As Pretty As The Day We Met

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Những ngày sau khi Buu bi đánh bại.

Đuờng phố ồn ào náo nhiệt, tấp nập người qua lại. Chichi đang đến cửa hàng tạp hóa, chọn vài món đồ cần thiết như mọi ngày.

"Nhìn bà cô già kìa", một đứa nhóc va vào vai cô trên đuờng tới một cửa tiệm khác.

"Xin lỗi?" Chichi chống nạnh, "nhóc vừa gọi ta là cái gì cơ?"

"Bà cô già, tôi gọi bà thế đấy, giờ thì bà đang chắn lối đi của tôi, có biết không hả?" cậu trai trẻ càu nhàu, rõ ràng không có chút xíu tôn trọng nào đối với người đối diện.

"Bà cô già! Ta còn trẻ mà, sao cậu dám...."

"Ừ, cứ cho là vậy đi", nói xong thằng bé bỏ chạy.

'Hừm", Chichi lơ đễnh chạm vào mặt mình. Một sai lầm lớn, vì ngay lập tức cô có thể cảm nhận nó không còn mịn màng như trước nữa. Những ngón tay của cô ấy lướt trên trán. Lại là một sai lầm khác, cô cảm thấy những nếp nhăn trên khuôn mặt của mình. Mặc dù đã cố gắng để không quan tâm đến những bình phẩm về mình, Chichi vẫn không thể làm được. Nó làm phiền cô nhiều hơn mức cô cho phép. Cô đã ngoài 30 tuổi, không thể làm những điều mà cô có thể làm khi còn trẻ.

"Oh! Hey, Chichi!," Bulma chào "Tôi gần như không nhận ra cô đấy. Cô có khỏe không?"

Chichi giật mình vì suy nghĩ đó. "Ý cậu là gì? Nhìn tôi có khác lắm không?"

"Huh?" Sự chú ý của Bulma tập trung vào Trunks và Vegeta, hai người đang trên đường trốn chạy khỏi khu mua sắm. "Này! Hai nguời nghĩ có thể chạy đi đâu đuợc hả! Hôm nay anh phải giúp em mua sắm!"

Vegeta và Trunks đều đóng băng tại chỗ, giữa lối ra. Trunks rên rỉ "Nhanh lên mẹ ơi."

"Không nhưng nhị gì hết, hai người hứa sẽ giúp mẹ và đó chính xác là những gì phải làm. Gửi lời chào Goku và Gohan cho tôi nhé, Chichi," Bulma vội vàng đuổi theo Vegeta và Trunks trước khi họ đi quá xa.

"Tạm biệt," Chichi cau mày, nhận thấy rằng mặc dù Bulma lớn hơn Chichi vài tuổi nhưng trông cô ấy vẫn trẻ, vẫn thu hút sự chú ý của một số người đàn ông xung quanh cửa hàng. Không giống như cô, Bulma vẫn rất lộng lẫy. Với một tiếng thở dài, Chichi đi về phía nhà của mình.

Nhìn mình già lắm sao? Mình đã cau có rất nhiều trong những năm qua. Có lẽ mình đã già đi gấp đôi-

Những suy nghĩ hiện lên trong đầu khi cô bước vào nhà.

"Mẹ ơi, tối nay con sẽ về nhà Videl," Gohan vừa giúp Chichi xách túi hàng tạp hóa vào bếp vừa nói.

"Tối nay? Bây giờ đã khá muộn, con định ở lại nhà với cô ấy à?"

"Con không chắc ...- Ý con là không- không phải như vậy. Chỉ là tụi con có dự án trường học và tụi con thực sự cần phải hoàn thành nó vào ngày mai. Vì vậy, đó chỉ là tất cả công việc của trường mà con hứa-," Gohan đỏ mặt, lắp bắp.

"Trời ạ... được rồi, nhưng hãy cẩn thận," Chichi thở dài khi thấy nụ cười lan tỏa của Gohan. Cô có thể nói rằng thằng bé đang nóng lòng muốn đến thăm bạn gái của mình. Nhớ lại cái cảm giác khi còn trẻ và còn đang yêu, Chichi nghĩ ngợi khi nhìn Gohan vẫy tay chào tạm biệt từ cửa sổ và mỉm cười. Chichi bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối. Những suy nghĩ lại bắt đầu làm phiền cô nhiều hơn. Lưng cô đau hơn, điều gì sẽ xảy ra nếu tiếp theo, cô biết tóc cô bạc đi. Chichi rùng mình khi nghĩ đến điều đó. Tuổi thanh xuân tuơi đẹp chắc chắn đã rời xa cô.

Tiếng cười nói ồn ào từ cửa sổ. Nhìn ra ngoài, Chichi thấy Goku đang chơi với Goten. Họ đang có khoảng thời gian vui vẻ cho mình, đuổi theo nhau, với nụ cười toe toét trên khuôn mặt. Chichi càu nhàu. Ngay cả khi chồng cô cũng không già đi bao nhiêu, anh ấy trông như vẫn ở độ tuổi 20. Thực tế là kể từ khi chết, anh ấy không già đi một chút nào trong khi Chichi đủ tuổi cho cả hai người. "Thật không công bằng", Chichi khoanh tay trước mặt.

"Goku! Đến giờ ăn rồi!" cô gọi.

Goku ngước nhìn cô từ cửa sổ. Anh cười tươi, như một đứa trẻ. "Ồ! Tuyệt vời! Đồ ăn!" ngay khoảnh khắc tiếp theo anh ấy đã ở trong bếp đã ngồi. Goten đến sau một lát.

"Mùi thơm quá, Chichi" Goku khịt mũi, nụ cười toe toét vẫn không biến mất.

Chichi bị mê hoặc bởi nụ cười của anh ấy. Cô luôn như vậy, đó là một trong những lý do cô yêu anh. Tuy nhiên, điều đó chỉ khiến cô ấy nghĩ rằng chồng mình vẫn còn rất điển trai và cô ấy...

"Thật không công bằng!" cô giận dữ thốt lên, đập tay xuống bàn.

"Huh?" Goku và Goten bối rối nhìn Chichi.

Thay vì giải thích, cô đặt đĩa thức ăn xuống.

"Có chuyện gì vậy Chichi?" Goku hơi nghiêng đầu, anh không rõ tại sao Chichi lại nổi điên nhưng từ quá khứ, anh đã học được rằng phần lớn lý do là do anh.

"Không. Em chỉ ... không đói-" Chichi thở dài, bước đi.

Goku gần như đã lên cơn đau tim. Ai có thể nói không với đồ ăn cơ chứ?!

"Ba ơi, mẹ bị sao vậy?" Goten hỏi, cũng nhận thấy hành vi kỳ quặc của cô ấy.

"Ba không biết," Goku trả lời, rõ ràng đây là một bí ẩn. Đột nhiên đồ ăn có vẻ không ngon như anh nhớ.

Trong khi đó, Chichi đi về phía phòng tắm để kiểm tra bản thân. Trong gương có thể thấy rõ cô đã già đi bao nhiêu. Với một cái cau mày, cô ấy bắt đầu tự phê bình mình trong gương. Cô đã già đi! Điều không thể tránh khỏi này đã xảy ra với cô ấy và không thể ngăn chặn nó. Cô bước ra khỏi phòng tắm với cảm giác nước mắt uớt đẫm trên gương mặt.

"Chichi?" Goku nhận ra ngay lập tức.

Chichi cố gắng lau mắt, nhưng đã quá muộn. " Gì?" cô hỏi, cố gắng làm dịu giọng nói của mình.

Mặc dù vậy, Goku không phải là một tên ngốc hoàn toàn, anh ấy rõ ràng biết có điều gì đó thực sự không ổn. "Ừm..Chichi, em sao vậy?" anh liếc nhìn cô đầy lo lắng.

"Không có gì, để em một mình đi," Chichi cáu kỉnh, một lúc sau mới hối hận. Goku chỉ quan tâm đến sức khỏe của cô ấy. Cô không cần phải cáu gắt với anh. Việc Chichi già đi hoàn toàn không phải lỗi của anh ấy. Không nói thêm một lời nào nữa, cô bỏ về phòng ngủ của họ. Khi đó, cô ấy gục xuống giường. Lần này không kìm nén được những giọt nước mắt. Không nên bị làm phiền bởi ý nghĩ rằng cô ấy đang già đi, vì mọi người đều phải già đi, nhưng suy nghĩ ấy vẫn làm cô bận tâm. Khi thời gian trôi qua, nhiều điều khủng khiếp hơn xuất hiện. Làm sao Goku có thể vẫn thích mình khi bây giờ mình đã quá già, suy nghĩ đó dẫn đến suy nghĩ khác. Nghĩ lại, mình và Goku thực sự không có thời gian riêng kể từ khi anh ấy trở về từ cõi chết. Chúng ta đã không làm tình kể từ đó, thậm chí không ... hôn. Thứ duy nhất chúng ta có là một vài lần hôn vào má, nhưng đều là từ mình. Nếu anh ấy không còn thích mình nữa, vì giờ mình đã quá già rồi! Chichi nắm chặt mép gối và khóc nức nở.

Một lúc lâu sau cánh cửa bật mở. Chichi không quay lại để xem, cô đã biết đó là ai. Im lặng một lúc, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân của anh đến gần.

"Chichi," giọng điệu của anh khiến cô muốn quay lại để đối mặt với anh, nhưng lúc này cô thấy mình như một con quái vật.

Một làn sóng im lặng khác ...

"Anh xin lỗi".

Điều đó khiến cô phải quay đầu. Khi Chichi quay lại, cô thấy vẻ mặt lo lắng của Goku, anh trông rất đau khổ và khó chịu.

" Tại sao anh lại xin lỗi?" Lông mày Chichi cau lại, lo lắng.

"Chà ..," Goku gãi đầu "bất cứ khi nào em khóc thường là do anh đã làm điều gì đó ngu ngốc và giờ thì anh không thể nghĩ ra những gì anh đã làm với em, nhưng anh xin lỗi."

Chichi môi nhếch lên một chút. Goku đang xin lỗi vì điều gì đó mà anh ấy thậm chí còn không làm. "Không phải anh mà em khó chịu, anh không làm gì sai cả," cô giải thích với hy vọng làm anh bớt lo lắng.

"Không phải lỗi của anh?" Sự nhẹ nhõm lướt qua mặt anh, rồi lại lo lắng. "-nhưng vậy thì ... tại sao em lại khóc?"

Chichi thở dài ngồi dậy trên giường. "Làm thế nào để em có thể nhìn anh đây, Goku-sa?"

"Hả? Ý em là gì?" Goku cau mày, nghĩ rằng đó là một câu đùa.

"Nhìn em!" Chichi đột ngột hỏi.

"Anh vẫn đang nhìn em mà" Goku hoang mang trả lời.

"EM GIÀ RỒI! Anh không thể thấy em xấu đi như thế nào sao!" cuối cùng Chichi cũng vỡ òa.

" Xấu xí?" Goku cau mày.

"Em biết rồi! Em già đi nhiều rồi. Em không còn xinh như thuở còn trẻ nữa! Vậy mà anh vẫn đẹp như ngày mới gặp. Anh chẳng già đi chút nào! Có thể trong nhiều năm nữa, anh sẽ vẫn giống vậy, nhưng em, có lẽ em sẽ trông giống như một bà già! " Chichi che mặt.

Goku cau mày càng thêm sâu.

"Tệ hơn nữa, anh có thể sẽ chọn một người vợ trẻ đẹp hơn và ở bên cô ấy," Chichi tiếp tục nức nở.

Sau câu nói đó, hai tay Goku tự động nắm chặt lại. "Chichi, em đang nói gì vậy?" anh không hiểu tại sao cô lại khó chịu về điều đó. Anh quỳ gần cô, gỡ hai tay ra khỏi mặt cô.

"Anh sẽ không bao giờ bỏ em để lấy một người vợ khác," mắt anh nhìn Chichi.

"Nhưng... em già quá," Chichi bối rối trả lời.

"Không, không phải anh là thứ khiến em nghĩ như vậy sao?" Goku nắm lấy tay cô nhẹ nhàng.

"Goku-sa, em trông già gấp đôi so với khi anh bỏ em ở lại Trái Đất, trong khi đó anh vẫn chưa già đi chút nào", Chichi chỉ ra.

Goku nhìn xuống bản thân và mỉm cười. "Anh đoán là chưa. Nhưng em rất xinh đẹp," Goku đáp lại và đưa ánh mắt trở lại với cô.

Chichi kinh ngạc nhìn chằm chằm. "T-Thật sao? Không! Anh chỉ nói vậy để an ủi em thôi," Chichi cau mày. "Em không còn xinh nữa, kém xinh hơn nhiều, đừng nói dối nữa," Chichi lấy tay ra khỏi tay Goku.

Goku lắc đầu. "Chichi, em rất đẹp trong mắt anh," anh thành thật thanh minh.

Điều đó khiến tim Chichi loạn nhịp, cô nhìn lại chồng một cách hoài nghi, vẫn không tin anh. Goku đưa tay lên để chạm vào mặt cô ấy.

"Chắc chắn em có già hơn một chút so với trước đây, nhưng anh vẫn luôn theo dõi em mỗi ngày khi anh chết-"

"Anh?" Một lần nữa sự hoài nghi lại lướt qua mặt Chichi.

Goku gật đầu. "Đúng vậy. Ngày nào anh cũng nhìn thấy em và em chưa bao giờ trông xấu xí với anh cả. Chưa bao giờ, kể cả bây giờ. Năm tháng trôi qua, mỗi điều khác nhau về em khiến anh càng trân trọng hơn. Những đường hằn trên trán của em khiến anh nhớ lại rất nhiều những lời mắng mỏ của em. Em có thể già thêm 7 tuổi, nhưng em vẫn xinh đẹp như ngày anh mới gặp em, "Goku dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô bằng ngón tay mình.

Chichi thở hổn hển, những lời đáng yêu như vậy, cô khó mà nghe thấy từ Goku. Chichi nghĩ rằng mình đang mơ.

"Bây giờ anh nói cho em biết điều này?" là tất cả những gì cô ấy có thể nói với sự sững sờ.

"Anh cứ nghĩ rằng em biết rồi," Goku trả lời, một nụ cười xuất hiện từ anh. "Ngoài ra, không có người phụ nữ nào khác nấu ăn ngon như em, Chi, hay đảm đang với anh như em."

"Đây là sự thật... chết tiệt," Chichi lẩm bẩm, nhớ lại tất cả những đau khổ mà cô phải trải qua khi Goku rời đi để cứu thế giới và chết, rồi quay lại và mọi chuyện lại xảy ra. Đôi khi Chichi cảm thấy mình thật may mắn khi có được một người như Goku, nhưng giờ cô nhận ra điều đó cũng xảy ra đối với Goku. Họ thật may mắn khi có nhau.

Goku đột ngột bật cười khi bế Chichi lên và ôm cô vào lòng.

"Đừng ném em lên trời! Em không nghĩ rằng em có thể xử lý một cú ném cao như vậy một lần nữa!" Chichi ngay lập tức nắm chặt cổ Goku, nhớ lại lần cuối cùng Goku ném cô.

"Chichi, em thật mong manh," Goku cười, ôm cô chặt hơn.

Chẳng mấy chốc Chichi bắt đầu cười. Chichi ôm chặt lấy chồng, người chồng như trẻ con của cô. "Em có một câu hỏi, Goku-sa."

"Hả?" Goku nhìn xuống cô ấy.

"Sao anh chưa từng hôn em từ khi trở về?"

" Ờ cái đó." Goku lại đặt cô ấy xuống. "Về chuyện đó... Chichi, anh đã không gặp em kể từ khi anh chết. Anh không chắc liệu làm những việc đó có ổn không, em biết đó, hôn nhân vẫn còn hơi phức tạp đối với anh. Anh không biết làm thế nào để tiếp cận em. Mỗi lần anh cố gắng, em sẽ làm việc khác hoặc nói điều gì đó trông có vẻ như em đang rất bận. Thêm vào đó, anh nghĩ em vẫn còn hơi tức giận vì đã bỏ rơi em từ vụ của Cell. "

Chichi nhớ lại ngay sau đó khi cô đang rửa bát và Goku đã lúng túng đứng đằng sau cô, như thể đang chờ đợi điều gì đó. Làm sao mà cô lại mù quáng đến vậy, cô lắc đầu, đứng trên những ngón chân căng cứng của mình và bắt đầu hôn Goku.

"Em xin lỗi."

Goku đáp lại bằng một nụ hôn ngay lập tức, khi anh đưa môi cô ấy vào môi mình. Mọi thứ nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát khi họ tiếp tục hôn nhau. Một phần là do ngần ấy năm họ không hề chạm vào nhau hay thực sự có nhau. Mọi thứ đang diễn ra, chỉ có một suy nghĩ rõ ràng lướt qua Chichi trước khi tiếp tục thêm nữa.

"Goku, còn Goten?" cô nói giữa nụ hôn.

"Anh đã lo cho nó rồi. Trước khi anh vào đây, anh đã nói Piccolo chăm sóc thằng bé đêm nay, để chúng ta có thời gian riêng tư," Goku trả lời với vẻ tự mãn.

"Cái gì ?! Nhưng làm thế nào bạn biết chúng ta sẽ-" Chichi nhìn chằm chằm vào Goku vẻ hoài nghi.

"Thực ra là không. Anh chỉ nghĩ chúng ta cần sắp xếp lại mọi thứ mà không có Gohan hoặc Goten ở đây".

Vài giờ sau, Chichi đã quên hết nỗi lo lắng của mình, cô để người đàn ông cô yêu đưa cô vào một thế giới rộng lớn khác, nơi chỉ có hai người họ tồn tại. Mặt khác, Goku cảm thấy dường như mỗi điều mới mẻ anh tìm thấy trên cơ thể thay đổi của Chichi là điều anh yêu cô hơn. Anh yêu cô theo cách của cô, anh sẽ không có cô theo cách nào khác. Chưa có người phụ nữ nào anh gặp mà anh lại quan tâm sâu sắc đến vậy. Nếu không có Chichi, có lẽ Goku sẽ không bao giờ biết được cảm giác chiến đấu vì sự sống của một người nào đó đến mức khiến anh đau lòng khi nghĩ đến một điều gì đó khác đang xảy ra. Người phụ nữ tuyệt đẹp bên dưới anh là của anh.

Khi họ đang nằm cạnh nhau, Chichi ngắm nhìn anh ấy. Anh mỉm cười với cô, đánh giá từng chi tiết trên khuôn mặt cô ấy khi cô ấy ngủ. Tóc cô vẫn mượt như anh nhớ, làn da của cô vẫn ấm áp. Goku thấy thật nực cười khi Chichi nghĩ mình xấu xí và già nua. Có vấn đề gì khi trở nên già đi sao? anh tự nghĩ, chúng ta bằng tuổi khi gặp nhau. Kể từ khi tôi phát hiện ra tình yêu là gì, nó có nghĩa như thế nào. Cả hai chúng ta đều trở nên già nua và dù nó có ảnh hưởng đến vẻ ngoài của chúng ta hay không, chúng ta vẫn ở bên nhau . Goku mỉm cười với Chichi. Cô có thể mọc thêm một chân, một mắt, một triệu bàn tay, bất cứ điều gì, anh vẫn yêu cô và không gì trong vũ trụ có thể thay đổi điều đó.

"Anh vẫn sẽ yêu em cho dù thế nào đi nữa," anh đáp, thật dễ dàng để nói những lời như thế này bây giờ mà anh biết chắc rằng đó là sự thật.

"Em cũng vậy," Chichi thì thầm, mở mắt.

"A! Em đã tỉnh!" Goku thở hổn hển.

Chichi gật đầu với một nụ cười rạng rỡ, cô ấy đan những ngón tay của mình vào tay anh. "Anh biết đấy, không quan trọng bao nhiêu tuổi, quan trọng là em có thể dành tất cả cho anh," cô vòng tay của mình quanh anh khi Goku hôn cô một lần nữa. Họ vẫn hôn nhau cho đến khi một tiếng động phát ra từ dạ dày Goku.

"Ôi, anh gần như quên mất. Anh chết đói rồi. Hôm qua anh đã không ăn gì cả!" Goku bật cười.

Chichi cau mày. "Hmm ... Được thôi, nhưng chúng ta sẽ lấy cái này sau nhé," cô kiên quyết nói với anh.

Goku ngoan ngoãn gật đầu. " Vâng, thưa quý cô!"

End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro