ramen;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đã quá nửa đêm và Heeseung vẫn đang ăn snack trong lúc đợi người yêu 5 năm của anh ấy - Jake, đang trong bếp nấu món mì ramen tuyệt nhất mà heeseung tìm được trong đời anh. Không chỉ đơn giản vì món đó ngon, chính tình yêu và nỗ lực mà bé con của anh bỏ ra đã nâng cao hương vị của mì ramen. Bầu không khí lúc này, sự ấm cúng trong căn hộ cỡ vừa của họ, chất đầy những con thú nhồi bông, nhờ vào cơn nghiện của cả hai.

 "Heeseung hyung, mì có rồi đây" chàng trai tóc màu bạch kim gọi từ phía phòng bếp. Heeseung tháo tai nghe ra và bước ra khỏi phòng với nụ cười rạng rỡ trên môi. Mặt Jake bừng sáng ngay khi anh đi từ hành lang. Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi hơn nhảy lên nhảy xuống như một đứa trẻ phấn khích.

 "Anh trông giống như một đứa trẻ vậy hyung, dễ thương áaa" Jake nhận xét, sau đó là tiếng cười khúc khích của cả hai người đàn ông khi cả hai ngồi vào bàn ăn tối.

 Heeseung khoanh tay bĩu môi, "Em nhỏ tuổi hơn, em không được nói vậy!" Anh nghịch ngợm đáp trả lại. (?)

 "Anh biết không? Đôi khi em thấy em trưởng thành hơn anh luôn ấy"

 Heeseung mỉm cười trước nhận xét của Jake. Bây giờ anh tập trung vào mùi thơm của thức ăn được đặt trước mặt anh. Heeseung hít một hơi thật sâu như thể muốn chiếm hết linh hoa của món ramen.

 "Thơm quá bé," Anh nói trước khi lao vào.

 "uhmm, em chỉ làm theo cách anh hay làm thôi" Jake trả lời

 Heeseung ậm ừ trước độ ngon của mì, nó ngon đến mức anh ấy nghĩ mình phát điên. Có thể đó là một lời nói quá nhưng heeseung không thể cưỡng lại hương vị tiếp xúc với miệng của mình. Đó là khả năng đặc biệt của Jake khi làm cho mọi thứ tốt hơn gấp 10 lần so với bình thường.

 "Em không bao giờ hết làm anh ấn tượng á Jake, ngon quá," Heeseung vừa nói vừa xoa bụng hài lòng.

 "Không đến mức đó đâu anh" Người trẻ hơn trả lời với một nụ cười toe toét.

 "Nếu món đó là do em làm thì nó luôn ngon"

 Jake có thể cảm thấy má mình nóng bừng sau khi nghe lời khen đó. Nó không bao giờ cũ, Heeseung luôn khiến cậu đỏ mặt. và bất kể bao nhiêu lần những lời khen cũ rích ấy được sử dụng, khuôn mặt Jaeyun không bao giờ không để lại một vệt đỏ trên má.

 "Này anh, trong thành phố dự định sẽ tổ chức tiệc mừng năm mới, em nghe nói họ sẽ có bắn pháo hoa!" Jake hào hứng say mê.

 Heeseung mỉm cười với người trẻ hơn, kinh ngạc trước cái nheo mắt dễ thương và đôi mắt lấp lánh của cậu. Anh ấy không thể không chú ý đến những chi tiết nhỏ về cậu trai nhỏ bé này. Chẳng hạn như loại nhãn hiệu kẹo mút mà cậu thích, cách Jake nổi da gà sau khi cậu hắt hơi, hoặc có thể là cách chân cậu đung đưa qua lại khi ngồi trên chiếc ghế quá cao. Có lẽ đó là cách mà đôi mắt cậu lấp lánh khi cậu lảm nhảm về những điều cậu thích. Heeseung không thể không nhớ tất cả, điều đó cho thấy cách anh yêu thương, cưng chiều và cậu có thể chiếm trọn lấy trái tim anh như thế nào.

 "Anh!! Anh có nghe không?" Jake bĩu môi hỏi.

 "Tất nhiên rồi bé yêu, anh sẽ đi với em mà" Heeseung dỗ dành khi đưa tay vén lọn tóc của Jake.

 Khi đó là ngày hôm sau, sắp nửa đêm khi mà các cặp đôi chạy ra khỏi tòa nhà của mình và hướng đến nơi rực rỡ nhất của thành phố.

 "Nhanh lên anh, sắp bắt đầu rồi" Jake than vãn trong lúc kéo tay người lớn hơn. Họ đến nơi hơi muộn nên phải chen lấn qua đám đông chật chội nên dễ gây chút va chạm.

 "10,9,8,7,6,5" đồng hồ đếm ngược bắt đầu đúng lúc khi họ tiến lên sân khấu phía trước.

 Heeseung có thể nhìn thấy sự phấn khích trong đôi mắt kia khi tay họ nắm chặt hơn.

 "4"

 "3"

 "2"

 "1!"

 "Chúc mừng năm mới!" Người dẫn chương trình hét vào mic ngay khi pháo hoa nổ sau lưng anh ta.

 Hai người đứng đó tròn mắt kinh ngạc. Họ xem pháo hoa nổ với nhiều màu sắc và hướng khác nhau.

 "Chúc mừng năm mới và mừng kỷ niệm bên nhau của chúng ta, người yêu của anh," Heeseung nói nhỏ nhưng đủ to để đối phương nghe thấy.

 "Chúc mừng năm mới và chúc mừng năm thứ sáu chúng ta bên nhau. Anh à, em hy vọng chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi," Jake nói đùa trước khi sự im lặng thoải mái khắc sâu vào họ.

 Ngay khi Jake chuẩn bị nói tiếp, cậu bị cắt ngang bởi đôi môi mềm mại của người lớn tuổi hơn đang áp vào môi cậu. Họ đứng đó với cả hai mắt nhắm nghiền khi đôi môi của họ chuyển động đồng bộ. Môi Jake lúc nào cũng có vị ngọt như kẹo, vị mà Heeseung mê mẩn.

 Dần dần, họ buông ra. Heeseung không thể không nở một nụ cười thật tươi và người trẻ hơn cũng làm như vậy. Ánh mắt của cả hai người đàn ông khóa chặt vào nhau như không ai trong số họ muốn rời mắt. Đối với Heeseung, Jake giống như một thiên thần được gửi từ bầu trời xuống cho anh. Cậu là ánh sáng soi rọi trong bóng tối, là ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn anh và nếu không có chú cún dễ thương này thì anh đã không ở đây.

 Jake tất nhiên cũng cảm thấy như vậy. Nếu không có tình cảm và sự hỗ trợ thường xuyên của Heeseung, Jake sẽ không bao giờ đạt được mục tiêu của mình hoặc cảm nhận được tình yêu một lần nữa. Cứ như thể họ sinh ra là dành cho nhau vậy. Khi gặp chuyện gì đó, họ luôn tìm ra giải pháp cùng nhau và đó là điều khiến mối quan hệ của họ trở nên đặc biệt.

 Thật cảm ơn thời điểm hoàn hảo cho mối quan hệ của họ - ngày đầu tiên của tháng Giêng, ngày này tình cờ là ngày kỷ niệm sáu năm của họ và họ không thể hạnh phúc hơn.

 Sau một lúc, đám đông bắt đầu tản ra các khu vực khác. Jake và Heeseung cuối cùng cũng tìm được một chỗ ngồi trong quán thịt nướng nhỏ tương đối yên tĩnh, khác hẳn với bên ngoài.

 Cửa hàng này do một cặp vợ chồng lớn tuổi có niềm đam mê nấu ăn. Do đó mới tạo ra nơi ấm cúng này. Jake cũng muốn mở một tiệm ăn với Heeseung, có lẽ là một nhà hàng mì ramen vì cả hai đều bị ám ảnh với nó. Nó dường như là một công việc tốt cho cả hai khi về hưu. Cậu sẽ nói về chuyện này với Heeseung sau. Hiện tại, họ chỉ đang tận hưởng thời gian bên nhau, ăn món thịt nướng ngon nhất từ ​​​​trước đến nay.

 "Anh yêu em, em bé" Heeseung nói

 Cuối cùng họ cũng đến được căn hộ của mình sau 15 phút đi bộ từ khu vực trung tâm. Jake, người đang nằm bên cạnh Heeseung cảm thấy khóe miệng mình giật giật.

 "Em cũng yêu anh, luôn như vậy."


____________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro