Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến từ lúc uống rượu thuốc xong, cảm thấy trong cơ thể luôn có một luồng khí tức khô nóng lúc ẩn lúc hiện, liền quyết định thử vận công điều tức. Nội lực một khi đi khắp nơi trong cơ thể, mang luồng khí tức khô nóng kia càng ngày càng rõ ràng, thình lình phá vỡ huyệt đạo, thân thể giống như muốn nổ tung.

Y nhịn không được tự chế giễu mình: "Không ngờ Tiêu Chiến ta cũng có dịp tẩu hỏa nhập ma."

Mang theo tâm trí còn lại ba phần thanh tỉnh, y đi đến trước cửa phòng của Vương Nhất Bác hồ loạn đập cửa. Khoảnh khắc nhìn thấy Vương Nhất Bác, tâm lý bất an bỗng chốc được xoa dịu.

"Sao vậy?" Vương Nhất Bác đỡ lấy Tiêu Chiến lung lay sắp ngã, xúc cảm nóng hầm hập khiến hắn trong chốc lát hiểu ra mọi chuyện, vội vã bế ngang người ôm chặt vào lòng, Vương Nhất Bác chạy như bay đến bể tắm sau hậu viện, để cả cơ thể Tiêu Chiến ngâm vào trong làn nước lạnh buốt.

"Thế nào rồi?" Vương Nhất Bác lo lắng hỏi.

Nhiệt khí trong cơ thể Tiêu Chiến đang chầm chậm tan đi, hơi thở dần trở nên bình ổn. "Tốt hơn nhiều rồi."

Vương Nhất Bác nhẹ nhõm thở phào, "Đưa tay cho ta."

Tiêu Chiến chìa tay ra, Vương Nhất Bác bắt mạch cho y. Sau khi thấy không có vấn đề gì lớn, Vương Nhất Bác mới ôm Tiêu Chiến ra khỏi mặt nước.

Nhiệt khí trong cơ thể tan biến, bây giờ toàn thân ướt sũng, tiếp xúc với gió đêm liền lạnh đến mức cả người phát run. Tiêu Chiến ôm lấy cánh tay, gương mặt nhỏ tái mét. "Đa tạ ngươi nha."

"Đừng khách sáo." Vương Nhất Bác cởi ngoại y khoác lên cho y, ôm y vào trong ngực, tay xoa nhẹ lưng y giúp y sưởi ấm. "Đây là lần đầu tiên ngươi điều hòa khí tức từ sau khi uống rượu thuốc à?"

Tiêu Chiến gật đầu.

Vương Nhất Bác lại nói: "Đoán chừng là do ngươi vận động không đúng cách, dẫn đến khí tức rối loạn. Nhưng không cần lo lắng, ta sẽ giúp ngươi.".

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, Vương Nhất Bác chạm vào gương mặt lạnh ngắt của y, đau lòng nói: "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Ánh trăng sáng trong, đêm tối thanh tĩnh, hai người ôm ấp ngắm nhìn nhau, tình cảnh thế này dường như đặc biệt phù hợp để bày tỏ nỗi lòng. Vương Nhất Bác nhìn y chậm rãi cất lời: "Lúc ngươi sắp ngã xuống ở trước cửa phòng ta, ta thật sự rất lo lắng."

Tiêu Chiến không đáp lời, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.

Vương Nhất Bác nở nụ cười, dịu giọng nói: "Tiêu Chiến, ta có lời muốn nói với ngươi, ta......"

"Hắt xì!" Tiêu Chiến xoa cái mũi, lạnh đến mức hai hàm răng đánh nhau cầm cập. "Vương Nhất Bác, ta cũng có lời muốn nói với ngươi."

Vương Nhất Bác kinh hỉ gật đầu, chăm chú lắng nghe. "Ngươi nói đi."

"Lạnh quá à! Chúng ta có thể về phòng trước không vậy!!" Tiêu Chiến nhịn không được gào lên.

"……"

Sau khi Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến về phòng, trước tiên thay cho y một bộ y phục khác, "Được rồi, ngủ đi."

"Ừm." Tiêu Chiến ngoan ngoãn nằm xuống, vừa nhắm mắt lại bỗng nhiên cảm giác được có người chen lên, mở mắt ra liền phát hiện Vương Nhất Bác đã nằm ngay bên cạnh.

"Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến kỳ quái nhìn hắn, "phòng của ngươi hình như không phải ở đây."

"Ta sợ ngươi nửa đêm khí tức hỗn loạn, nên trông chừng ngươi." Lý do của Vương Nhất Bác cực kỳ quang minh chính đại.

"Lúc ta ngủ đâu có luyện công, làm sao mà khí tức hỗn loạn được?" Tiêu Chiến khó hiểu.

"Vậy ngươi không có kinh nghiệm rồi, khi ngủ say là lúc dễ bị tẩu hỏa nhập ma nhất." Vương Nhất Bác vô trách nhiệm thuận miệng nói bừa, dọa Tiêu Chiến một phen choáng váng.

"Đáng sợ quá vậy!" Sớm biết đã không trộm uống cái gì mà rượu thuốc rồi.

Vương Nhất Bác làm mặt nghiêm túc nói: "Phải đó, cho nên mấy ngày này ta đều phải trông chừng ngươi."

"Ò." Tiêu Chiến nheo mắt cười, cười ra hai lúm đồng tiền. "Cảm ơn."

Chết tiệt, quả thật là quá đáng yêu rồi! Vương Nhất Bác duỗi cánh tay, ôm chặt lấy y vào lòng.

Tiêu Chiến ngọ nguậy, có chút uất ức nói: "Vương Nhất Bác, ngươi ôm ta chặt quá, ta ngủ không được."

Kiểu oán trách này nghe như đang nũng nịu vậy, Vương Nhất Bác hít sâu một hơi. "Ngoan, đừng động loạn."

Sao lại cảm thấy Vương Nhất Bác bá đạo thế nhỉ, Tiêu Chiến có chút bất mãn cau mày, lầm bầm: "Ta ngủ không được, ta muốn ăn tối."

"Ăn tối muộn thế này không tốt cho thân thể." Vương Nhất Bác vỗ vỗ lưng y, giữ đầu của y. "Nghe lời, ngủ đi."

Tiêu Chiến bắt đầu dùng lực giãy giụa muốn thoát ra khỏi vòng tay, Vương Nhất Bác nhanh chóng giữ không được y nữa, đành phải lật người đè y lại. "An phận chút đi."

"Nhưng ta muốn ăn mà." Tiêu Chiến đưa tay đẩy ra, nhưng bị đè vô cùng chặt, một chút cũng đẩy không ra. Đành phải kêu gào: "Ta muốn ăn!"

Vương Nhất Bác nhìn người dưới thân chớp đôi mắt to đen láy sáng ngời, cái miệng khép mở nhao nhao đòi ăn. Hô hấp không thông, khàn giọng nói: "Còn làm loạn nữa, ta liền hôn ngươi đó."

Tiêu Chiến lập tức im lặng, ngoan ngoãn ngậm miệng.

"Đã bảo ngươi đừng động loạn ngươi còn động."

"Ta không...... ưm……"

Vương Nhất Bác mãnh liệt cúi đầu bịt miệng Tiêu Chiến, đầu lưỡi cạy mở khoang miệng y thăm dò vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi y. Hương vị ngọt ngào mà hắn nhung nhớ mấy ngày qua, cuối cùng cũng được thưởng thức lần nữa, trong lòng vui vẻ không tả được.

Nụ hôn vừa kết thúc, Tiêu Chiến lập tức không phục gào to: "Ta kháng nghị, ta hoàn toàn không có cử động!"

"Ta nói ngươi cử động rồi ngươi liền cử động." Vương Nhất Bác đắc ý cười.

"Ngươi chơi xấu!" Tiêu Chiến tức giận phồng má thở phì phì, "Ngươi... ngươi đây là giở trò lưu manh."

"Nói ta giở trò lưu manh? Vậy là ngươi chưa thấy qua cái gì gọi là lưu manh chân chính rồi." Vương Nhất Bác vươn cặp ma trảo về phía con mèo lớn tham lam dưới thân, mò đến chỗ nào chỗ đó liền dâng lên một trận ngứa ngáy, khiến Tiêu Chiến bật cười khanh khách, ra sức vặn vẹo thân thể xin tha.

"Shh......" Vương Nhất Bác đột nhiên thụt lùi lại hít một hơi khí lạnh, dừng động tác, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, thanh âm trầm xuống: "Đừng cử động, lần này ta nói thật đó."

Cảm nhận được bụng dưới của mình giống như bị một vật cứng rắn cọ đến, cùng là nam tử, tự nhiên hiểu rõ đó là cái gì.

Tiêu Chiến không dám cử động nữa.

Đều trách gia hỏa này ban nãy vặn vẹo quá hăng say, hại hắn nổi lên phản ứng. Hiện tại trong tình huống này chỉ có thể lựa lời khuyên giải, dụ dỗ thiếu niên vô tri thôi. Vương Nhất Bác ôn nhu vuốt ve mấy sợi tóc bên sườn mặt Tiêu Chiến, nhu tình vô hạn mỉm cười nói: "Tiêu Chiến, thực ra ta......"

Ùng ục, lại là cái dạ dày gào thét như cơn ác mộng đó, Vương Nhất Bác cố lờ nó đi, tiếp tục mỉm cười: "Thực ra ta......"

Cùng với tiếng ùng ục ngày càng lớn hơn, Tiêu Chiến thật chân thành thật thuần khiết nói: "Vương Nhất Bác, ta thật sự đói rồi."

Vương Nhất Bác đỡ trán, ngồi dậy xuống giường, đi ra ngoài.

"Vương Nhất Bác, ngươi đi đâu vậy?" Tiêu Chiến hỏi với theo.

Truyền lại một giọng nói vô cùng ai oán: "Ta đi xuống bể tắm."

"Gì? Vương Nhất Bác ngươi cũng tẩu hỏa nhập ma rồi à?" Tiêu Chiến có chút lo lắng.

Vương Nhất Bác bước ra khỏi cửa phòng, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm mà thở dài. "Phải."

Vừa nãy quả thực là tẩu hỏa rồi, mà hắn cũng không biết khi nào mình nhập ma, đã gặp phải ma thức ăn tiểu thế tử rồi.

Tiêu Chiến không biết bằng pháp thuật gì lấy ra cái bánh nướng vừa gặm vừa nói: "Vậy Vương Nhất Bác ngươi bảo trọng."

Vương Nhất Bác phẫn hận trừng mắt với cái bánh nướng, mạnh tay sập cửa đi thẳng đến bể tắm.

----TBC----

WEB: Hừm, ăn quan trọng hơn ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro