《 bốn 》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"mark đã nói gì?" taeil hỏi sau khi lớp học kết thúc.




"cậu ấy bảo em chết tiệt."





taeil mở to mắt. thấy được biểu cảm của taeil làm cho donghyuck cười lớn.




"đùa thôi. cậu ấy nói cậu ấy bị bệnh."




nghe được lý do thực sự làm cho taeil thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười tự mãn với donghyuck.





"em chắc chứ?" giáo viên nhướng mày.




donghyuck nhún vai "em đã đi ngay sau đó."




donghyuck định đi ra khỏi lớp khi taeil ngăn cậu lại bằng cách hét tên cậu.




"shit man, anh là người tiếp theo chenle hay gì?" donghyuck bịt tai lại.




taeil cười lớn "anh chỉ muốn nói rằng.."




donghyuck nhướng mày.




"trẻ con thích được hát."




donghyuck cười lớn khó xử "được rồi ông ơi tôi sẽ đi."




donghyuck không biết ý nghĩa là gì. cậu ấy không bận tâm. cậu chỉ nghĩ rằng đó chỉ là lời khuyên mà taeil thường xuyên đưa ra.



cậu muốn hỏi taeil vì sao anh lại biết renjun bởi vì cậu có thể nhớ rõ ràng renjun đã nhắc đến taeil vào ngày hôm qua ở nhà mark.



taeil nói với cậu rằng anh chẳng có quen người bạn nào của mark cả.



🍼



donghyuck thấy mark bồng cậu nhóc kế bên cửa sổ.



vẫn có thể tin rằng donghyuck là hàng xóm của mark. cậu đã ở đây 5 năm nhưng cậu chưa bao giờ để ý tới mark.




có lẽ như mark mới chuyển tới đây vào tuần trước?




cậu có thể thấy được sự vất vả của mark khi chăm sóc cậu nhóc.



cậu không muốn giúp anh ta nhưng cơ thể của cậu tự di chuyển và trong chốc lát donghyuck đã đứng trước cửa nhà của mark.



"mình đang làm gì ở đây vậy chứ?" donghyuck thở dài.




cậu nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tay cậu đang cầm và thở thêm lần nữa.



"giúp đỡ sẽ không đau..."




donghyuck bước đến một bước, chần chừ không biết có nên bấm chuông hay không, cuối cùng cậu đã bấm nút.




donghyuck có thể nghe thấy tiếng của mark bảo cậu nhóc ở yên và ra mở cửa.




"ồ, là cậu" nụ cười của mark nhanh chóng biến mất sau khi nhìn thấy donghyuck.




cậu nhóc nghĩ đó là cậu junnie nên nó chạy thẳng ra ngoài cửa và nụ cười của nó được thay thế bằng một cái cau mày.



"ồ, là donghyuck."




nói về sự giúp đỡ. đi đến đây là một ý tưởng tổi tệ của donghyuck.




"tôi ở đây là vì muốn giúp đỡ nhưng mà hình như cậu không muốn nên..."




mark nhìn thấy cuốn sổ tay mà donghyuck đang cầm nên anh ngăn donghyuck rời đi.



"vào đi" mark mỉm cười.



donghyuck biết đó là giả




"nhưng bé chan muốn chơi!"




donghyuck ném cuốn sổ về phía mark và bồng chan.




"chú donghyuck sẽ chơi với chan trong khi ba chép ghi chú hmmm?" donghyuck mỉm cười với cậu nhóc.



nhóc bĩu môi "nhưng con không thích chơi với chú donghyuck."





"chú donghyuck cũng đâu có thích chơi với con đâu nhưng chú muốn giúp ba" donghyuck bĩu môi lại.




"trông chú donghyuck thật xấu xí khi bĩu môi" cậu nhóc cười lớn.




donghyuck nghĩ rằng đứa bé nảy rất thô lỗ khi không gọi cậu bằng "chú" kèm theo tên của cậu.




nó không giống như việc donghyuck gần gũi với cậu nên nó gọi cậu bằng chú.




"nè donghyuck.."




mark xoa gáy "c-cảm ơn"



"ừm không có gì. mai vào trường đi bởi vì taeil cứ hỏi tôi về cậu suốt."




người kia nghiêng đầu khi vừa nghe thấy cái tên đó "sao cậu lại gọi anh taeil là taeil?"




donghyuck cười "vậy thì vì sao con trai cậu gọi tôi là donghyuck trong khi tôi thực sự lớn hơn nó?"




mark giơ tay lên như thể anh đang đầu hàng. anh chỉ chú ý đến con trai mình và donghyuck cũng có tính cách giống vậy.



"khoan...sao tôi có thể đến trường? ai sẽ chăm sóc chan?" mark cau mày.



điều đó làm cho donghyuck mỉm cười giống như cậu đang chiếng thắng điều gì đó.



"tôi biết một người."


---tbc---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro