hai mươi chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"tôi sẽ trở lại, Namjoon. và lần này còn có cả Jangyeu nữa."

sau khi Jackson nói thế, gã hôn Namjoon lần nữa trước khi rời Namjoon đi. cậu trần trụi và bị trói trên giường. Namjoon không hiểu tại sao người cũ của cậu, Jackson và Jangyeu có thể là đồng bọn? nó không có lý chút nào! và họ muốn gì từ Namjoon?! cậu chỉ muốn kết thúc cơn ác mộng này.

2 tiếng. đã 2 tiếng từ khi Jackson để Namjoon bị trói ở đây. chưa có ai về nhà và Namjoon chỉ muốn chết.

họ còn chưa về nhà sao? chờ đã! họ sẽ nghĩ sao nếu thấy mình như thế này.

chỉ vừa nhắc, Namjoon đã nghe tiếng cửa mở ra từ tầng dưới.

"Namjoon à, bọn anh về rồi!" Yoongi hyung nói lớn.

"Yoongi!" Namjoon cố gắng hét lên nhưng bị biến thành tiếng lẩm bẩm. Namjoon đã hét quá nhiều.

sau đó cánh cửa phòng Namjoon mở ra. cậu nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng bước chân tiến gần mình.

"Namjoon! em ơi!"

đó là 2 từ cuối cùng Namjoon nghe thấy trước khi cậu lại nhìn thấy toàn màu đen.

"Không! Không, em kh-không phải little!" Namjoon kêu lên trong đau đớn và từ chối. Cậu đã giấu điều này rất lâu, không được để cơn đau này làm lộ.

"Namjoon, là little vẫn ổn, dừng chống lại nó đi vì em sẽ làm em đau hơn."

"Không! Em không muốn cảm thấy đơn độc và sợ hãi! Em sẽ cô đơn!" Namjoon nói trong cơn đau, vẫn còn chống lại.

"Không đâu baby, em sẽ không cô đơn thêm nữa, có anh ở đây, em còn có anh." Yoongi từ từ tiến lại chỗ Namjoon, không muốn làm cậu sợ.

Namjoon mở to mắt trong sự kinh ngạc, từ từ đối mặt với Yoongi, cố gắng chế ngự lại những tiếng nấc mỗi lần thở. "Vậy anh không để ý tới… tới Jimin nữa?" Namjoon hỏi trong khi cậu càng rút vào góc tường, rút sâu vào nhất có thể.

"Jimin có người khác và cả anh nhưng… bây giờ em cũng có anh bao bọc, vậy nên đừng chống lại nó nữa Joon à." Yoongi cầu xin Namjoon một cách chân thành.

Tất cả điều đó đã khiến Namjoon sà vào vòng tay của Yoongi và bắt đầu khóc nức nở trong lòng y. Yoongi phản ứng nhanh bằng cách ôm cậu và thì thầm vào tai Joon.

"Joon c-cảm thấy dợ và c-cô đơn." Joon nói trong khi ôm chặt Yoongi.

"Em sẽ không cô đơn nữa đâu, anh ở đây vì em và em sẽ không sợ nữa vì anh sẽ bảo vệ em." Yoongi hôn lên tóc Joon.

Vì hành động đó của y mà Joonie bắt đầu bình tĩnh lại, Yoongi chú ý đến và y lại làm tiếp. Thế nên Joon đã không còn quá nức nở.

"Bé con, anh yêu em." Yoongi hôn thêm vài nụ hôn ở nơi khác, lần này là ở má, nó làm má của Joonie trở nên hồng nhẹ.

"Ổ-ổn không n-nếu em dọi anh là d-daddy?" Joon cẩn thận nhìn lên Yoongi hyung. Yoongi chỉ gật đầu và nhìn Joonie. "Em sẽ êu anh nữa, d-daddy!" Joonie chườm lên để đặt một nụ hôn nhỏ trên môi Yoongi hyung. Cả hai đều bất ngờ vì hành động đó, Joonie không biết phải làm gì, đành phải che mặt bằng tay mình.

"Aw, em đúng là một đứa nhỏ dễ thương." Yoongi hyung nói.

"C-cảm ơn anh, d-daddy." Joon lấy tay mình ra khỏi mặt.

"Không gì đâu nhóc, bây giờ thì Joonie có muốn nói với người khác không?" Yoongi hỏi.

"D-dạ? Khoan đã, kh-không." Joonie dụi đầu mình vào vai y.

"Nếu em chưa sẵn sàng thì không sao đâu nhóc con." Yoongi nâng cằm của cậu để y có thể thấy gương mặt cậu.

"Đ-được thôi d-daddy, em c-chưa sẵn sàng." Namjoon thừa nhận.

"Được rồi nhóc, nhưng hãy hứa với anh là mỗi khi cưng rơi vào little space hoặc cần gì đó, hãy gọi anh ngay nhé."

"D-dạ daddy, em sẽ nghe."

Và cả hai kết thúc chuyện này bằng cách âu yếm nhau rồi ngủ và phải nói, đây là khoảnh khắc rung động trái tim cả hai có sau một thời gian dài.


Namjoon và Jimin quyết định ngủ trưa trong phòng Jimin. cả hai âu yếm nhau và trao cho nhau nụ hôn chúc ngủ ngon và mơ đẹp trước khi cả hai rơi vào giấc ngủ, cả hai đều nghĩ về một thứ:

mình yêu Namjoon rồi.

mình yêu Jimin rồi.


Vào sáng hôm sau, khi Joonie thức dậy, cậu đã bĩu môi khi chú ý đến khoảng trống bên cạnh cậu.

Joonie thức dậy với một cảm xúc tốt đẹp vào sáng hôm nay và chắc chắn cậu sẽ không đến studio, sẽ ở nhà để dành thời gian cho mọi người.

Sau khi đã chuẩn bị xong, cậu xuống lầu và vào nhà bếp. Thứ đầu tiên làm cậu chú ý là chưa một ai thức ngoài Jungkook và Taehyung, cái thứ hai là đống bừa bộn Jungkook và Taehyung làm ra.

Trứng, bột bánh kếp, sữa và mấy cái chén đã được dùng, có vẻ như đã cố gắng nhưng lại thất bại. Vậy thì Joonie làm gì? Cậu quyết định gia nhập cùng hai con người kia.

Đầu tiên, Joonie đã đến và hỏi liệu hai người bọn họ có cần giúp gì không, tiếp theo là cả bọn có một cuộc chiến thức ăn. Joonie ném bột bánh kếp, Jungkook thì ném trứng và Taehyung ném bột, khi cậu lấy khỏi tủ thì cuộc chiến thức ăn bắt đầu.

Nhà bếp hiện tại thật sự là một đống bừa bộn, trứng, bột bánh kếp và bột ở khắp nơi trên sàn nhà, ngoài ra, nó còn lên cả tủ lạnh, có thể nói đây gọi là vùng thảm họa.

"Mẹ nó, anh quên mất em đã vui như thế nào Namjoon, vì gần đây em không đi chơi với bọn anh!" Jungkook kêu lên khi cậu ta ném quả trứng cuối cùng vào Namjoon.

"Thật đấy Namjoon, chúng ta cần đi chơi nhiều hơn!" Taehyung ném đống bột còn lại vào người Namjoon.

"Chúng ta có-" Namjoon bị chặn lại bởi một tiếng hét bất ngờ.

"Cái quái gì đã xảy ra ở đây?!" Jin hét lên khi anh đang đứng trước nhà bếp, Yoongi phía sau anh.

"CHẠY!" Taehyung và Jungkook hét lên đồng thanh, và đó là điều cả hai làm, hai người bọn họ chạy cho đến khi đến phòng Namjoon, gần nhất có thể.

Khi cả hai đã vào phòng Namjoon, hai người họ đóng cửa và khoá luôn cửa. Cả Jungkook và Taehyung nhảy lên giường Namjoon.

"Trời ơi Namjoon, anh không biết là em có nhiều gấu bông Ryan đến vậy!" Taehyung kinh ngạc khi thấy những con gấu bông Ryan mà Namjoon có được.

"Đúng thật, giống như em là little trong nhà này." Jungkook bắt đầu cười. "Nhưng thật điên rồ khi em không phải little, đúng không?" Jungkook cười khi anh đứng dậy nhìn Namjoon.

Cậu vẫn im lặng, không ai nói lời nào.

"Đúng không?" Jungkook hỏi lần nữa. Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng.

"Namjoon, em ổn không?" Taehyung quan tâm hỏi khi anh đứng dậy và đến để kiểm tra Namjoon.

"Y-yeah, tại sao em lại không thể?" Joonie nói lắp một cách nhẹ bẫng.

"Well, suy ra sự thật khiến em khóc ấy, nó còn có mặt khác nữa." Jungkook nói khi anh thấy Namjoon khóc.

Namjoon bối rối nâng tay mình chạm lấy khuôn mặt chỉ để tìm kiếm cảm giác chất lỏng ấm nóng đang lăn xuống những ngón tay. "Em nói là em ổn!" Namjoon hét lớn trong sự tuyệt vọng, cố gắng nuốt những giọt nước mắt vào trong.

Đột nhiên có ai đó gõ cửa.

"Chuyện gì đã xảy ra? Anh nghe Namjoon hét! Mở cửa nhanh lên!" Yoongi vẫn gõ cửa một cách mạnh bạo.

Namjoon nhanh chân chạy đến mở khi nghe giọng của Yoongi hyung.

Khi Yoongi đi vào và thấy nước mắt lăn dài trên má Namjoon, y đã giận dữ với hai thằng nhóc kia và đuổi chúng ra ngoài. Sau khi cả hai đã bị đuổi, Yoongi khoá cửa và chắc rằng mình đã khoá nó.

"Joonie, chuyện gì đã xảy ra?" Yoongi cẩn thận hỏi để không khiến cậu bị rối thêm nữa. Đến gần Namjoon, y dịu dàng giữ lấy cậu.

"M-mấy anh ấy thấy nh-những chú R-ryan của em v-và cả hai h-hỏi rất nh-nhiều." Namjoon không kìm nổi nước mắt, nhanh đến ôm lấy Yoongi. Yoongi phản ứng nhanh và y ôm lại cậu. "H-họ nói em g-giống như là l-little trong nhà này."

"Aw, bé con à, đừng lo về hai đứa nó, anh sẽ nói với chúng nó em không phải little." Yoongi hôn trán Namjoon.

"Kh-không, em nghĩ mình s-sẵn sàng để nói với mọi người." Joonie nói.

"Nhóc, em chắc chứ?" Yoongi hỏi.

"Y-yeah em chắc, nh-nhưng anh có thể n-nói giúp em kh-không?" Namjoon hỏi.

"Tất nhiên là được, nhóc con."

"C-cảm ơn anh, d-daddy." Namjoon để lại một nụ hôn lên má Yoongi.

"Không gì đâu bé con, bây giờ phải nghỉ ngơi vì trông em khá mệt mỏi đấy." Yoongi đưa Joonie vào trong chăn.

"Đ-được d-daddy."

"Ngủ ngon nhé nhóc." Yoongi hôn lên trán Namjoon.

"C-cảm ơn anh d-daddy, em s-sẽ." Và với điều đó, Joonie rơi vào giấc ngủ và Yoongi hướng xuống dưới để sẵn sàng nói với người khác một bất ngờ lớn.

Namjoon trăn trở vì ký ức ùa về trong giấc mơ của cậu. cậu không muốn thức dậy nên vẫn ngủ.

"Bữa sáng xong rồi!" Jin hét lớn từ tầng dưới, đánh thức Joon và các thành viên khác.

Hôm trước khi Namjoon về nhà thứ đầu tiên anh làm là đi thẳng tới phòng mình, ngủ và không ăn gì, anh cho là mình không đói. Thành viên khác bối rối nhưng cũng không hỏi gì về việc này.

Namjoon thức dậy và anh làm những thứ thường nhật, gồm có: đánh răng, tắm, mặc quần áo và sửa lại tóc.

Khi Namjoon đã làm xong, anh hướng về phía dưới lầu cùng những người khác. Khi anh đi vào nhà bếp, anh chú ý thấy mọi người đang vây quanh Jimin và hỏi cậu có sao không.

"Chào buổi sáng hyu-" Namjoon bị cắt ngang bởi Jin.

"Tốt lắm, em dậy rồi, đi lấy cho anh mấy cái băng cá nhân và một chút cồn!" Jin nói nhanh nhất có thể.

"Chờ đã, tại sao? Chuyện gì đang xảy ra?" Namjoon hỏi vì sự tò mò của chính mình.

"Đừng có hỏi nữa, im miệng và đi lấy cho anh mấy thứ đó! Ngay bây giờ!" Jin hét lớn với Namjoon.

Sau khi Jin hét vào mặt Namjoon, anh muốn rơi vào little space nhưng anh chỉ đi lấy mấy thứ đó.

"Namjoon, nhanh con mẹ em lên!" Jin hét lớn hơn vào Namjoon.

Nước mắt bắt đầu rơi và Namjoon vẫn đi lấy nó nhưng khi anh thấy tất cả sự quan tâm mọi người dành cho Jimin, anh vô tình làm rớt lọ cồn, ghim vào bàn chân anh là những mảnh thủy tinh vỡ văng ra khắp nơi thế nên chân anh giờ đây có một vết cắt lớn.

"Ah!" Namjoon kêu lên trong sự đau đớn.

"Namjoon, nhặt lấy cái đống bừa bộn đó của em lên và đưa cho anh!" Jin nói khi anh ta giựt lấy mấy cái băng cá nhân từ Namjoon và kéo cậu ra khỏi đường đi.

Những giọt nước mắt bắt đầu điểm trên áo Namjoon. Nhìn xuống để chắc rằng không ai thấy cậu chạy lên tầng trên.

Chỉ là cậu không hề biết. Yoongi đã để ý đến cậu từ khi cậu làm rớt lọ cồn, y cũng đã nhìn thấy khi Namjoon bắt đầu khóc và khi cậu chạy lên tầng trên với tất cả sự đau đớn được viết lên khuôn mặt.

Khi Namjoon đã lên tầng trên, cậu đi đến phòng mình sau đó hướng thẳng tới phòng tắm, không quên khoá cửa. Cậu rửa sạch chân mình, dán một miếng băng cá nhân vào vết thương lớn và bắt đầu khóc nức nở, không quan tâm rằng có ai nghe mình không nhưng nó không phải vấn đề vì sẽ chẳng ai quan tâm, họ chỉ toàn quan tâm đến em bé Jimin của họ thôi. Có vẻ như ai cũng thấy sự đau đớn của Namjoon nhưng nó vô hình hoặc không quan trọng để quan tâm.

Yoongi đi đến phòng của Namjoon và vào trong, thứ đầu tiên y nghe được là tiếng nức nở yếu ớt vang ra từ phòng tắm và y đi về phía nó.

"Namjoon, em ổn chứ? Anh đã thấy em bị thương ở chân dưới lầu?!" Yoongi nói trong khi y gõ nhẹ vào cửa vì không muốn làm Namjoon sợ.

Namjoon đã giật mình khi cậu nghe giọng của Yoongi hyung và trở nên im lặng.

"Namjoon, anh biết em đang ở trong đó, anh biết em đang khóc." Yoongi hyung nói trong khi y cố gắng mở cửa.

"Thôi nào Namjoon, hãy mở cửa đi." Yoongi hyung cầu xin Namjoon.

"Không, em đang tắm, đi mà quan tâm tới Jimin đi, cậu ấy đáng được quan tâm hơn ai như em." Namjoon nói trong khi bắt đầu cởi quần áo.

"Nhưng Nam-" Yoongi bị cắt ngang bởi giọng của Namjoon.

"Đi đi Yoongi!" Namjoon kêu lên.

Namjoon mở vòi nước và chìm trong nó, để chặn lại tiếng kêu của Yoongi hyung.

Sau khi Namjoon không trả lời lại tiếng khóc lo lắng của Yoongi, y quyết định sẽ cho Namjoon không gian riêng, chỉ hôm nay.

Khi Namjoon ngừng tắm rửa, cậu chắc rằng Yoongi không còn ở đây. Khi cậu thấy mình đã an toàn, cậu nhanh chóng chạy đến cửa phòng và khoá nó.

Namjoon kết thúc bằng một giấc ngủ, ý nghĩ cuối cùng trong tâm trí cậu là,

'tại sao mình không thể được yêu thương, được nhận sự quan tâm, tại sao họ không thể thấy nỗi đau của mình, tại sao họ không thể bắt đầu quan tâm?...'

"ngậm miệng lại và ở yên đó." Jangyeu nói ngay sau đó thì rên lên khi gã bắt đầu vuốt nhanh hơn.(?)

"Namjoon này không phải của bọn họ nữa. Namjoon này là của chúng ta, và nếu chúng ta cho họ thấy em như này thì vui lắm đó. nên là ngoan ngoãn nào!" Jackson sau đó nhét cái trứng rung mình có trên tay vào hậu huyệt của Namjoon.

"tôi sẽ trở lại, Namjoon. và lần này còn có cả Jangyeu nữa."

____

thật sự thì dạo này bận quá, hôm cuối cùng tôi update là 10 mấy tháng 9 rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro