Day like this with you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh sẽ về sớm thôi, em yêu." Chanhee tự mỉm cười với chính mình, nhìn quanh căn bếp mà em đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày này. Em quyết tâm tạo bất ngờ cho vị hôn phu nhân ngày sinh nhật của anh ấy và em có một ngày để làm điều đó. Younghoon đã gọi điện về vào tối hôm qua, chắc chắn với Chanhee rằng anh sẽ đáp chuyến bay về nhà vào ngày hôm sau - và sự chắc chắn đó của Younghoon cứ lặp đi lặp lại trong đầu em như kiểu một playlist phát đi phát lại vậy.

Em đã dành cả đêm qua lướt internet tìm công thức nấu ăn để làm món gì đó cho ngày sinh nhật của Younghoon, cuối cùng em đã quyết định sẽ làm một loại bánh mì bất kỳ nào đó mà em nghĩ rằng Younghoon sẽ thích. Và giờ em đang ở đây, với nửa tá nguyên liệu đã được chuẩn bị bày ra bàn, chiếc máy trộn yêu thích của Younghoon đã được bật sẵn và em nghĩ rằng mình đã sẵn sàng. Vì vậy, em với lấy chiếc mặc tạp dề vào người, bật lên bản nhạc yêu thích của mình và bắt đầu công việc.

Không mất nhiều thời gian để em có thể nhận ra rằng em là một đầu bếp giỏi, nhưng không phải là một thợ làm bánh giỏi. Nỗ lực trộn khối bột đầu tiên của em đã kết thúc trong thảm họa, phần bột  trộn sai và các thành phần được thêm vào không đúng thứ tự dẫn đến tình trạng hỗn loạn mà giờ đây em đang phải đối mặt. Em không chắc chính xác được rằng tại sao em lại cảm thấy khó chịu với những sai lầm của chính mình như vậy, nhưng em đành phớt lờ việc có một hỗn hợp trứng và bột dính trên tóc mình đi và bắt tay vào dọn dẹp lại cho lần thử thứ hai.

Lần này, em làm được xa hơn một chút, đọc lại công thức một cách cẩn thận và sau khi tìm kiếm nhanh trên google xem chiếc móc đánh bột chính xác trông như thế nào, em nghĩ rằng em đã biết mình đã sai ở đâu rồi. Và khi em nghĩ về nó, em phải thừa nhận là việc này rất vui, vì vậy em nghĩ rằng sau này em có thể sẽ làm bánh thêm lần nữa – đặc biệt là nếu có cả Younghoon bên cạnh. Không còn buồn bực nữa, em ngân nga và nhảy theo bài hát ngẫu nhiên nào đó hiện đang phát ra từ chiếc loa bluetooth cũ rích mà họ từ chối thay thế và cẩn thận thêm từng thành phần một vào hỗn hợp bánh.

Em liếc mắt vào chiếc laptop nhỏ của mình và kéo công thức lên, đặt hẹn giờ trong 15 phút - tất cả những gì em phải làm là nhớ đảo qua lại khối bột một chút. Căn hộ nhỏ của họ hơi ngột ngạt một chút, nên em tự giải quyết bằng cách mở toang cửa sổ, đón làn gió nhẹ vừa đủ để không khí được thông thoáng. Em mỉm cười khi quay lại và thực sự nhận thấy thảm họa mà em đã tạo ra trong nhà bếp, bởi em khá chắc chắn rằng hỗn hợp bẩn thỉu trên tóc và trên khuôn mặt của em cũng đã bắn tung tóe trên trần nhà - ồ, em có thể giải quyết điều đó sau vậy.

Em rất cố gắng nhớ đảo bột qua lại, quan sát với một cảm giác say mê và nhàn rỗi khi máy trộn đã đảm nhận phần khó nhất. Em rất muốn cảm ơn cả trăm lần khi mà Younghoon đã đầu tư vào việc này, mặc dù em nhớ rõ ràng mình đã bắt đầu một cuộc chiến với anh khi nhìn thấy biên lai mua hàng trong email chung của họ. Dù sao thì em có thể cảm ơn Younghoon sau cũng được.

Em đã vượt qua quá trình tạo men một cách dễ dàng, dường như tất cả những gì em phải làm là chỉ là bọc lại và để nó ở một nơi ấm áp. Em thậm chí còn vượt qua bước thứ hai bằng máy trộn, mất một khoảng thời gian ngắn để làm bay hết tất cả các bọt khí ra ngoài. Tuy nhiên, mọi thứ trở nên tồi tệ khi đến công đoạn tạo hình khối bột, bởi vì em đã quên cho dầu vào một vài chiếc khuôn và em đang không có bất kỳ một ý tưởng nào hết cả.

Người viết công thức có đi vào chi tiết - nhưng không đủ chi tiết - về cách họ bện và vo bột để tạo thành những nút nhỏ, nhưng giờ đây em đang có một đống đổ nát với những viên bột nhỏ bị giày vò quá sức, ủ rũ mà không cắt nó ra được. Và như để tạt một gáo nước lạnh lên trên chiếc bánh đáng buồn của Chanhee, âm thanh của mật mã khóa cửa nhà được nhập vào khiến em giật nảy mình. Ngay khi em ngước lên sau lần thứ n cố gắng làm những chiếc nút nhỏ xinh xắn bằng bột, cánh cửa mở ra và đưa vị hôn phu của em vào nhà, anh về sớm hơn dự kiến khoảng 16 tiếng và với một nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp trên khuôn mặt.

"Hoonie?" Chanhee chớp mắt, nhìn xuống đống hỗn độn trên quầy bếp. Em đang nguyền rủa mong muốn của họ là chuyển đến một căn hộ có hòn đảo khổng lồ và quầy ăn sáng có tầm nhìn thẳng ra cửa trước khi Younghoon thu mọi thứ trước mặt vào tầm mắt anh. Không khí im lặng trong một phút, trước khi Younghoon bật cười, để vali bên cửa và đến dựa vào quầy bếp.

"Em đang làm gì vậy chứ?" Younghoon trêu chọc, nhìn với vẻ thích thú không kiềm chế được trong đôi mắt ấm áp của mình khi thấy Chanhee đang lúi húi nhào bột. Em đỏ mặt, buông thõng tay với một tiếng thở dài đầy thất bại. “Em muốn làm anh ngạc nhiên,” Chanhee lầm bầm, nhìn chằm chằm xuống đống bột mì trên quầy bếp. "Nhưng em đã làm rối rung lên hai lần rồi, và bây giờ anh còn về nhà sớm và-"

Younghoon nhanh chóng tiến đến bên cạnh quầy, ôm lấy Chanhee vào lòng, hoàn toàn không bận tâm đến vẻ ngoài nhếch nhác mà em đang có. “Nào, bình tĩnh nào, không sao đâu mà” em nghe thấy tiếng Younghoon thì thầm vào tóc mình, và điều đó ban đầu khiến em cảm thấy bối rối - cho đến khi em chớp chớp mắt và thấy lông mi mình ướt đẫm. Em đúng là một đám rắc rồi mà, lại đang khóc chỉ vì một điều bé xíu xiu, nhưng mà tất cả những gì em muốn làm là mang đến cho Younghoon một bất ngờ thật tuyệt vời.

“Em xin lỗi, em thật đúng là nhếch nhác mà” Chanhee lẩm bẩm, ôm chặt lấy Younghoon. "Em rất mừng vì anh đã trở về, thực sự, em nhớ anh lắm"

Vị hôn phu của em mỉm cười, đặt lên đỉnh đầu em một nụ hôn dịu dàng. “Anh cũng nhớ em, tình yêu của anh,” Younghoon ậm ừ. "Anh có thể giúp gì cho em không?"

Chanhee lùi lại, nhìn Younghoon cười toe toét khi liếc quanh căn bếp, đám bột đã để quá lâu trên quầy bếp rồi. "Gúp em với nhé? Em thực sự muốn thử làm bánh mì, nhưng mà em cứ làm nó loạn hết cả lên"

Younghoon bật cười, xắn tay áo của mình lên và lấy chiếc tạp dề còn lại ra khỏi móc treo tường. "Vậy thì làm thôi nào." Chanhee đang sôi sục lên vì phấn khích, bởi vì mặc dù kế hoạch ban đầu là tạo bất ngờ cho Younghoon với tất cả những thứ này như là một món quà sinh nhật ngọt ngào, nhưng giờ đây việc đứng cạnh chồng tương lai và nướng bánh mì cùng anh ấy cũng giống như một món quà vậy.

Họ vứt bỏ kết quả của lần thất bại thứ hai đi, và Chanhee lại một lần nữa lấy tất cả các nguyên liệu ra khỏi tủ lạnh với một nụ cười trong khi Younghoon di chuyển xung quanh em. Không mất nhiều thời gian với kinh nghiệm của Younghoon để làm cho khối bột mới chuyển sang trạng thái sẵn sàng lên men, và khi khối bột được bọc lại và đặt sang một bên để nghỉ, Chanhee ngả vào vòng tay của Younghoon trong lúc anh đang dựa vào mặt bàn.

"Chuyến đi của anh tốt đẹp cả chứ?" Chanhee lầm bầm, đặt má mình lên vai của anh. Anh ấy đã đi công tác trong khoảng ba tuần, công ty cử anh đi công tác nước ngoài, ở Châu Âu. Em cảm thấy khá tệ, chắc chắn là Younghoon đã kiệt sức vì chuyến đi rồi, nhưng mà em cũng rất vui khi được cùng anh chia sẻ trải nghiệm lần đầu làm bánh này.

“Cũng khá là ổn,” Younghoon kéo dài giọng, luồn ngón tay qua phần tóc hơi dài ở phía sau đầu của Chanhee. "Nhưng mà, cũng cảm thấy mệt mỏi lắm, bọn anh có rất nhiều hội nghị diễn ra đến tối muộn, cũng có cả nhiều cuộc họp với những người trong hội đồng quản trị nữa. Anh chỉ ước là anh có thể đưa em đi cùng thôi. Anh nghĩ rằng em sẽ rất thích London đấy."

Chanhee sát lại gần bên anh hơn, cố gắng đáp lại bằng một nụ cười trên khuôn mặt. "Năm sau, có lẽ, sau đám cưới, chúng mình có thể đi mà - Em biết anh đã nói những người khác có đem theo vợ của họ," em lẩm bẩm, trong sâu thẳm em vẫn luôn hy vọng rằng mối quan hệ của họ sẽ được chấp nhận.

Younghoon ậm ừ đáp lại, mặc dù cả hai đều có thể nói rằng anh chẳng bao giờ tin vào điều đó cả. Họ trò chuyện phiếm với nhau và trao nhau những nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào trong khi chờ đồng hồ đếm ngược, một chút chìm đắm vào thế giới tình yêu dịu dàng mà họ tạo ra. Younghoon nhận ra trước, nhưng anh không đẩy em ra mà thay vào đó, anh thì thầm những lời tiếp theo khi môi anh quấn quýt với môi của Chanhee và cả hai vẫn đang chìm đắm trong sự thân mật. “Anh sẽ đưa em đi bất kỳ nơi nào trên thế giới này chỉ cần em muốn thôi, tình yêu của anh ạ. Chúng mình không cần mấy người đồng nghiệp ngột ngạt đó của anh thở dài thườn thượt bên tai đâu.”

Đồng hồ đếm ngược đổ chuông phá vỡ khoảnh khắc riêng tư giữa họ bằng những tiếng cười khúc khích. Chanhee quan sát với một niềm yêu thích say mê chưa từng có khi Younghoon đang thổi bong bóng khí ra khỏi khối bột bằng cách như chỉ có một người thợ chuyên nghiệp mới có thể làm được.

Em vẫn chẳng thể hiểu tại sao chồng sắp cưới của mình lại bỏ học nấu ăn, em biết rằng nếu tiếp tục Younghoon sẽ có thể tạo dựng được tên tuổi cho riêng mình.

Vào những đêm khuya, thỉnh thoảng anh cũng chia sẻ ước muốn mở một tiệm bánh mì bằng số tiền lương hưu của mình sau này. Anh luôn đảm bảo rằng Chanhee sẽ ở bên trong những suy nghĩ mơ mộng đó của mình và điều đó khiến em vô cùng hạnh phúc khi biết rằng Younghoon sẽ vẫn muốn em ở bên cạnh anh kể cả khi họ đã già.

Họ xoay sở để nhào bột khá dễ dàng với những ngón tay nhanh nhẹn và sự hướng dẫn đáng tin cậy của Younghoon, điều có thể khiến cho chàng trai yếu hơn phải ghen tị. Nhưng thay vào đó, tất cả những gì Chanhee cảm thấy là tình yêu đối với vị hôn phu của mình khi họ chia sẻ với nhau điều gì đó như thế này. Trong những giấc mơ của chính mình, em thường thấy Younghoon hạnh phúc và mỉm cười trong ngôi nhà yêu thương, mà họ đã cùng nhau xây dựng. Em còn thấy Younghoon với một đứa bé rất hạnh phúc đang cười nói vui vẻ trong vòng tay của anh, và Chanhee đang nhìn từ xa với sự trìu mến và tình yêu đang dần lan tỏa.

Em luôn cảm thấy mình rất hạnh phúc khi ở bên Younghoon, kể cả trong những giấc mơ hay cả khi đang thức tỉnh. Ở bất cứ nơi nào mà em nhìn thấy, Younghoon đều được khắc sâu vào trái tim và tâm hồn của em, vào cả thế giới xung quanh của em. Và điều này, với đôi bàn tay dính đầy bột và tiếng cười tràn ngập, chỉ là một phân đoạn khác trong cuộc đời của em mang đậm dấu ấn của Younghoon mà thôi.

Em thậm chí còn không thể ngừng cười với Younghoon khi anh đặt chảo bánh an toàn vào trong lò nướng, và cảm giác như thể anh đang ở trong một bộ phim nào đó vậy. Tay áo Younghoon xắn lên ngang khuỷu tay, nụ cười rạng rỡ dường như không thể ngừng lại trên khuôn mặt anh, sự chậm rãi, kịch tính khi mà vai chính trong bộ phim đối mặt với tình yêu của mình – tất cả đều giống một cảnh phim vậy.

Younghoon kéo em ra khỏi giấc mộng khi anh dồn em lại tựa vào quầy bếp, bàn tay dính đầy bột mì tìm vị trí phù hợp đặt lên chiếc eo thon thả của em. “Bé cưng của anh,” vị hôn phu của em thì thầm, như thể đó là một bí mật giữa họ vậy. Em mỉm cười, tất cả mọi thứ đều quá đỗi ngọt ngào và quyến rũ, và rướn người lên để hôn Younghoon với tất cả tình yêu từ tận đáy lòng mình.

"Chào anh," Chanhee thở hắt ra, khuôn mặt sáng bừng lên mà em chắc chắn là đang tràn nghập sự ngưỡng mộ đầy mù quáng. Em yêu người đàn ông này, và ở nơi đây, căn bếp đang tràn ngập mùi thơm ngào ngạt của bánh mì nướng trong lò, em nghĩ rằng em muốn mãi mãi ở trong vòng tay của anh như vậy. Đối với nhiều người, để gặp được định mệnh của đời mình là một điều không hề dễ dàng gì -  nhưng mà em thật sự đã gặp may.

Bàn tay Chanhee ôm lấy gò má - phần tròn trịa nhất trên gương mặt của Younghoon, ngón tay cái vuốt ve nhẹ nhàng trên làn da mềm mại. “Em yêu anh,” em áp môi mình vào vào môi của Younghoon. Em yêu anh, em áp vào làn da của Younghoon, hơi thở hai người hòa vào nhau.

Với mỗi câu em yêu anh, họ chia sẻ với nhau những cái động chạm dịu dàng và những âm thanh hạnh phúc nhẹ nhàng giữa đôi môi của họ.

"Chúng mình hãy làm đám cưới ở Paris đi," Younghoon cười toe toét, giọng điệu toát lên trêu chọc đầy vui vẻ. Nhưng mà nó không có tác dụng với Chanhee, em có thể nghe thấy lời hứa ẩn sâu bên dưới tất cả giọng điệu đó của anh, em biết rằng Younghoon thật sự muốn điều đó - và em cũng biết rằng đó là điều mà em muốn.

“Em sẽ làm đám cưới ở bất kỳ nơi đâu anh muốn, Hoonie,” Chanhee chắc chắn, đặt thêm một nụ hôn ngọt ngào khác ngay lên môi Younghoon. "Nhưng mà em nghe nói Paris đẹp nhất là vào mùa xuân."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro