╭ 2 ╮

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 2. Hate.

"Đó là Ahn Yujin."

"Là người nào?"

"Là cô gái đứng hạng thứ 5 trong chương trình Produce 48. Cô gái đó xếp hạng thấp hơn thực tập sinh cùng công ty của cô ấy."

"Ohh? Điều đó thật đáng tiếc nhỉ?" 

Hai cô gái cười khúc khích với nhau. Yujin thì đang cố vặn volume thật to để khỏi nghe những tiếng nói đó.

Đó là điều cuối cùng mà cô muốn nghe về nó. Cô rất hạnh phúc vì đứng hạng 5. Và dù cô có đứng hạng 12 đi chăng nữa thì cô vẫn hạnh phúc. Bởi vì vẫn được debut cùng Izone. Nhưng cô vẫn thầm ghen ti và đố kị khi cô nhìn Wonyoung. Làm thế nào mà một người trẻ như em ấy lại có thể vượt qua 96 thí sinh cả Hàn lẫn Nhật để được hạng nhất?

Nó cứ làm cho cô tự hỏi và nghi ngờ. Nó khiến cô nghĩ về những thứ không nên nghỉ. Cô cứ đi trên những con phố đông đúc ở Hongdae, đi mãi. Cô vẫn đang suy nghĩ về thứ hạng của chính mình và bỗng dưng có ai đó va phải vào người cô. Cô nhanh chóng nói lòi xin lỗi nhưng người đó vẫn đứng trước mắt cô.

"Này unnie. Chị đang suy nghĩ sâu xa gì vậy? Chị phải cẩn thận chứ." Wonyoung nói.

Yujin đảo mắt, Wonyoung là người cuối cùng cô muốn gặp ngay bây giờ.

"Unnie?" Bỗng Wonyoung lên tiếng gọi. 

Yujin thở dài và mỉm cười với Wonyoung.

"Này. Chị phải đi liền. Tạm biệt!"

Wonyoung nhìn cô kì lạ trước khi nắm chặt lấy tay cô.

"Unnie, chị về với em đi. Em sẽ đãi chị kem!" Cô gái nhỏ nhìn cô vui vẻ nói.

"U-uhmm..." Trước khi Yujin trả lời, Wonyoung đã kéo tay cô dẫn cô vào một tiệm kem bên kia đường.

"Trà xanh?" Wonyoung hỏi nhưng dù sao cô cũng đi đến chỗ tiệm. Yujin thở dài và ngồi trên một chiếc ghế khá xa tiệm kem.

Yujin ghét Wonyoung vì em ấy tốt hơn cô. Bởi vì Wonyoung hạng cao hơn cô. Vì em ấy nổi tiếng hơn cô. Nhưng em ấy còn trẻ mà người trẻ thì rất là tốt bụng và rất là ngọt ngào.

" Chị đã không nói chuyện với em trong những ngày gần đây, unnie." Em ấy bĩu môi.

"Ahh thì chị rất bận. Và chị biết em cũng vậy." 

Em ấy nhún vai trong khi miệng thì đang ăn kem choco bạc hà. Toàn thể, Wonyoung.

"Nhưng chị cũng nên nói chuyện với hoặc với những người chị khác trong nhóm. Chị phải chia sẻ ra chứ."

Yujin trừng mắt nhìn Wonyoung.

"Chị thích ở một mình, Wonyoung. Vì vậy bây giờ chị sẽ đi hoặc em đi. Em chọn sao."

"O-ohh. Vậy thì em xin lỗi. Em sẽ đi ngay. Em đã trả tiền kem. Cẩn thận, unnie." 

Wonyoung nhìn  rất là vui vẻ nhưng thật ra cô đang cô tỏ ra vẻ bối rối.

--------------------------------------

Yujin về nhà khá muộn. Hiện tại cả nhóm đang sống cùng với nhau. Và thật tuyệt khi cô và Wonyoung sống khác dorm với nhau. Bởi vì cô không kiềm chế được sự ghen tuông trong người khi nhìn thấy em ấy. Nhưng thực sự bên trong cô rất trống rỗng vì Wonyoung luôn là nguời cô ôm mỗi khi cô nhớ nhà. Cô cần Wonyoung bên cạnh, cô biết.

"Này, Wonyoung đang ở trong phòng đấy." Eunbi nói.

Yujin nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

"Để chị vào kêu con bé về nha?"

" Không sao em ổn." 

Eunbi gật đầu và gọi Youngie ra.

"Unnie!" Em ấy chạy vào ôm.

"Em đang làm gì ở đây?" - Cô hỏi

"Em nhớ chị, unnie. Em biết mấy ngày nay chị đang rất thất vọng và em đã nghĩ đến việc sẽ cổ vũ chị!"

"Chị rất mệt mỏi, Wonyoung. Nếu đó là lí do để em qua đây kiếm chị thì chị mong em hãy ròi đi ngay bây giờ. Chị chỉ muốn được nghỉ ngơi."

"Nếu chị gặp phải vấn đề thì nói cho em biết đi. Em có thể giúp chị, có thể tâm sự với chị mà unnie. Chúng ta đã ở bên nhau được vài năm rồi cơ mà."

Yujin lạnh lùng nhìn cô.

"Chị không có tâm trạng, Wonyong. Nếu em cứ ở đây làm phiền chị thì em hãy ròi đi cho." 

Wonyoung thở dài và mỉm cười một cách buồn bã.

"Em ở là để giúp đỡ chị."

"Chị không có vấn đề gì cả! Không cần ai giúp đỡ." Yujin hét lên.

Wonyoung hoảng sợ lùi lại một bước.

" X- Xin lỗi."

Yujin tâm trạng dịu lại khi thấy Wonyong sợ hãi.

"Wonyoung, chị rất xin lỗi! Chị đang quá bận với những áp lực và ý kiến của công chúng!"

Yujin nói. Wonyoung chỉ gục đầu lắng nghe, nụ cười của cô không rời khỏi khuôn mặt.

"Em sẽ gặp lại chị sau nếu chị ổn hơn, unnie."

-----------------------------------------

"Em đã làm gì?"

Minju hỏi. Yujin chỉ mỉm cười.

"Em đã làm gì, huhh?"

"Em nên biết rằng em đã thay đổi khá nhiều. Em đã đang quá lo lắng, suy nghĩ về những gì dư luận nghĩ nhưng em không biết rằng em đã bỏ rơi, không quan tâm gì đến Wonyoung."

"Em đã làm vậy?"

"Đúng vậy. Và chị biết hai em rất thân với nhau thân hơn nhiều so với những người còn lại trong nhóm? Hãy cho chị biết nếu chị sai."

----------------------------------

Yujin quyết định đi tìm Wonyoung ở dorm bên kia. Vài thành viên trong nhóm nói rằng Wonyoung đã trái cửa phòng và họ không biết em ấy đang làm gì trong đó."

Yujin cảm thấy lo lắng. Cô xin chìa khóa và mở cửa phòng. Điều cô đang thấy là Wonyoung đang ngồi khóc. Cô thở dài và đóng cánh cửa sau lưng lại.

"Wonyoung."

Yujin thì thầm. Em ấy ngẩng mặt lên nhìn cô và bất giác mỉm cười. Nhưng cô biết nụ cười ấy là giả.

"Hey, unnie." 

Em ấy chào hỏi. Yujin cảm thấy xấu hổi. Huhh? Làm thế nào để cô ấy có thể ghét Wonyoung? Won có thể là cao hơn cô về thứ hạng nhưng điều đó không tốt hơn là mấy. Vì em ấy phải chịu nhiều áp lực nhất trong bất cứ ai ở Izone mặc dù em ấy cũng là người nhỏ tuổi nhất. Yujin đã nhận ra tất cả lỗi lầm của mình.

 Yujin ôm Wonyoung trong khi đang nói lời xin lỗi.

"Không. Không sao đâu mà. Chị cứ ổn đi, unnie."

"Chị sẽ không để em cảm thấy cô đơn một lần nào nữa đâu, Wonyoungie. Chị sẽ luôn bên cạnh em, mãi mãi."

./. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro