậu bé đang nức nở.

"Hyuckie, đừng khóc. Mark và em là bạn thân và một cuộc cãi vã nhỏ sẽ không xảy ra giữa tình bạn của cả hai!".

Lần đầu tiên trong đời, Taeyong đã sai.

_beanie03___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro